Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 108:Chương 73: Chợ phiên (1)




Cái ngày mà Bảo Vy nói với Ưng Túc về phiên chợ cuối tuần là trưa ngày thứ ba. Từ lúc đó đến ngày thứ bảy chỉ có bốn ngày rưỡi vậy mà Ưng Túc thấy cái tuần đó của anh lâu đến lạ thường. Anh làm việc gì cũng hướng mắt về cái doanh trại chữ thập đỏ đối diện. Đôi lúc nhìn thấy Bảo Vy đang chống cằm trên bờ tường đá nhìn bâng quơ thì anh lại thấy vui vẻ trong lòng. Tủm tỉm cười, anh gọi lớn hai tiếng: “Vợ ơi!”

Bảo Vy nghe thấy tiếng Việt thì liền biết Ưng Túc đang trêu chọc mình. Cô không khó chịu mà chỉ cắn cắn môi rồi ửng hồng hai má quay vào trong. Trước khi quay đi không quên nhìn lại coi hắn đang làm gì. Bất ngờ lại thấy hắn cởi trần tập xà với mấy người khác càng khiến cô xấu hổ ngượng ngùng quay đi thiệt nhanh.

Đôi lúc cơm nước xong xuôi, cô lại tò mò lén nhìn sang bên kia lô cốt xem có tình cờ gặp hắn hay không. Lúc nào tình cờ nhìn thấy hắn bên kia hóng lại thì tự nhiên lại thấy vui vui trong lòng, đi ngủ cũng vui hơn.

Khu vực này tín hiệu điện thoại rất yếu, mạng internet cũng không có cho nên mọi người trong đơn vị của cô hay doanh trại của hắn thường chỉ liên lạc với nhau bằng máy bộ đàm. Buổi tối ở đây thường buồn và yên ắng cho nên đôi lúc Bảo Vy nghe thấy tiếng cười, tiếng hát từ bên kia lô-cốt vọng sang.

Đám quân nhân cùng đơn vị của Ưng Túc biết được hắn và Bảo Vy hay có hệ thống tín hiệu bằng mắt cho nên thường hay trêu đùa hắn. Một đêm trước khi đi hẹn hò, Ưng Túc bị cả đám người bí mật đẩy vào phòng khóa cửa lại “thẩm tra”.

“Trung úy Phan, đề nghị anh thành thật khai báo vì sao anh có thể quen được chủ nhiệm “tóc đen” của tổ chức chữ thập đỏ.” - Một người trong số họ đứng nghiêm ra bề chất vấn.

Một vài người khác hóng hớt chồm chồm hùa theo: “Phải đó, phải đó. Chủ nhiệm của Red Cross (chữ thập đỏ) vừa đẹp lại là con gái Đông Á. Mấy người có biết tôi thích con gái Đông Á lắm hay không?”

Một vài người khác quay sang cười hắn rồi lại quay nhìn Ưng Túc chờ câu trả lời. Ưng Túc cười cười nói: “Cô ấy là vợ tôi. Từ nhỏ chúng tôi đã ở bên nhau.”

Cả đám quân nhân nghe xong liền “ồ” lên thật lớn. Có người tò mò hỏi: “Vậy hai người bắt đầu chuyện đó từ năm mười sáu hả?”

Ưng Túc lắc đầu, anh đúng là bắt đầu chuyện đó từ năm mười sáu nhưng rất tiếc không phải với Bảo Vy. Nghĩ đến đây Ưng Túc thấy lòng có quá nhiều nuối tiếc. Giá mà thời gian có thể quay lại để suy nghĩ của anh trưởng thành hơn thì đã không khiến Bảo Vy thiệt thòi.

Không nghe Ưng Túc trả lời một người khác lại đoán: “Chắc là mười bốn.”

Ưng Túc thở dài lắc đầu. Một người khác lại nói: “Không lẽ mười tuổi.”

Cả đám quay sang tròn mắt nhìn sự tưởng tượng kinh dị của hắn rồi lắc đầu khinh bỉ. Lúc này Ưng Túc mới ôn tồn nói: “Các cậu trả giá càng lúc càng thấp. Tôi và cô ấy trải qua rất nhiều chuyện, không giống như các cậu nói. Bây giờ cô ấy chịu rủ tôi đi chơi, tôi thực sự rất vui.”

Mấy người quân nhân đoán già đoán non đủ các tình huống, không hiểu vì sao Ưng Túc và vợ mình mà nhìn hai người cứ như “mới biết yêu”. Họ gặng hỏi nhưng Ưng Túc không kể. Sau đó, một người trong đám lại lên tiếng: “Vợ chồng với nhau, lúc về phép là có thể gặp được, sao phải hẹn đi chợ. Nghe thật quê mùa.”

Vài người nữa cũng liền ý kiến: “Phải đó, phải đó. Đi đến nơi thú vị hơn đi.”

Ưng Túc nhíu mày hỏi: “Nơi thú vị là nơi nào?”

Cả đám quân nhân lại cười lớn hô hố rồi bắt đầu vạch kế sách cho trung úy Phan. Một lúc sau Đại úy John từ ngoài bước vào mới khiến họ thôi tíu tít mà đứng dậy nghiêm túc giơ tay chào.

Đại úy John có mái tóc nâu và gương mặt tựa như minh tinh màn bạc, tuổi trẻ tài cao lại đang được nằm trong danh sách thăng chức Thiếu tá vào kỳ tới cho nên được các anh em trong đơn vị ngưỡng mộ. John có nụ cười thân thiện, lúc anh nở nụ cười thì cả đơn vị đều biết sắp có tin vui. Quả thật như vậy, cuối tuần này đại úy John sẽ chính thức nhận được công văn thăng chức từ bộ Quốc Phòng cho nên sẽ tổ chức tiệc cho toàn đơn vị dưới quyền quản lý của anh.

Nghe được tin vui, cả đám kháo nhau: “Thứ bảy này sẽ là thứ bảy hạnh phúc rồi. Sáng có chợ phiên, tối có tiệc rượu. Quá vui vẻ!”

Đêm hôm đó Bảo Vy cả đêm gần như không ngủ được. Cô cứ trằn trọc băn khoăn cho đến khi Mặt Trời ló dạng. Lúc ra ngoài rửa mặt, Bảo Vy nghe thấy tiếng nhạc từ chiếc máy hát. Âm thanh nghe rất hay, rất hay khiến cô tò mò đi theo tiếng nhạc. Thì ra là vị bác sĩ trung niên hôm nọ đang yên tĩnh đứng nhìn về xa xăm và miệng nhẩm theo lời bài hát phát ra từ chiếc máy hát.

Cảm nhận được có người bước lại gần, bà quay mặt sang. Nhìn thấy Bảo Vy bà lại mỉm cười. Bảo Vy cảm nhận được sự cô đơn và trống vắng của người đồng nghiệp này, cũng biết trong lòng bà ấy mang nặng tâm sự nhưng cô không tò mò hỏi thêm.

Vị bác sĩ trung niên nhìn Bảo Vy mỉm cười nói: “Đây là bài hát anh ấy thích nghe nhất. Tôi không có bất kỳ thứ gì của anh ấy cả. Khi nhớ anh ấy tôi chỉ có thể mở bài hát này lên nghe mà thôi.”

Lòng Bảo Vy như chùn xuống, cô không biết nên nói gì cho nên chỉ có thể mỉm cười và khen ngợi: “Giai điệu rất hay, cho nên tôi đã đến gần để nghe cho rõ.”