Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 143:(VI). Công khai theo đuổi (4)




Hạ Lê tức giận tiếp tục mắng hắn: “Anh là tên khốn. Trước đây anh nói tôi không bằng vợ anh, giờ lại dám so sánh tôi với gái điếm. Rốt cục anh muốn thế nào?”

Lương Giang nhếch môi cười, áp mặt lên khuôn ngực mát lành của cô, chậm rãi nói: “Trong lòng anh, em là độc tôn. Không ai có thể so sánh hay thay thế được. Hạ Lê, đừng tiếp tục làm khổ anh nữa. Chúng ta về nhà thôi.”

“Nhà sao?” - Hạ Lê bất giác mủi lòng hỏi lại. Cô không hiểu được vì sao cô lại hỏi hắn như vậy, cũng không hiểu được vì sao cô lại mủi lòng. Vì hắn nằm gần trái tim cô cho nên cô dùng tim mình  để lắng nghe hay sao? Hay là vì mùi hương trên tóc hắn quá đỗi quen thuộc với cô. Hạ Lê không hiểu vì lý do gì. Chỉ biết lúc ấy hắn ngẩng lên nở nụ cười tràn ngập hy vọng nói rằng: “Phải, là nhà, nhà của chúng ta. Ngôi nhà trồng rất nhiều cây lê. Bởi vì em từng nói rằng em sinh vào tháng sáu, vào mùa hoa lê nở rộ cho nên mẹ em đặt tên em là Hạ Lê. Vì em nói rằng em thích hoa, thích nhất là hoa lê. Bọn người đó không biết em thích hoa gì, cũng không hiểu được em. Vậy thì tại sao em cứ trân trọng mà ôm hoa của họ vào lòng?”

Theo từng lời của Lương Giang, nước mắt của Hạ Lê khẽ rơi. Cô không muốn khóc. Sáu năm nay cô chưa từng khóc. Cô tự hứa đêm hôm đó là lần cuối cùng trong đời cô khóc. Sinh con đau như vậy cô cũng không khóc, nhìn thấy hắn kết hôn vui vẻ hạnh phúc như vậy cô cũng không khóc. Vậy thì sáu năm sau vì cớ gì mà cô lại khóc? Hắn lấy quyền gì mà khiến cô phải khóc?

Nhìn thấy những giọt nước mắt của Hạ Lê lăn dài trên má, Lương Giang ngay lập tức ôm cô vào lòng vỗ về: “Hạ Lê của anh, xin lỗi em. Xin lỗi em vì đã để em chịu nhiều cực khổ và uất ức. Chúng ta đi về nhà. Ngôi nhà có anh gánh vác tất cả cho em.”

Hạ Lê kéo lại áo khoác che lại tấm áo bị Lương Giang xé rách, tiện tay kéo áo sơ mi của Lương Giang ra xì mũi rồi lại kéo một góc khác thấm nước mắt. Lương Giang nhìn thấy cũng không chê nàng bẩn, cứ mặt kệ cho Hạ Lê muốn làm gì làm. Bởi vì anh tự hứa cả đời này sẽ chiều chuộng cô tất cả mọi việc.

Chiếc xe chậm rãi chuyển bánh, rồi lại nhằm về hướng đường cao tốc mà đi tới. Chỉ chừng mười phút lái xe từ trung tâm thành phố, khu biệt thự cao cấp mới quy hoạch của Los Angeles đã hiện ra trước mắt Hạ Lê. Lương Giang lái xe vào bên trong khu biệt thự rồi dừng lại trước cổng một ngôi nhà rộng lớn không thua kém gì căn biệt thự trước đây của gia đình Hạ Lê thời hoàng kim.

Hạ Lê đang trố mắt nhìn quanh thì cánh cổng bằng gỗ nguyên khối cứng rắn đã mở ra. Lương Giang cho xe vào bên trong sân. Sân vườn rộng lớn đẹp đẽ trồng cả một vườn lê. Lương Giang bước xuống xe đi sang phía bên kia mở cửa xe cho cô. Anh dịu dàng dìu Hạ Lê đi dọc con đường rải đá dẫn vào cửa chính căn biệt thự. Anh hết chỉ đông rồi chỉ tây, vui vẻ nói: “Em nhìn xem, anh cho người mua những cây lê này về trồng khắp hai bên khu vườn. Những giống lê được mang về từ khắp nơi trên thế giới trồng xen kẽ nhau, như vậy đến tháng sáu vườn nhà chúng ta sẽ rợp bóng hoa lê. Đến lúc đó nơi này chắc chắn sẽ đẹp như tiên cảnh.”

Hạ Lê nghe hắn vẽ vời tưởng tượng mà buồn cười. Cái tên này, chỉ mới có sáu năm mà hắn thực sự đã phát tài thật rồi. Có tiền mua cả một căn biệt thự mới toanh như thế này. Lúc này, tự nhiên Hạ Lê lại buộc miệng hỏi ra một câu làm hỏng không khí: “Trước đây, anh và vợ anh sống ở đây sao?”

Lương Giang đang cao hứng nhưng khi nghe xong thì liền thay đổi tâm trạng. Anh nhíu mày, cúi đầu nhìn thẳng vào mặt Hạ Lê, nghiêm giọng nói: “Căn nhà này anh mua sau khi hoàn tất thủ tục ly hhôn với cô ta. Lúc anh mua nó, anh có viết thư cho em, em không có đọc sao?”

Hạ Lê thành thật lắc đầu nói: “Tôi không có đọc bức nào hết.”

Lương Giang nghe xong cảm giác trong lòng rất hụt hẫng, ba năm qua hơn một trăm bức thư anh gửi cho cô với biết bao tâm tình. Vậy mà cô lại không hề đọc bất kỳ bức nào. “Hạ Lê, em muốn tôi bóp chết em phải không?” - Lương Giang nghĩ xong liền kéo tay Hạ Lê vào nhà. Đại sảnh rộng lớn nhưng Hạ Lê chưa kịp nhìn ngắm thì cô đã bị hắn vác lên phòng ngủ.

Lúc bước vào phòng ngủ, Hạ Lê chưa kịp định thần thì đã bị hắn xô ngã ra chiếc giường lớn. Theo quán tính, cô đưa mắt nhìn bức tường đối diện với mắt mình. Thì ra là hắn treo hình của cô, còn có một số tấm hình cô và hắn chụp chung trước đây. Cô lại nheo mắt nhìn kỹ hơn rồi há hốc mồm đưa tay chỉ một bức ảnh trên tường, kêu lên như bị dọa: “Lương Giang, cái gì vậy?”

Lương Giang đang cởi bỏ quần áo cũng quay nhìn theo hướng tay của Hạ Lê. Nhìn thấy bức ảnh chụp lúc hai người ở trên giường thì anh liền cười nói: “Em làm anh giật mình. Em không nhận ra hình của mình lúc trẻ sao?”

Hạ  Lê khó chịu giận dỗi quay mặt đi không thèm nhìn nữa nhưng không quên mắng hắn: “Anh biến thái hơn tôi nghĩ. Đã dám chụp lén còn dám in ra treo lên.”