Từ căn biệt thự này đến nhà Bảo Vy cũng không gần nhưng Ưng Túc chỉ lái xe mất có hơn năm phút. Anh không thể chờ thêm dù chỉ chậm một giây để có thể đến gặp cô. Gió đêm từ cửa kính xe được hạ xuống thổi qua khuôn mặt phớt đời của anh. Cảm giác náo nức và phấn khởi này tâm trạng anh vui vẻ.
Một tiếng két đinh tai vang lên, chiếc xe thể thao MacLaren đã vững chãi đỗ trước cửa tòa nhà Crescent. Ưng Túc liền chạy xuống ấn số gọi lên nhà Bảo Vy nhưng khi vừa chạm tay vào nút chuông cửa thì ngón tay anh liền khựng lại.
“Mình vô duyên vô cớ tới nhà cô ấy như vậy, lại canh ba gà gáy, lấy lý do gì để cô ta cho mình vào đây?” Nghĩ nghĩ một lúc, đi lại vài vòng mắt Ưng Túc liền sáng lên. Anh nhìn thấy trên đường có cục đá khá to, liền nhanh chóng nhặt lên và tự ra tay.
Dù đã muộn nhưng nhà Bảo Vy vẫn sáng đèn, cô vừa viết xong báo cáo nghiên cứu của tháng này. Tiếng máy in vừa dứt thì tiếng chuông cửa reo lên. Bảo Vy lười biếng hạ cặp kính xuống, nghĩ thầm không hiểu hàng xóm nhà nào để quên chìa khóa mà giờ này nhờ cô giúp mở cổng, cô uể oải bước ra phía điện thoại gọi chuông đặt ở gần cửa thì thấy gương mặt Ưng Túc đầy máu me. Bảo Vy hơi hoảng liền bắt máy thì nghe giọng hắn thều thào đứt quãng: “Bảo Vy... giúp tôi...”
Bảo Vy liền muốn nhấn nút mở cổng cho hắn nhưng tay cô nhanh chóng khựng lại.
“Người đàn ông này, một chút quan hệ với hắn cô cũng không muốn dính vào. Chưa kể hôm nay hắn còn ngang nhiên bêu xấu cô. Đúng là trên đời không còn người xấu hơn. Cho nên, dứt khoát mặt kệ hắn.”
Nghĩ vậy cô liền nói vào trong điện thoại: “Ông Phan, ông đã đến nhầm chỗ rồi. Đây không phải bệnh viện, ông vui lòng lái xe thêm một cây số nữa, chỉ khoảng hai trạm xe buýt là sẽ đến bệnh viện. Ở đó sẽ có người giúp ông.”
Nói xong cô lập tức cúp máy. Điện thoại vừa cúp tự nhiên cô thấy tim mình hơi hoảng loạn. Chưa kể hắn từng là bạn học của cô, là đồng hương thì chỉ riêng việc hắn là bệnh nhân thì cô cũng không thể từ chối giúp hắn. Bảo Vy nghĩ đến đây lại thở dài, tựa lưng vào cửa nhủ thầm: “Anh ta xấu xa như vậy, mình sao có thể cho anh ta vào nhà. Nhưng...lỡ anh ta ngất dưới nhà thì sao?”
Đắn đo một lúc chưa biết làm thế nào thì Ưng Túc lại gọi lên tiếp. Lần này Bảo Vy thấy anh ta chảy nhiều máu hơn lúc nãy. Mắt cô bắt đều lộ lên vẻ lo sợ.
“Lỡ anh ta vì mất máu quá nhiều mà tử vong thì sao? Chưa kể anh ta lại ốm như vậy. Bình thường ăn uống thì như hương như hoa. Không được nhất định phải xem xem anh ta thế nào. Dù sao cũng là mạng người.”
Qua điện thoại cô nghe giọng Ưng Túc có phần mệt mỏi và như sắp lả đi: “Bảo Vy, cô là bác sĩ kiểu gì? Lời thề Hippocrates là đọc lấy lệ hay sao?”
“Tôi tôn trọng sinh mạng của mỗi con người, hành động vì lợi ích của bệnh nhân. ”
“Tôi coi nghề thầy thuốc mà tôi đã chọn như con đường cứu người giúp đời.”
“Nghệ thuật của chữa bệnh không nằm ở dao phẫu thuật hay kết quả khoa học mà nằm ở sự ấm áp và cảm thông.” ...
Bảo Vy nhớ đến lời thề Hyppocrates mà năm đó cô đã đại diện cho toàn thể tân sinh viên bước lên đọc tuyên thệ. Năm đó, Bảo Vy rất oách vì là sinh viên trẻ tuổi nhất trường, lại là sinh viên có điểm thi đầu vào cao nhất cho nên được nhận lấy vinh dự này. Cảm giác lúc đó cô không quên, lời thề Hyppocrates cô cũng không quên nhưng cái tên “Ưng cầm thú” này toàn lừa cô. Sao cô có thể không đề phòng? Chỉ là cô đã chọn nghề y, cô phải tôn trọng sinh mạng con người, không thể chọn cứu ai hay từ chối ai. Đứng trước cô bây giờ chỉ là một người gặp nạn cho nên... sau vài cái lắc đầu thì cô liền ấn nút mở cửa, không quên nói thêm: “Vô thang máy bấm số lên tầng ba.”
Bảo Vy hồi hộp mở cửa ra đã thấy Ưng Túc mặt đầy máu đứng trước mặt cô. Nhìn ánh mắt Bảo Vy lộ lên vẻ hoảng hốt cùng thương xót cho hắn thì hắn vui vẻ lắm nhưng giấu trong lòng, vẫn cố làm ra vẻ ảo não như sắp không qua khỏi.
Bảo Vy tiến đến đỡ hắn ngồi xuống ghế, miệng không quên càm ràm: “Làm sao mà ra nông nỗi này?”
Hắn không trả lời nhưng được nàng quan tâm và chạm vào thì trong lòng hắn dễ chịu rất nhiều. Bảo Vy nhanh chóng lấy hộp thuốc cùng dụng cụ may vết thương đem ra phòng khách. Cô nhanh tay cầm kẹp gòn chấm thuốc sát trùng lau vết máu trên mặt hắn rồi tiến hành xử lý vết thương. Cô lấy ra một cây kim rất mảnh, xé vỏ bao và bắt đầu thao tác.
Ưng Túc nhìn gương mặt chăm chú của cô khi may vết thương cho hắn. Ánh mắt dịu dàng quan tâm, đôi lúc lại nhíu mày thương xót hắn. Đúng, chính là cái dáng vẻ này, cái hắn đang tìm kiếm chính là dáng vẻ này của cô, giống y như lúc nhỏ mỗi lần cô xoa thuốc hay lăn trứng gà cho hắn. Cảm giác ấm áp khó nói thành lời này thực sự rất đặc biệt. Thấy hắn cứ chốc chốc lại ngước lên, Bảo Vy liền khẽ nhắc: “Anh chịu khó nhìn xuống một chút thì tôi may mới đẹp được. Không thì sẽ để lại sẹo, trông rất xấu.”
Hắn cười thầm rồi dùng giọng ôn nhu đáp lại cô: “Tôi trông rất xấu sao?”
Lời vừa dứt, hắn liền nghe Bảo Vy thở dài thất vọng. Cô vừa tập trung khâu, vừa nhàn nhạt nói: “Bình thường nhìn anh, người ta sẽ nghĩ anh là “thằng nghiện”, thêm vài cái sẹo nữa người ta không cần nghĩ cũng biết anh chính là “thằng nghiện”.”
Ưng Túc nghe xong trong lòng hơi hoảng: “Anh đường đường là mĩ nam như vậy mà cô ta lại dám gọi anh là “thằng nghiện” sao? Hóa ra trước giờ cô luôn nghĩ anh như vậy. Tiên sư nhà cô! Tôi sẽ cho cô biết tôi nghiện cái gì.” Ưng Túc nghĩ đến đây, tầm mặt quét lên liếc Bảo Vy một cái rồi lại chuyển dời tầm mắt.
Ánh mắt anh vừa vặn đặt ngay khe núi của cô. Anh rất muốn nhăn mặt một cái nhưng lại sợ cô trợt tay may xấu biến anh thành “thằng nghiện” thật. Cho nên chỉ có thể nuốt vào lòng, lần nửa rủa thầm: “Phương Bảo Vy, cô thật đáng chết! Lúc sống cùng tôi thì trước sau chỉ mặt áo cài kính cổ, vừa dọn ra ngoài lại mặc áo hai dây bằng bằng ren mát mẻ như thế này. Cô không muốn tôi sống nữa hay sao?”