Chương 81: Vòng 1, ván 1 (7)
Mặc dù, ánh nhìn của khán giả ngoài kia đã bị thu hút bởi thế trận Thanh Chiến do 10a8 dựng lên.
Nhưng tại khoảng sân rực cháy ngọn lửa chiến trận này, vẫn có một phần nhỏ người xem theo dõi từng nhất cử nhất động của đôi bên.
Tại phòng Hiệu Trưởng, có hai người đang ngồi đối diện với nhau nhưng ánh mắt của họ thì lại không nhìn nhau.
Thông qua màn hình Tivi, họ có thể quan sát hết mọi diễn biến của 5 chiến trận ấy.
Bỗng, người đàn ông trung niên có khuôn mặt hình chữ U cầm tách trà nghi ngút khói lên và hớp một ngụm.
Sau đó, ông quay đầu sang nhìn người đối diện và nói:
- Cậu cảm thấy lứa này như thế nào?
Nghe thế, người đàn ông đang để kiểu tóc undercut và khoác trên người một outfit Gangster không nóng không lạnh đáp lại:
- Còn quá sớm để Tiểu Bối có thể đánh giá.
Biết rằng cậu ta không muốn trả lời vấn đề này, Đỗ Thế Hùng (Hiệu Trưởng) chuyển chủ đề:
- Thế cậu nghĩ lớp nào sẽ đoạt quán quân trong bài thi thử thách này?
Nghe câu hỏi này của Hiệu Trưởng, quý ông style Gangster lịch lãm thoáng im lặng, ánh mắt thì dõi theo trận đấu trong khoảng sân thứ 1.
Thấy thế, ông Hùng cũng không vội.
Vài giây sau, giọng nói “khàn khàn” mang theo một vài phần bí ẩn và uy áp vang lên:
- Tiểu Bối nghĩ là lớp 10a1.
Nghe đáp án này, ông Hùng lộ vẻ ngạc nhiên và hỏi lại:
- Ồ! Vì sao cậu lại đưa ra đáp án này? Đứa bé đó đã cam kết thể hiện năng lực.
- Nó cũng không phải thiên tài trăm trận trăm thắng. Và Tiền Bối có điều còn chưa rõ.
Dứt lời, quý ông cầm tách trà lên và hớp một ngụm.
Ông Hùng tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm vào gương mặt góc cạnh không giận nhưng uy kia.
Không thấy tên này nói tiếp, ông lắc đầu một cái và dời mắt lại vào màn hình Tivi.
Như nhớ gì đó, quý ông gangster đặt tách trà xuống và hỏi:
- Chẳng lẽ ngân khố của trường khô rồi ư? Sao Tiền Bối cho tụi nhỏ lại dùng thiết bị cá nhân như thế?
Nghe câu hỏi này, ông Hùng đang chăm chú xem thì bỗng ho sặc sụa, còn khuôn mặt thì chợt hiện sắc đỏ.
Che giấu đi vẻ thất thố, ông cười cười và đáp:
- Hụ hụ! Không có cánh cửa nào không lọt gió. Dù sao đây cũng chỉ mới là bài thi thử thách chính thức đầu tiên, nên tôi cho bọn nhóc thể hiện một xíu.
Nghe thế, gương mặt góc cạnh ấy như cười như không quan sát từng nhất cử nhất động của Hiệu Trưởng.
Cảm nhận được cổ uy áp vô hình ấy đang ghim vào mình, ông Hùng hít một ngụm khí lạnh. Rất nhanh sau đó, trên cái trán của ông chợt hiện một vài giọt mồ hôi.
- Tiền Bối có dụng ý của Tiền Bối, Tiểu Bối cũng không tiện chen vào.
Nghe lời này của hắn, ông Hùng bật cười “khanh khách” cơ mặt của ông theo đó cũng giãn ra.
Tiếng cười này cất lên, bầu không khí căng thẳng và ngưng trọng trong căn phòng cũng hòa hoãn không ít.
…
Quay trở lại ván đấu giữa lớp 10a1 vs 10a4.
Sau khi thấy 10a1 di chuyển quân cờ, Vân nhận ra đôi bên đã vào thế, nên nàng lập tức vung tay và hô:
- Mã 7 thoái 6.
Thấy Vân muốn dùng Mã bắt một trong hai quân Pháo của mình, Trang mỉm cười và tung nước đáp trả:
- Pháo 2 bình 4. Chiếu Tướng!
Tuân theo những gì Huy đã ghi, Vân lập tức né tránh:
- Mã 6 tấn 4.
Tới đây, Trang mở điện thoại và đọc tin nhắn của Phương:
- Lúc này, nếu cậu chạy Tốt 7, thì bên đỏ sẽ đi nước tiếp theo là Mã 4 tấn 3 vừa phục kích con Tốt 8 và con Pháo 5 của cậu.
- Kiểu gì thì cũng sẽ mất một con Tốt. Thế nên thay vì đi những nước vô nghĩa đó, tại sao cậu không đẩy Mã 8 lên công?
Hồi phục tinh thần, Thùy Trang thầm thán phục những gì cậu ta đã nói, nàng ngước nhìn sang trái và chỉ tay điều quân:
- Mã 8 tấn 9.
Thấy thế, Vân liền tung đòn đáp trả:
- Mã 5 thoái 7.
“Nhìn vậy nhưng không phải vậy” đó là những gì mà Phương nói cho Trang biết.
- Mặc dù sau nước đi vừa rồi, con Pháo 4 của cậu đang bị dính mai phục của con Mã kia. Nhưng cậu cũng không cần hoảng hốt điều nó đi nơi khác để né tránh a.
- Bởi vì cậu mà né, con Mã đó sẽ ăn con Tốt 1 của cậu. Hiện tại, nó đang có tác dụng cực lớn và đứng tại một vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng đấy.
- Và cậu cũng đừng dại mà điều Tượng 1 tấn 3 ăn Mã nhé. End game đấy.
- Thế nên, nước cờ tối ưu nhất trong hoàn cảnh này chính là đổi quân.
Hồi phục tinh thần, mắt của Thùy Trang liền tập trung vào con Tốt 8.
- Tốt 8 bình 7.
Thấy thế, Vân hừ lạnh một cái và điều quân:
- Pháo 2 tiến 7. Chiếu Tướng!
- Tượng 1 thoái 3. (Đen)
Nước Chiếu này chỉ đơn giản là tạo lập và bên Đen cũng chỉ có thể di Tượng về thủ, nên ngay khi tiếng còi cất lên, Vân mau chóng ra lệnh:
- Mã 7 thoái 6. Ăn Pháo!
Quân công của mình bị mất, tức nhiên, Trang cũng phải gặt lại quân công của địch:
- Tốt 7 bình 6. Ăn Mã!
Khẽ mỉm cười, Vân tung nước đáp trả:
- Mã 6 tấn 7.
Không cần sự trợ giúp của Phương, Thùy Trang đã biết ý định của quân Đỏ:
- Nước tiếp theo chắc chắn là Mã 7 tấn 8.
- Muốn bắt c·hết con Tượng còn lại của mình, tui sẽ không thể để ý nghĩ này trở thành sự thật.
Hồi phục tinh thần, ngay khi có lượt di chuyển quân, nàng lập tức điều con Pháo sang cánh phải để thủ:
- Pháo 5 bình 2.
Thấy thế, Vân giật mình và cực kỳ khâm phục về trình độ của Huy. Lúc này, hình tượng của hắn trong nàng bỗng cực kỳ to lớn và không thể nào chạm được.
- Không thể tin được, Huy đã dự đoán đúng hết tất cả các nước đi của bên Đen kể từ vài chục nước trước. Thằng này hack hả trời?
- Kinh thật sự! Chẳng lẽ thằng này biết trước tương lai, hay là nó đã dùng mưu hèn kế bẩn?
Bỗng điện thoại của nàng rung lên và kèm theo một tiếng “ting”.
Không một chút do dự, Vân liền mở hộp chat ra và đọc từ từng chữ một ấy.
Chưa đầy 5 giây sau, nàng vung tay nói:
- Pháo 8 bình 9.
Nhận ra ý định ăn Tượng của quân đỏ vẫn chưa bị triệt tiêu, Trang hừ lạnh một cái và vẫy tay hô:
- Pháo 2 thoái 4.
Thấy vậy, Vân tuân theo những gì Huy nói và ra lệnh cho quân:
- Tốt 6 tiến 1.
Sau khi quân Đỏ đi xong nước cờ này, giọng nói của thầy Hải lại lần nữa cất lên:
- 10a1 còn 5 phút nữa.
Nghe thế, Thùy Trang hoảng hốt liếc ngang dọc bàn cờ một lần và thấy con Tốt 1 của mình đang vào thế Tử. Vì vậy, nàng liền quyết định bảo vệ nó.
- Tốt 1 tiến..
Tuy nhiên, nàng chưa kịp nói dứt câu thì tiếng chuông điện thoại reo to lên.
- Trời đất! Giờ này ai gọi mình thế nhỉ? Biết vậy mình mua một cái sim mới.
Bật điện thoại lên và phát hiện người gọi là Phương, nàng lập tức tắt máy và mở tin nhắn trong telegram ra xem.
Bởi vì theo luật mà nhà trường đã đưa ra “chỉ những quân cờ còn sống mới được phép điều binh khiển tướng”. Do đó, người không có trong bàn cờ mà điều quân, thì sẽ được tính là g·ian l·ận và bị xử thua nguyên trận (2 or 3 ván).
Nghe thì có vẻ khó.
Ừm… Nhưng nhà trường lại cho phép học sinh dùng thiết bị cá nhân. Và họ cũng không có đủ thời gian để tiến hành kiểm tra từng chiếc điện thoại, ngoài ra chưa kể về tính bảo mật thông tin..bla bla đủ thứ.
Vì những lý do đó, Phương và Trang đã nhận ra sơ hở này. Vì vậy, hai người mới cả gan g·ian l·ận.
Tất nhiên, nếu chẳng may bị đối thủ tố cáo, thì hai người cũng không sợ. Bởi vì ngay khi kết thúc ván đấu, Phương sẽ là người xóa hết mọi tin nhắn trong telegram.