Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 174:(XII). Viên mãn (7)




Nhưng bỏ mặc mọi suy nghĩ không hợp nhau thì hôm nay cô cũng cùng hắn đi chơi riêng rồi. Đi được một đoạn thì chiếc xe đỗ vào cổng của một cửa hàng trang sức sang trọng sáng chói từ cửa kính đến đại sảnh. Phan Lục Kha đưa Bảo Hân vào bên trong và nói đây là một trong những thương hiệu nữ trang lớn nhất nước Mĩ thuộc về tập đoàn Hoàng Thiên của gia đình Tinh Vân.

Bảo Hân nhìn thấy liền trố mắt sửng sờ . Mặc dù cô biết Tinh Vân rất giàu có nhưng không ngờ chỉ một cửa hàng trang sức của công ty họ thôi cũng đã khiến cô sửng sờ về độ nguy nga và tráng lệ như vậy. Cô liền kêu lên: “Em không ngờ chị Tinh Vân lại giàu có đến mức này?”

Phan Lục Kha gật gù cười hỏi lại: “Tinh Vân là bạn thân của chị em, lúc nhỏ chắc các em chơi rất thân với nhau phải không?”

Bảo Hân gật đầu xác nhận: “Đúng là tụi em chơi rất thân với nhau nhưng giờ biết chị ấy giàu có như vậy tự nhiên em không dám thân nữa.”

Phan Lục Kha liền lên giọng triết lý: “Nếu tiền bạc có thể thay đổi tình cảm thì thật đáng tiếc. Em xem, Tinh Vân vẫn đối rất tốt với em. Hôm đám cưới của mình gia đình em ấy cũng bay về Việt Nam tham dự. Vậy thì có lý do gì để em không thân với người bạn như vậy?”

Bảo Hân nghe xong liền gật gù suy nghĩ: “Đúng là trong quan hệ giữa người với người thì tình cảm chân thành thật đáng quý biết bao. Tiền bạc tài sản chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài. Con người ta khi sống không thể thiếu tiền nhưng khi chết thì cũng không đem theo được tiền. Cho nên khi còn sống thì hãy sống hết lòng với nhau.” - Bảo Hân nghĩ nghĩ rồi như nhận ra chân lý gì đó cao thâm lắm. Cô ngước mặt lên nhìn Phan Lục Kha, vui vẻ phán: “Chồng à, từ giờ em sẽ không ngại chuyện anh giàu mà xa lánh anh nữa.”

Phan Lục Kha cười cười xoa đầu cô như bậc cha chú rồi lại đưa ngón tay trỏ nhẹ nâng càm cô lên thỏ thẻ vào tai cô: “Em ngủ cùng giường với anh, anh rất muốn biết em làm sao để xa lánh anh?

Bảo Hân biết được lời nói của hắn có ngụ ý liền phùng má lẩm bẩm: “Anh biết ý em không phải đề cập đến chuyện này mà.”

Phan Lục Kha cười cười véo chóp mũi xinh xinh của cô rồi sánh bước cùng cô tiến vào sảnh lớn đang trưng bày các mẫu trang sức mới nhất của các thương hiệu đá quý hàng đầu Thế Giới.

Bảo Hân không biết nên chọn cái nào, cô hoa cả mắt với độ lấp lánh và chíu sáng của các mẫu nữ trang nơi đây. Mỗi một sản phẩm có một vẻ đẹp riêng, có cái nhìn qua rất đơn giản nhưng khi xem kỹ mới thấy độ tinh xảo trong thiết kế và chế tác của nó. Cuối cùng, sau một hồi lựa chọn chán chê thì Bảo Hân cũng đồng ý mua một bộ trang sức. Điều cô ngạc nhiên là những mẫu sản phẩm tại đây tại sao không ghi giá. Đến lúc thanh toán nhìn họ xuất quá đơn thì Bảo Hân chỉ muốn ngất tại chỗ.

Nhân viên bán hàng nhã nhặn cúi đầu thưa: “Hôm nay, Phan Tổng dành thời gian quý giá đích thân đến nhìn sản phẩm tại đây thật là vinh hạnh cho cửa hàng chúng tôi.”

Phan Lục Kha không nói gì, chỉ chỉ cười cười cầm túi đựng nữ trang đưa cho Bảo Hân. Cô đón nhận chiếc túi giấy cao cấp chứa hộp nữ trang đắc tiền anh đưa cho rồi bước ra xe nhưng cô không quên hỏi lại: “Bình thường anh mua hàng bằng cách nào mà họ lại nói anh đến đây nhìn sản phẩm là vinh hạnh của họ?”

Phan Lục Kha nhìn Bảo Hân cười nói: “Bình thường anh ít khi đi mua những thứ này.”

Bảo Hân lại thắc mắc hỏi: “Vậy sao họ lại biết anh?”

Phan Lục Kha nghiêng đầu nhìn cô vợ nhỏ xinh của mình, thản nhiên đáp: “Chắc do họ đọc báo.”

Bảo Hân nghe xong liền lẩm bẩm: “Anh hay lên báo lắm sao? Sao lúc trước em không thấy báo nào có hình anh hết vậy?”

Phan Lục Kha mỉm cười giải thích: “Bởi vì anh chặn tất cả những tờ báo có hình anh đến tay em?”

Bảo Hân ngẩng người không hiểu liền hỏi lại: “Sao anh phải làm thế?”

Phan Lục Kha cho xe chạy ra khỏi khu vực mua sắm, chuyển hướng đi về phía nhà hàng nhìn ra bờ biển dài huyền thoại tại Los Angeles. Vừa lái xe anh vừa thong thả trả lời câu hỏi của cô: “Bởi vì anh không muốn em xa lánh anh.”

Bảo Hân nghe xong liền kinh ngạc nói lớn: “Phan Lục Kha, anh hiểu em còn hơn bản thân em nữa.”

Phan Lục Kha thấy Bảo Hân phấn khích thì vui vẻ cười đáp: “Nếu không dành nhiều công sức để tìm hiểu em thì làm sao cưới được cô vợ tốt giống như em.”

Bảo Hân liền nói: “Vậy sao anh không tỏ tình sớm một chút mà để em chờ lâu như vậy?”

Phan Lục Kha nghĩ nghĩ một chút rồi đáp lại: “Vì anh nhát gan đó.”

Cả đoạn đường ngày hôm đó từ cửa hàng trang sức đi đến nhà hàng, Bảo Hân cứ cười suốt. Hắn yêu cô hơn cả tưởng tưởng của cô. Vì muốn bảo vệ lòng tự ti của cô mà hắn không cho cô biết về công việc cũng như tài năng và tầm ảnh hưởng của hắnngoài xã hội ra sao. Hắn lại vì muốn để cô vui vẻ tự nhiên đến với hắn mà không ngại cho cô lên mặt, bắt nạt hắn còn bắt hắn “ở rể”, bắt hắn tắm heo...

“Phương Bảo Hân, nếu được chọn lựa cô thích một cuộc tình như thế nào?”

“Tôi chính là thích một cuộc tình bên cạnh người đàn ông như Phan Lục Kha. Anh ấy chính chắn, hiểu chuyện lại vô cùng yêu tôi. Tôi không thích một cuộc tình mà trong đó tôi phải mệt mỏi tranh giành hay chiến đấu đến đầu rơi máu chảy mệt mỏi vì thương tích đầy mình. Nếu người đó thực sự yêu bạn thì họ sẽ tự biết cách để bạn nhẹ nhàng bước vào vị trí cao nhất trong tim họ và Phan Lục Kha đã đối với tôi như vậy.” - Bảo Hân tự hỏi rồi tự trả  lời, rồi tự tủm tỉm cười khi nghĩ về mối quan hệ của chính mình. Có thể, trong mắt nhiều người thì một mối quan hệ không sóng gió, không tranh đấu thật nhàm chán nhưng trong mắt Phương Bảo Hân thì cô không thấy như vậy. Cái cô muốn là một con đường bằng phẳng dễ đi cùng với  tình yêu suốt kiếp của mình. Cô thích một tình yêu trong trẻo đơn thuần như cách mà cô và Phan Lục Kha yêu nhau.
....
(còn tiếp)