Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 102:Chương 69: Nhập ngũ (2)




Tại biệt thự sang trọng bên bờ hồ Michigan, Tinh Vân cứ đi đi lại lại, đứng ngồi không yên. Mấy hôm nay tin tức từ chiến trường Afghanistan báo về khiến cô mất ăn mất ngủ. Cô không muốn bán đứng Bảo Vy nhưng người duy nhất cô nghĩ tới có thể tìm được Bảo Vy chỉ có Ưng Túc mà thôi. Hoàng Gia Khiêm không đồng ý cho Tinh Vân đến Afghanistan. Cục xuất nhập cảnh Hoa Kỳ cũng cảnh báo việc đến Afghanistan. Đại sứ quán Mĩ ở các nước quanh khu vực này cũng đang gấp rút giúp công dân của họ về Mĩ thì làm sao chịu cho phép Tinh Vân xuất cảnh đến đó. Chưa kể Afghanistan đang chiến loạn và ở trong tình trạng vô chính phủ, việc xin Visa đến đó là không thể làm được, kể cả máy bay quá cảnh tại Afghanistan cũng bị hoãn thì làm sao Tinh Vân đi tìm Bảo Vy được. Trong tình trạng vô vọng nhất, khó khăn và lo lắng nhất, Tinh Vân chỉ có thể cung cấp số thẻ và đơn vị chữ thập đỏ của Bảo Vy cho Ưng Túc, hy vọng anh có thể mang Bảo Vy hoàn chỉnh quay về.

Cũng như Tinh Vân, Ưng Túc không cách nào xuất cảnh được. Dù là dùng máy bay tư nhân cũng không thể bay đến đó. Afghanistan giai đoạn này là điểm nóng nhất của Thế Giới. Cả đất nước xinh đẹp có lịch sử văn hóa lâu đời phút chốc trở thành bãi chiến trường với các thế lực các cứ khắp nơi. Đừng nói là bay đến Afghanistan, dù chỉ là bay ngang không phận của vùng lãnh thổ này thôi cũng có nguy cơ bị tên lửa bắn hạ. Có thể nói nơi này hiện là một vùng đất nguy hiểm. Ngoại trừ các máy bay công vụ của liên hợp quốc hay máy bay quân sự ra thhì quả thật không còn cách nào để đến đây. Bảo Vy là người thông minh, cô đã chọn nơi này thì thừa biến Ưng Túc không sao có thể đến tìm cô được. Vì trốn tránh anh, nguy hiểm cô cũng khhông sợ. Đó chính là hận thấu xương một người.

Nhưng Bảo Vy không thể ngờ, dù cô hận anh bao nhiêu thì anh cũng vẫn yêu cô và quyết tâm tìm cho được cô. Giữa hoàn cảnh khó khăn, không còn cách nào khác. Cuối cùng Ưng Túc quyết định nhập ngũ. Dựa vào tài năng và sự hiểu biết về máy bay chiến đấu của mình cùng với quan hệ tiền bạc, Ưng Túc đã xin vào bộ phận không quân của quân đội Mĩ, tình nguyện đến Ghazni. Ai biết được tin này cũng đều ngăn cản anh. Người đầu tiên phản đối là mẹ anh. Bà đã dùng rất nhiều tiền bạc móc nối quan hệ để con trai bà bao nhiêu năm không cần đi lính, vậy  mà bây giờ  nó lại dùng tiền bạc để xin đi nộp mạng tại chiến trường của Taliban.

Ba của Ưng Túc thì bù đầu với chuyện của công ty. Không có anh trai anh giúp đỡ, ông thực sự đã già đi không biết bao nhiêu tuổi. Giờ thêm “thằng con trời” muốn gì làm đó càng khiến ông đau không nói nên lời. Bà ngoại Ưng Túc biết anh đi nhập ngũ đến Afghanistan đã khóc không biết bao nhiêu đêm.

Trước một ngày Ưng Túc vào quân ngũ, Lâm Thiên Vũ đã lôi anh ra mắng nhiếc một trận nên thân: “Ưng Túc, từ lúc tôi quen biết cậu đến giờ tôi chưa từng thấy cậu làm chuyện chính chắn. Cậu có bao nhiêu cái mạng để đem đi liều hả? Nói cho tôi biết, cậu có bao nhiêu cái mạng?”

Lâm Thiên Vũ cầm điện thoại, dí sát đầu Ưng Túc vào màn hình để anh nhìn rõ xem chiến tranh là tàn khốc đến mức nào. Rồi lên tiếng mắng Ưng Túc: “Nhìn cho kỹ đi. Xem cho rõ xem mỗi ngày có bao nhiêu người chết. Giữa cái lúc Nam Phong thì không chịu tỉnh lại, cậu muốn tôi mất luôn thằng bạn như cậu hay sao?” - Nói xong Lâm Thiên Vũ vò đầu bức tai ra bề ngổn ngang tâm sự. Ưng Túc nhắm mắt thở dài giải thích: “Thiên Vũ, tôi hết cách rồi.Bởi đơn vị chữ thập đỏ của Bảo Vy đang ở đó. Nếu tôi không đến đó bảo vệ cô ấy thì cô ấy phải làm sao?”

Lâm Thiên Vũ nghe Ưng Túc nói xong càng điên tiết túm lấy cổ áo anh mà mắng thậm tệ: “Thằng điên này, cậu sống vì đàn bà hả? Thật là uổng công cha mẹ sinh ra. Lại vì một người đàn bà mà lao đầu vào nguy hiểm. Cô ta muốn tìm đường chết thì thay kệ cô ta. Cậu lo cho thân mình trước đi. Cậu có chắc khi đến đó cậu sẽ bảo vệ được cô ta hay không? Hay là đi nộp mạng? Cái hố lửa đó bao nhiêu người trốn cũng trốn không được, còn cậu lại đâm đầu vào. Ở Mĩ hết đàn bà cho cậu yêu rồi hay sao mà lại ngu xuẩn đến mức như vậy?”

Ưng Túc bỏ ngoài tai mọi lời mắng chửi của Lâm Thiên Vũ, cũng bỏ ngoài tai mọi lời khuyên can của gia đình. Trong lòng anh không có chí hướng cầm súng bảo vệ hoà bình, cũng không có ý định làm anh hùng thay đổi thế giới. Với trình độ học vấn, hiểu biết về không quân và sức khỏe tiêu chuẩn, Ưng Túc nhanh chóng vượt bài kiểm tra xếp loại sát hạch, nhận quân hàm trung úy. Ngày anh nhận bộ quân phục có đính biểu tượng hình đôi cánh trắng của không quân Mĩ là ngày mà trong lòng anh có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Có một chút tự hào, có một chút hân hoan lại có cảm giác trưởng thành. Nhưng vẫn là man mác buồn vì ngày làm lễ nhập ngũ tân binh đó ba mẹ anh và bà ngoại anh không đến. Lâm Thiên Vũ cũng không đến. Chỉ có Lương Giang là đứng ở phía xa vừa sụt sùi vừa vẫy tay chào khi anh bước lên máy bay.

Ưng Túc mặc quân phục da cọp của quân đội Mĩ, đội nón màu gi đồng bộ, nắm chặt nắm tay, bước lên máy bay, lòng chỉ có một ý nghĩ: “Bảo Vy, anh nhất định sẽ bay đến chỗ của em.”