Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 128:(II). Hướng dương (1)




Vài hôm sau Hạ Lê cũng không gặp lại Lương Giang nữa. Cuộc sống lại trở về với quỹ đạo cũ vốn có của nó. Đôi lúc cô thấy nhớ anh nhưng cũng không gọi bởi vì lỡ gọi vào lúc người ta ở cạnh bạn gái thì có phải tự chuốc phiền não cho bản thân hay không? Nghĩ vậy Hạ Lê tự thấy lòng chua lắm, không phải cô không có cảm giác mà là dù có nhiều cảm giác hơn nữa thì cũng không làm được gì. Cuộc sống mà, cái mới rồi sẽ phủ định cái cũ. Ngày hôm nay sẽ che lấp những ngày xa xưa và hiện tại sẽ che lấp quá khứ.

Ừ thì Lương Giang từng nói muốn ở cạnh cô, muốn kết hôn với cô nhưng bây giờ cô đã là người cũ của anh. Mà người cũ thì không có quá nhiều quyền bao gồm cả quyền hẹn gặp. Nghĩ đến đây, lòng Hạ Lê cảm thấy tê tái lắm nhưng cũng đành chịu. Cô vẫn phải sống, vẫn phải vui vẻ và vẫn phải chấp nhận những chuyện không như ý.

Vào một ngày, cách đêm đó không lâu, Hạ Lê nhớ rõ đó là một ngày mùa hạ nhiều mưa. Cô tan làm muộn với cơ thể mệt đứ đừ. Cầm chiếc dù trong tay, cô bước xuống những bậc thềm của cổng bệnh viện chuẩn bị đi qua nhà để xe thì bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe lao nhanh qua trước mặt cô. Hạ Lê chết đứ đừ khi nhìn thấy cô gái bên trong xe đang vui vẻ đút thức ăn cho Lương Giang. Chính là cô gái hôm trước.

Hạ Lê biết đó là cô gái ở bên cạnh Lương Giang trước giờ, cô không ngạc nhiên. Nhưng không ngạc nhiên không có nghĩa là không đau. Lòng Hạ Lê tê tái hơn sắc trời mưa lạnh của ngày hôm đó. Lần đầu tiên trong đời cô đã biết đau vì đàn ông. Có lẽ cũng là lúc biết thế nào là yêu.

Một tháng sau đó, Hạ Lê theo sự sắp xếp của ba mẹ đi gặp một người con trai chạc tuổi cô. Ba mẹ người này là bạn làm ăn của ba mẹ cô. Nhìn chung gia cảnh, học vấn, ngoại hình điểm nào cũng trên chuẩn. Anh ta vừa học xong tiến sĩ kinh tế ở đại học Harvard ở Boston, mới quay lại Los Angeles thời gian gần đây. Ở vào cái tuổi không còn nhỏ nữa Hạ Lê cũng bắt đầu nghĩ đến chuyện an phận. Nhất là khi muốn quên đi một người thì cũng nên có người mới thay thế. Lúc ấy Hạ Lê đã nghĩ vậy cho nên cô đồng ý đi xem mắt.

Người ta thường nói “oan gia ngõ hẹp” hay là “hữu duyên thiên lý” để chỉ đến những sự tình cờ trong cuộc đời nhưng cũng có những chuyện vì thói quen và sở thích mà tương đồng trong suy nghĩ của nhau.

Giữa rất nhiều nhà hàng ở Los Angeles, Hạ Lê lại chọn cái nhà hàng Italian trên đại lộ Hollywood để hẹn xem mắt đối phương. Đó là nhà hàng có món pizza nướng củi mà Hạ Lê yêu thích, cũng là nhà hàng mà Lương Giang thường xuyên đưa cô đến ăn. Có lẽ do thói quen, có lẽ do duyên phận. Ngày hôm đó, khi Hạ Lê bước vào quán thì đã nhìn thấy Lương Giang cùng cô gái kia yên vị ở cái góc mà trước đây hai người vẫn hay ngồi. Đó không phải là góc đẹp nhất trong nhà hàng nhưng từ vị trí đó cô có thể ngửi được mùi phô mát thơm lừng từ lò nướng pizza tỏa ra. Đôi lúc lại nghe tiếng lách tách của củi rất vui tai.

Mắt Hạ Lê nhanh chóng nhìn về cái góc đó ngay bởi vì cô cũng muốn chọn ngồi ở đó. Chỉ tiếc đã có người nhanh hơn một bước. Anh vẫn ngồi đó, nhưng ở chiếc bàn ấy đã là một người khác. Dẫu sao cũng đã hai năm rồi, ai cũng phải thay đổi, ai cũng phải khác đi và ai cũng phải có con đường của riêng mình. Hạ Lê chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, an nhiên ngồi xuống nhưng lòng thì dậy sóng. Từng hình ảnh trong quá khứ hiện ra trước mắt cô. Từng nụ cười, từng ánh mắt của anh trao cho cô năm đó cũng rõ mồn một và ngọt ngào như hôm nay. Cô không trách anh phụ bạc, cô cũng không trách bản thân mình hời hợt. Chỉ buồn cho một ngày hôm qua. Một nỗi buồn man mác nhưng rất đau.

Đỉnh điểm của nỗi đau đó chính là Hạ Lê nhìn thấy Lương Giang mở chiếc hộp bọc nhung sang trọng ra trước mặt cô gái. Chiếc nhẫn kim cương sáng chói nằm bên trong được đeo vào bàn tay bé nhỏ của cô gái xinh đẹp ngay trước mặt Hạ Lê. Cảm giác vụt mất thứ gì đó rất hư mà rất thực lan khắp người cô. Nếu như mà anh chàng hôm nay cô hẹn hò không đến kịp lúc. Có lẽ cô đã khóc. Anh ấy đến, mang một bóa hoa hướng dương chói sáng được bọc trong giấy kính đẹp đẽ tặng cho cô. Anh ấy kể rất nhiều chuyện và cũng hỏi cô rất nhiều chuyện nhưng cô không nghe lọt dù chỉ một chữ. Mắt Hạ Lê vẫn cứ nhìn về phía chiếc bàn ấy cho đến khi Lương Giang cầm tay cô gái kia rời đi.

Lúc bước ra ngoài, Lương Giang nhìn thấy Hạ Lê đang ngồi ăn cùng bạn, anh thấy cô vui vẻ mỉm cười, thấy cô mặc chiếc áo trễ vai lộ ra một bên vai trắng mịn gợi cảm. Anh thấy cô không quan tâm gì đến thế giới xung quanh cho nên anh cũng chỉ liếc mắt rồi bước ra ngoài.

Mọi chuyện những tưởng cứ như vậy đi vào ngõ cụt nhưng Hạ Lê không ngờ người bạn trai đưa cô về nhà sau lần gặp đầu tiên ấy đã dám hôn tạm biệt một cái vào má của cô. Hạ Lê không có xa lạ gì với kiểu tiếp xúc thân mật với đàn ông, càng không có chút rung động. Cô chỉ điềm nhiên mỉm cười và nói tạm biệt rồi bước xuống xe. Lúc nhìn thấy chiếc xe quay đi, cô lịch sự vẫy tay chào tạm biệt rồi quay vào bấm chuông chờ người giúp việc ra mở cổng. Ngón tay chưa kịp đặt vào chuông cửa thì đã bị một bàn tay khác kéo mạnh về một góc. Hạ Lê định la lên nhưng khi nhìn rõ mặt của người đó cô mới biết đó là Lương Giang. Hắn không nói không rằng dúi người cô vào trong xe và phóng đi.