Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 162:(XI). Làm rể (1)




Đêm đó, Bảo Hân ngủ lại tại khách sạn với Phan Lục Kha. Lúc sáng ra, cô cùng anh quay về nhà gặp ba mẹ mình. Ba cô cả đêm không ngủ được, cầm sẵn cây chờ cô về. Mẹ cô lần này cũng không bênh vực được cho cô. Hơn ai hết bà biết đêm qua con gái mình xảy ra chuyện gì. Trái tim già nua của bà cùng tư tưởng giáo dục theo lối cũ đồng loạt bị tổn thương. Bà không thể chấp nhận được sự thật con gái mình lại có chuyện này với bạn trai trước khi kết hôn. Bà không hiểu trong đầu Bảo Hân nghĩ cái gì. Nếu lỡ Phan Lục Kha không cưới Bảo Hân, phản bội cô thì con gái độc nhất của bà phải ra sao đây?

Mẹ của cô nhìn cô bằng ánh mắt thất vọng, trái tim bà từng hồi rung rẩy không dám tưởng tượng ba cô sẽ dùng cách gì để trừng phạt cô. Phan Lục Kha vẫn nắm chặt tay Bảo hân bước vào nhà. Giọng ba cô tức giận quát ầm lên: “Con còn biết đường về hay sao?”

Đi kèm lời nói là những cái vung roi quất mạnh xuống người cô. Phạn Lục Kha nhìn thấy liền nhanh tay kéo Bảo Hân vào lòng che chắn cho cô tất cả roi đòn. Những tiếng kêu vút liên tục phát ra khiến Bảo Hân sợ hãi rút vào lòng của Phan Lục Kha. Khi cô nhìn lại thì thấy gương mặt anh toát mồ hôi, hai hàm răng cắn chặt lại để nhịn cơn đau. Bảo hân hoảng sợ lên tiếng van xin: “Ba à, đừng đánh nữa. Cơ thể anh ấy vừa bình phục sẽ không chịu nổi roi đòn.”

Nhìn thấy tay anh đỏ ửng những lằn roi, có nơi còn rướm máu thì tim Bảo hân như cứng lại, cô xông ra phía trước đỡ thay cho anh. Ba cô thấy vậy liền dừng tay. Bởi thế nào ông cũng không cách gì đánh con gái của mình. Ông tức giận hét toáng lên: “Con gái tôi nuôi cực khổ bao nhiêu năm để cho cậu bắt đi cả đêm không về. Vài vết đau này có xá gì? Cậu nói coi tôi nên đối xử với cậu như thế nào?”

Phan Lục Kha lúc này cũng đã quỳ xuống dưới chân của ba cô. Bảo Hân không ngờ đường đường là người đứng đầu tập đoàn xe hơi lớn nhất nhì nước Mĩ lại chịu hạ mình quỳ xuống nền đất nhà cô chỉ để cầu xin ba cô cho hắn cưới cô.

“Con thực sự rất yêu Bảo Hân. Ngay hôm nay con và em ấy sẽ đi đăng ký kết hôn. Đám cưới sẽ được cử hành theo ý của hai bác. Chỉ cần bác cho con được ở bên cạnh em ấy cả đời, bác muốn gì con cũng sẽ dốc sức đi làm.” - Phan Lục Kha từng lời khẩn thiết chân thành nói ra.

Ba của Bảo Hân thở dài, đặt roi mây xuống bàn, cầm chén trà lên uống cho hả giận rồi bắt đầu chậm rãi nói: “Nếu không phải vì cậu là con trai trưởng của anh chị sui thì tôi còn lâu mới cho Bảo Hân ở lại Mĩ chữa trị cho cậu. Không ngờ cậu lại có ý nghĩ to gan với nó. Cậu không biết nó là em của Bảo Vy hay sao?”

Phan Lục Kha cúi đầu lắng nghe ba của Bảo Hân nói mà không dám có ý kiến gì. Bảo Hân nhìn điệu bộ khúm núm của anh thì thấy thương anh vô cùng. Cô muốn nói đỡ nhưng đã bị mẹ cô trừng mắt ngăn lại.

Ba của Bảo Hân lắc đầu nói tiếp: “Cậu phá hoại đời con gái tôi, đâu phải chỉ một cái đám cưới là coi như xong. Danh dự con gái tôi bị hủy trong tay cậu, cưới nó về liệu cậu có còn trân trọng nó hay không?”

Phan Lục Kha nghe xong liền muốn phản bát nhưng nhìn roi mây trong tay của ba Bảo Hân thì anh co vòi lại. Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng bị ba mẹ đánh. Thầy cô giáo anh theo học cũng chưa từng có cách trừng phạt này với anh. Nay nếm thử mùi vị của roi đòn tự nhiên anh thấy lạnh sống lưng.

Ba của Bảo Hân lại nói tiếp: “Không phải tôi làm khó cậu, nhưng để đảm bảo danh dự của con gái tôi và vị trí của nó ở nhà chồng thì cậu phải làm theo thủ tục của làng này.”

Phan Lục Kha đang khoanh tay cũng ráng ngẩng mặt lên lắng nghe xem anh cần làm gì để được ở cùng Bảo Hân. Ba của Bảo Hân nhìn thấy anh đang lơ ngơ thắc mắc thì liền phán luôn: “Cậu muốn cưới nó thì phải ở rể nhà tôi ba năm. Chuyện trong nhà cậu đều phải lo hết. Bao gồm cơm nước, chợ búa và cho mấy con heo ăn.”

Bảo Hân không phải không biết tục lệ này, phía xóm trên cách đây vài năm cũng có một trường hợp tương tự. Hai người không chịu nổi đã quan hệ trước hôn nhân, để tỏ thành ý quả thật chú rể đã ở nhà cô dâu suốt ba năm chăm sóc tất tần tật gia đình nhà cửa bên vợ. Nhưng mà... Phan Lục Kha làm sao có thể làm như anh trai đó được. Nghĩ đến đây, Bảo hân liền lên tiếng kháng nghị: “Ba à, không được đâu. Anh ấy còn có công ty phải quản lý. Sao có thể ở nhà mình nuôi heo được?”

Ba của Bảo Hân liền nói: “Không làm được thì cậu ta nên cút về Mĩ, đừng ở đây làm mất thời gian của chúng ta.”

Bảo hân vừa khóc vừa nói: “Anh ấy đi rồi, con phải làm sao đây. Ba ơi, làm ơn đừng làm khó anh ấy nữa.”

Nhìn thấy Bảo Hân khóc, Phan Lục Kha không đành lòng. Những giọt nước mắt của cô rơi xuống làm trái tim anh tan chảy ra. Cuối cùng, anh đành gật đầu đồng ý.