Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 158:(IX). Tôi đã nhường em quá nhiều! (3)




Phan Lục Kha đặt môi hôn lên môi cô, bàn tay xoa nhẹ cần cổ trắng ngần và nơi nào đấy đầy mê hoặc rồi mỉm cười trêu chọc cô: “Sao lần nào anh hôn em, em cũng đều nghĩ đến chuyện đó vậy? Có phải không chờ được không?”

Bảo Hân biết bị hắn trêu chọc thì liền thẹn thùng quay mặt đi, khẽ giọng làu bàu: “Lần nào cũng làm mấy hành động “phát tín hiệu” như vậy mà còn đổ lỗi cho người ta ham muốn. Đúng là trơ trẽn.”

Phan Lục Kha nghe xong liền cúi đầu áp môi vài khuôn ngực đang lộ ra của Bảo Hân, hôn nhẹ rồi hít hà nói: “Hân, hôm nay em mắng anh hơi nhiều. Nếu anh không cho em nếm mùi thì em sẽ nghĩ chủ tịch tập đoàn Phan Lục này chỉ có hư danh.”

Lời vừa dứt, Phan Lục Kha liền hạ lệnh cho tài xế quay xe về khách sạn thay vì về nhà ba mẹ Bảo Hân. Cô kinh ngạc quay sang nhìn anh cự nự: “Sao không về nhà ba mẹ em. Em đói bụng rồi, em muốn về nhà ăn cơm.”

Phan Lục Kha  cười nói: “Cho anh ăn em, anh sẽ cho em ăn cơm.”

“Phan Lục Kha, đồ lưu manh. Mau chở tôi về nhà.” - Bảo Hân hét toáng lên nhưng xem ra không hiệu quả lắm. Chiếc xe vẫn lao băng băng trên đường cái tiến về khách sạn bốn sao lớn nhất tỉnh. Bảo Hân xị mặt dùng dằng không muốn đi ra khỏi xe nhưng Phan Lục Kha đã nhấc bổng cô đặt lên vai mình. Bảo Hân trố mắt, không ngờ có một ngày cái gã bệnh tật kia lại có thể nâng mình lên cao như vậy. Nghĩ đến sự bình phục và quá trình điều trị vừa qua tự nhiên trong lòng Bảo Hân sản sinh ra một loại cảm giác hưng phấn và tự hào. Cô vỗ vỗ vai anh khen ngợi: “Khá lắm! Bệnh nhân đầu tiên như vậy là thành công mĩ mãn.”

Từ trong thang máy, gương mặt Phan Lục Kha giương mắt nhìn Bảo Hân phản chiếu rõ trong tấm kính đối diện. Bảo Hân không hiểu sao anh lại đăm đăm mặt nhìn cô nhưng cô chưa kịp hỏi thì đã bị Phan Lục Kha đưa vào phòng.

Lúc Bảo Hân đã an vị ở trên giường rồi cô mới giật mình phát hoảng về tình trạng hiện tại của mình. Người đàn ông trước mặt cô đang lần lượt cởi bỏ từng món trên người mình và ánh mắt vẫn đang hướng về phía cô như mũi tên xuyên thấu. Bảo Hân ngần ngại không dám nhìn nữa, cô quay mặt về hướng khác rồi từ tốn lên tiếng hỏi: “Sao anh lại làm vậy?”

Phan Lục Kha lúc này đã tiến lại gần sát bên Bảo Hân, anh áp môi vào tai cô thỏ thẻ hỏi  ngược lại: “Làm vậy là làm cái gì?”

Bảo Hân mặc dù ở bên cạnh Phan Lục Kha khá lâu nhưng cô không nhận ra được Phan Lục Kha là người rất thích hỏi ngược và cũng rất thích trêu chọc người khác. Trong mắt cô, anh điềm tĩnh và uy nghiêm đúng với cương vị mà anh đang đảm nhận nhiều hơn là một người đàn ông lúc nào cũng muốn hỏi khó người khác cho nên cô có phần bất ngờ về một mặt khác của anh.

Phan Lục Kha đưa tay lần theo khuôn mặt cô vuốt nhẹ xuống cổ rồi cởi bỏ từng chiếc cúc của Bảo Hân ra. Môi cô lúc này đã bị anh giữ chặt, muốn kêu cũng không được. Bảo Hân đưa tay đẩy Phan Lục Kha ra sau một hồi lâu anh ngậm chặt môi mình. Cô vội vàng kéo lại áo, miệng không ngừng kêu: “Đừng mà, em chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này.”

Phan Lục Kha không nói gì, chỉ nhìn cô một lúc lâu rồi kéo cô vào lòng ve vuốt. Bảo Hân lúc này lại nói: “Mình về xin phép ba mẹ trước nha anh.”

Phan Lục Kha lại hỏi: “Nếu ba mẹ em không đồng ý để anh cưới em thì sao?”

Bảo Hân điềm nhiên trả lời lại: “Thì thôi.”

Phan Lục Kha giật mình trước câu trả lời tỉnh rụi của cô. Anh vung tay đẩy Bảo Hân xuống giường, tức giận nói: “Em nói dễ vậy sao? Hân, em coi tôi là cái gì? Tình cảm đầu tiên của tôi lại bị coi nhẹ như vậy? Em thật không biết được hết sức mạnh của tôi rồi.”

“Uầy, nhẹ chút, anh đừng như con cún cắn bừa như vậy chứ.” - Bảo Hân vừa nhột vừa đau nhận lấy hình phạt của Phan Lục Kha. Trên người cô, dấu răng dấu hôn lẫn lộn nhau. Nơi nhạy cảm thì Phan Lục Kha để lại vô vàn vết hôn, nơi ít nhạy cảm thì anh để lại dấu răng nông sâu khiến Bảo Hân nhăn mặt không biết bản thân mình là thích hay không thích. Cô bất bình liên tục lên tiếng: “Nhột quá! Đau quá! Anh dừng lại được không?”

Phan Lục Kha ngẩng đầu lên nhìn Bảo Hân, cơ thể anh vẫn đè ép trên người cô, thích thú lên tiếng: “Hân, người em được làm từ gì mà mềm và ngọt như vậy?”

Trước câu hỏi biến thái của hắn, Bảo Hân chỉ kịp giật mình chứ không biết nên nói thế nào. Lúc đầu, cô thích hắn là vì hắn hiền lành tử tế, không ngờ khi ở riêng với hắn thì hắn cũng có vô vàn trò biến thái làm với cô.

Toàn thân Bảo Hân ửng đỏ. So với Phan Lục Kha thì tuổi tác của Bảo Hân kém hơn rất nhiều, cơ thể thanh xuân mĩ lệ của cô như ngọn lửa khiến lòng anh là con thiêu thân mê đắm mà lao vào.

“Hân, em có đôi chân khiến anh mê mẩn, em có thể co lại để anh nhìn rõ hơn hay không?”- Phan Lục Kha dịu dàng nói. Giọng nói của anh đầy mê hoặc rỉ vào tai Bảo Hân khiến cô ngoan ngoãn làm theo.

Nơi nào đó anh muốn nhìn đã lộ ra trước mặt. Anh nhẹ nhàng áp sát rồi thỏ thẻ vào tai Bảo Hân: “Em có tin anh không?”

Bảo Hân vòng tay qua cổ anh, gật đầu nói: “Em tin anh.”

Phan Lục Kha mỉm cười dịu dàng vuốt mái tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Từ lâu anh đã nhận định em là vợ duy nhất cả đời này của anh. Chuyện này của hai chúng ta chỉ là sớm muộn. Anh muốn giữ cho em đến khi chúng ta kết hôn nhưng thực lòng anh rất sợ... mất em.”

Bảo Hân không nói gì, cô hiểu tất cả những lời Phan Lục Kha nói. Hiểu cả nỗi sợ trong lòng anh và hơn hết là hiểu rõ lòng mình muốn ở cạnh ai. Cho nên cô chỉ nhắm mắt chờ đợi giây phút cả hai là trọn vẹn của nhau.

Bất ngờ tiếng chuông điện thoại của Bảo Hân reo lên. Từ tiếng nhạc chuông cô biết được mẹ cô gọi cho nên cô không dám không nghe. Bảo Hân với tay cầm lấy điện thoại, nhỏ giọng nghe máy. Phan Lục Kha thấy cô khép chân lại quay đi thì anh cũng dừng động tác trườn người nằm xuống bên cạnh cô.

Anh không biết bên trong điện thoại, Bảo Hân đã nghe được tin gì mà tức tốc vùng dậy mặc quần áo vào nhanh như một cái máy khiến anh chưng hửng. Mắt thấy Bảo Hân hối hả, Phan Lục Kha cũng lật đật làm động tác y như cô, mặc lại quần áo chỉnh tề.

“Hân, có chuyện gì vậy?” - Phan Lục Kha vừa mặc quần áo vừa hỏi với theo cô.

Bảo Hân hấp tấp nói: “Em phải về nhà ngay. Không xong rồi.”

“Để anh đưa em đi.” - Phan Lục Kha gợi ý. Chỉ có điều Bảo Hân sống chết gì cũng không cho anh theo. Cô chạy thật nhanh ra cửa, rồi xuống lầu bắt taxi, bỏ lại Phan Lục Kha với gương mặt cứng đờ. Có trời mới biết anh ghét nhìn bóng lưng bỏ đi của Bảo Hân đến mức nào. Vậy mà lần nào anh cũng bị buộc phải nhìn cái dáng vẻ vội vàng chạy đi của cô.Cảm giác hụt hẫng vì miếng ăn đến miệng lại bay ra thật là quá khó chịu! Phan Lục Kha nghĩ vậy, anh nắm chặt nắm tay, liền đuổi theo Bảo Hân.