4.
Gặp phụ huynh.
Tôi ôm vợ, cầm giấy chứng nhận kết hôn rồi ngạo nghễ trở về nhà chính.
Về đến nhà chuyện đầu tiên làm là đập giấy chứng nhận xuống trước mặt bố mẹ tôi, ôm vợ hôn một cái, hãnh diện.
Vẻ mặt mẹ tôi một lời khó nói hết, nhìn vợ tôi, biểu cảm kiểu “Đứa nhỏ tốt thế này sao lại không có mắt mà nhìn trúng thằng quỷ sứ nhà mình”. Bố tôi ở bên cạnh cũng gật đầu.
Vợ tôi, cũng giống như lần đầu chúng tôi gặp mặt, thích cười và rất nhiệt tình, bố mẹ tôi vô cùng thích em, liên tục gắp đồ ăn vào bát em.
Quả nhiên là em không thể ăn hết, rồi cũng vào hết bụng tôi.
Tôi ăn no xong, vì vợ thích cơ bụng mà mặc áo ba lỗ chạy ra ban công nhỏ phòng mình chống đẩy, để em ở phòng khách nói chuyện cùng bố mẹ.
Không, chủ yếu là vì tôi ngồi đấy cũng chẳng thể chen miệng vào được.
Một lúc sau, vợ tôi đi lên, cầm trên tay áo ngủ của tôi.
Tôi nắm lấy cổ tay kéo người vào lòng, ôm em trên thảm trải sàn lăn lộn, cười hì hì hôn em, nói chỉ trong chốc lát như vậy mà đã nhớ em rồi.
Em mặc kệ tôi quậy phá, toàn tâm toàn ý cầm áo ngủ khoác lên cánh tay trần của tôi.
Tôi nói anh không lạnh, anh ‘vận động’ mà.
Em lườm tôi một cái.
Được thôi, vậy anh đây liền lạnh.
Tôi hỏi vợ có muốn ngồi lên người tôi ngắm tôi chống đẩy hay không.
Em nói chú dì còn đang ở dưới, mặc quần áo tử tế cho tôi, hôn tôi một cái rồi lại chạy xuống lầu.
Bố mẹ thân yêu của con.
Chúng con cũng không phải sẽ đi ngay, đã hơn mười giờ rồi sao hai người còn lôi kéo vợ con nói chuyện vậy chời?
Hai người không có cuộc sống về đêm, nhưng con có nhá. Con sầu đến chết mất thôi.
Ở lại mấy ngày, tôi đi gặp một cặp phụ huynh khác.
Vợ bảo làm gì tôi làm nấy, ngoan ngoãn ngồi ở đó ra vẻ đáng thương.
Thật ra bố mẹ vợ rất hòa nhã, họ hỏi một chút về cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của chúng tôi, còn hỏi thăm sức khỏe bố mẹ tôi.
Vòng xã giao trong lĩnh vực kinh doanh luôn kì lạ như vậy, thế gia vọng tộc* thật ra đều quen biết.
(*những gia đình, dòng họ có danh tiếng và được trọng vọng trong xã hội)
Hình như bố mẹ vợ tôi còn lợi hại hơn chút, bởi vì họ biết trưởng bối trong nhà L.
Nói thật, tôi vẫn cho rằng L chui ra từ kẽ đá.
Mẹ vợ nói đến chuyện L bị mẹ cậu ta nhốt trong nhà điên cuồng ‘chăm sóc’ nhân dịp ăn Tết, tôi nghe mà chỉ biết gật đầu, trong lòng lại cười muốn chết.
Bất kể ‘thẳng’ hay ‘cong’, sớm muộn gì cũng không thoát khỏi cửa ải này.
May mà tôi ra tay sớm.
Vợ tôi ngồi bên cạnh đút tôi một miếng dưa, tôi theo thói quen thản nhiên ăn, đột nhiên nhớ ra trường hợp này không đúng rồi, sững người lại.
Làm vợ tôi thì sao, thì đương nhiên cực kì hiểu tôi, em ôm cánh tay tôi, toàn bộ cơ thể dán sát lên người tôi làm nũng: “Anh cũng đút cho em.”
Tôi nhanh chóng gắp một miếng đưa lên miệng vợ, em vừa nhai vừa dựa vào cánh tay tôi cười.
Vẻ đẹp muốn giết người là đây, mà phụ huynh vẫn đang nhìn, nếu bây giờ tôi ‘cứng’ là xong đời.
Vất vả nhịn đến khi có thể đi ngủ, tôi vui vẻ theo vợ về phòng em.
Một chiếc giường rất lớn, quá hài lòng, vừa nhìn là biết đủ để chúng tôi lăn lộn.
Trên tường có một quầy trưng bày, tôi tò mò bước qua xem, vợ tôi đi theo giới thiệu: “Đây chính là tủ kỉ niệm của riêng em, bố mẹ năm nào cũng đặt một đồ vật quan trọng với em vào đó. Trước kia là bọn họ thay em đặt, sau này hiểu chuyện rồi thì em tự mình lựa chọn.”
Từng ngăn tủ nối tiếp nhau, phía trên bày các con vật nhỏ, bên dưới dán thời gian cùng giới thiệu.
Tôi bắt đầu xem từ ngăn cao nhất, “Ảnh cưới của bố mẹ”, “1 tuổi chọn đồ vật đoán tương lai*-hoa hồng”,…..
*Theo tập tục, khi trẻ em đầy tuổi (vào ngày thôi nôi), cha mẹ sẽ bày lên các loại đồ vật để cho bé chọn, dùng để dự đoán tương lai và sở thích của bé)
Đúng là không nghĩ tới nha, sớm như vậy mà vợ tôi đã bắt đầu chuẩn bị kế hoạch tỏ tình, chẳng trách có thể lấy được tôi.
Tôi tiếp tục xem, lẻ tẻ những thứ nhỏ nhặt, ảnh chụp tập thể khi thi đấu giành được chiến thắng, bảng tên của những thú cưng đã mất, bức thư tình đầu tiên nhận được….
Tôi còn muốn xem tiếp, vợ đột nhiên kéo tay tôi, tôi cúi đầu nhìn em, em có vẻ hơi ngượng ngùng.
Azz, không sao, đó không phải chỉ là bức thư tình người khác viết cho em thôi à. Tôi tỏ vẻ đã hiểu và xoa tóc em an ủi, nghĩ thầm cái này quá đơn giản, trở về anh sẽ viết cho em hàng chục bức thư, lấy trình độ viết tiểu hoàng văn của tôi, tuyệt đối đảm bảo chất lượng.
Tôi vỗ về vợ xong, tiếp tục xem xuống dưới.
Kể từ khi em hai mươi tuổi, những thứ bày trên tủ đều liên quan đến tôi.
“Trác tuổi 20” một chiếc khăn tay đè lên dòng chữ.
Ngày ấy là ngày em đồng ý tôi, tôi hạnh phúc phát khóc, cùng em hẹn hò, ôm em dưới cây ngô đồng hôn môi.
Lúc đưa em về, trời mưa nhẹ, tôi lấy áo khoác che cho em, đến dưới cầu thang thì thấy vài giọt nước dính trên tóc và mắt em. Tôi lục tung khắp người tìm thấy chiếc khăn tay, lau cho em khô ráo.
Em cầm cái khăn kia đi, nói muốn giặt sạch giúp tôi.
Tất nhiên sau này cũng không đưa lại, tôi liền quên mất chuyện này, không ngờ sau mấy năm tôi và nó lại ‘đoàn tụ’ ở đây.
Chao ôi, khăn tay, tao mới mày vốn không có duyên, đều là nhờ vào vợ tao nhân mỹ thiện tâm.
“Lắc chân tuổi 21”, chiếc lắc chân mà tôi đã tặng em.
Về sau em nhặt được nó trước cửa nhà chúng tôi ở nước ngoài, cảnh sát phát hiện phía trên dính máu vịt, không tính là vật chứng, em xác nhận rồi mới cầm về đây.
“Viên đạn tuổi 22”, một bức ảnh chụp viên đạn đẫm máu.
Em nói là chụp nó khi đến đồn cảnh sát tố cáo, là viên đạn đã xuyên qua chân trái tôi.
Tôi nghĩ rằng thứ này trông không ổn lắm, nhìn quá dọa người, hơn nữa tôi thì có chuyện gì chứ. Em không nói lời nào, lắc đầu, viền mắt lại đỏ lên.
Được, tôi câm miệng.
“Vé máy bay về nước tuổi 23”, một tấm vé máy bay.
Sau khi tôi bị đưa về Trung Quốc, thôi miên sâu bản thân, một câu cũng chưa từng nhắc qua nên trong nhà không hề biết em.
Em ở nước ngoài mất liên lạc với tôi, kết thúc việc học xong liền bay về nước, mượn quan hệ của gia đình mà tìm tôi khắp nơi.
“Chìa khóa tuổi 24”, một tờ giấy, phía trên là dòng chữ tiếng Anh: “I’m here, princess”
Là chìa khóa tôi đã để lại cho em trong chiếc điện thoại cũ đó.
Hoảng tử nhỏ dũng cảm lại cứng cỏi muốn vượt qua mọi khó khăn, đến lâu đài, dùng chìa khóa mở cửa và đón công chúa của mình.
“Nhẫn cầu hôn tuổi 25”, một cặp nhẫn bạch kim.
Là cặp chúng tôi đã đeo khi cầu hôn. Về sau kết hôn thì đổi cặp khác, đôi kia bị em cầm đi.
Tôi lại nghĩ đến khoảnh khắc đẹp đẽ ấy khi em cầu hôn mà lịch sự ‘cứng’ một chút =))
“Giấy chứng nhận kết hôn tuổi 26”, một bản photo của giấy chứng nhận.
Bản gốc được treo tại nhà của chúng tôi, và tôi cũng đóng khung mạ vàng.
Hoàng tử nhỏ mới 26 tuổi vừa ngọt vừa trêu ghẹo lòng người đã bị tôi danh chính ngôn thuận lừa về nhà làm ấm giường, tuyệt vời, thật sự tuyệt vời.
Tủ kỉ niệm của em có mười ô vuông liên tiếp, từ hàng thứ ba, mỗi ô đều là tôi. Bắt đầu yêu tôi, chia tay trong sợ hãi và đau khổ, quyết đoán trở về tìm tôi, thức tỉnh tôi, tiếp tục yêu nhau, sau đó kết hôn.
Bạn xem, tôi đã nói rồi, vợ tôi rất ngọt.
Tôi cũng đã sớm nói, tôi vô cùng, vô cùng yêu em.
Giống như em yêu tôi.
Không được, tôi cảm thấy cổ họng có chút nghẹn ngào, nhưng đàn ông không thể luôn khóc trước mặt vợ mình được, trông giống khóc trước mặt mẹ quá, vợ sẽ không thích đâu.
Tôi cố gắng chuyển sự chú ý của mình sang một thứ khác bên cạnh.
Má nó.
Tôi quay lại ôm lấy vợ rồi ném lên giường.
Có tiện nghi không chiếm là đồ khốn nạn.
Cái bầu không khí này, ai không hôn người đó có bệnh, ai không ‘làm’ người đó không ‘lên’ được.