Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bạn Gái Trong Game Là Cô Giáo Chủ Nhiệm

Chương 74: Chỉ dạy 3




Chương 74: Chỉ dạy 3

Vân cũng rất muốn hỏi cô Mai Anh. Nhưng nếu cứ suốt ngày dựa dẫm vào người khác, bản thân sẽ khó có thể tiến bộ một cách nhanh chóng.

Vì lẽ đó, nàng quyết định tự lực cánh sinh.

Nghiến chặt hai hàm răng và đổ dồn tất cả chất xám vào trong bàn cờ, bất chợt, ánh mắt của nàng va phải con Xe 6.

- Đúng rồi. Mình có thể điều nó ăn Tốt và ép Mã của địch.

Từ trong suy nghĩ đi ra, không một chút do dự, tay của Vân liền cầm lấy con Tốt 5 của địch lên.

- Xe 6 bình 5.

Thấy con Mã 5 của mình đang bị phục kích, Huy cầm nó lên và nhẹ nhàng đặt xuống tại một vị trí bên lãnh thổ của quân Đỏ.

- Mã 5 tấn 4. Qua Sông!

- Nước tiếp theo, tui sẽ Mã 4 tấn 3, Chiếu Tướng!

Nghe thế, Vân tiên hạ thủ vi cường.

- Pháo 8 bình 6.

Thấy nàng muốn dùng con Pháo này chặn lối chiếu tướng của con Mã 4 của mình, Huy bình tĩnh câm con Tốt 7 của địch lên và hô:

- Pháo 3 tiến 3. Ăn Tốt 7 của Vân.

- Nước tiếp theo, tui sẽ giương hai mũi t·ấn c·ông về phía của cậu.

+ Mũi đầu tiên, tui sẽ Pháo 3 tiến 4, Chiếu Tướng!

+ Mũi thứ hai, Mã 4 thoái 3. Nước đi này lườm rau gắp thịt. Nhìn thì có vẻ tui đang muốn ăn con Xe 5, nhưng thực chất là con Mã 7 của cậu.

Nhận ra ý định của Huy, tất nhiên, Vân không thể nào ngồi yên mặc cho hắn chém g·iết được.

- Xe 5 bình 1. Ăn lấy quân Tốt 9 của địch.

Biết Vân đang có ý định trao đổi quân, hắn sẽ không để nàng được như toại nguyện.

- Pháo 3 tiến 4. Chiếu Tướng!

Không cần Huy nhắc, Vân liền dời sĩ lên để thủ.

- Sĩ 6 tấn 5.

- Pháo 3 bình 1. (Đen)

- À nước đi này, tui chỉ muốn vạch đường cho con Xe 3 của tui công thành.



Nghe thế, nàng hừ lạnh một cái và đẩy con Sĩ 5 lên.

- Sĩ 5 tấn 6.

- Mã 4 tấn 2. (Đen)

- Nước đi này, tui muốn phục kích con Pháo 6 của cậu. Nếu không bắt được, thì tui sẽ đi nước tiếp theo là Mã 2 tấn 3, Chiếu Tướng!

Không còn cách nào khác, Vân đành phải dùng thân xác của con Pháo chặn lối đi của con Mã đen.

- Pháo 6 bình 8.

Tới nước này, sắc mắt của Huy dần buông lỏng. Ngẩng đầu lên nhìn Vân thì va phải ánh mắt đỏ au nồng nặc sát khi như g·iết người đó, hắn ho hụ hụ vài cái và nói:

- Từ đầu trận tới giờ, tui thấy Vân có chút khó khăn trong việc công thành.

- Vì vậy, tui quyết định thí một quân Mã. Hy vọng cậu có thể lật ngược thế cờ.

- Mã 6 tấn 4. Ăn đi!

Nghe thế, đôi môi tím ấy khẽ cười, tay thì cầm lấy con Mã 7 lên. Tuy nhiên ngay khi tay của nàng vừa định buông con Mã ra, sắc mặt tái nhợt của nàng bỗng lộ vẻ dữ tợn.

- Rầmmmm!

- Cậu đùa tui hả, Huy?

Thanh âm đập bàn và tiếng quát của Vân vang vào tai, cả Huy và Mai Anh đều giật bắn người.

Nhìn chằm chằm vào gương mặt đang bốc sát khí nghi ngút ấy, Huy làm một ngụm sting và nói:

- Bài học tiếp theo mà tui muốn dạy cho cậu. “Đừng bao giờ tin tưởng 100% lời nói của kẻ địch”.

Hừ!

Thu hồi hồi vẻ thất thố, Vân rơi vào trạng thái suy tính:

- Nếu giờ ăn con Mã 4 của địch, mình sẽ để lộ lối đi của con Xe 3 kia.

+ Nước tiếp theo, Huy sẽ Xe 3 tiến 9, Chiếu Tướng! Bị 3 quân công của đối phương liên tục áp sát và bắn phá vào Tử Cấm Thành, mình thua chắc.

- Còn nếu không dùng Mã ăn Mã, thì con Mã của mình sẽ bị ăn ngược.

Nghĩ tới đây, ánh mắt đỏ ngầu chằng chịt tơ máu của Vân lại đảo qua đảo lại bàn cờ vài vòng.

Sau đó, nàng lại rơi vào trầm tư:

- Không có cuộc chiến nào mà không có sự hy sinh, còn nước thì còn tát. Nếu đã vậy, mình phải kiềm hãm con Xe 3 kia. Không được để nó tiến quân.



Đã có quyết định, Vân hồi phục tinh thần và cầm con Pháo 8 lên.

- Pháo 8 tiến 3.

Thấy nước cờ này, Huy từ tốn cầm lấy con Mã đỏ lên và đặt con Mã đen của mình xuống.

- Mã 4 thoái 3. Ăn Mã!

Tới hình cờ tàn này, Vân cũng không muốn nghe lời giải thích của hắn nữa. Nàng sẽ lắng nghe con tim và lý trí nói:

- Xe 1 bình 7. Ăn Mã!

Hớp hết giọt nước sting cuối cùng, Huy cầm con Mã 2 lên và nói:

- Cậu thua rồi.

- Mã 2 tấn 4.

- Nước đi này dùng để bắt con Xe 4 của Vân và Chiếu Tướng! Nếu cậu điều nó đi nơi khác, hai quân Xe của tui sẽ ăn lấy một trong quân công của cậu.

- Thua thiệt quân số. Tử Cấm Thành thì đang bị quân Đen của tui bao vây. Cậu sống được sao?

(Nguồn: Trận cờ của Hồ Vinh Hoa và Tiên Gia Lương)

Nghe những lời này của Huy, Vân thở dài một cái tràn đầy sự bất lực, sau đó đổ gục xuống bàn cờ và nằm úp mặt vào đó.

Thấy Vân như vậy, Mai Anh liếc mắt và nghít Huy một cái.

Không quan tâm đến cái nhìn của cô, hắn xoa xoa lấy bụng của mình và bước tới tủ lạnh.

- Hy vọng cậu có thể đột phá.

Thì thào một câu không ai ngh3 thấy, Huy nhanh chóng cầm lấy một gói mì và bóc ra.

Bỏ nó vào mồm và nhai “rôm rốp” hắn xoay người lại và nói:

- Đã tới lúc chúng ta bàn chiến lược cho ngày mai.



Cùng khoảng thời gian này!

Nhi chầm chậm bước vào trong một ngôi nhà hoang.

Vừa đặt chân tới một căn phòng có cánh cửa màu đỏ, thì đột nhiên, một thanh âm siêu siêu vẹo vẹo từ bên trong truyền ra:

- Vào đi.



- Rầmmmm!

Lời vừa dứt, cánh cửa đang đóng chặt đột ngột mở ra. Rất nhanh chóng, không gian tối tăm và u ám ngay lập tức ập vào mắt của Nhi.

Bước vào trong, theo ánh sáng “hiu hắt” của hai cây đèn cầy trên bàn thờ, khung cảnh u ám ấy dần bừng sáng.

Vừa thấy khuôn mặt nhăn nheo của người đàn bà, Nhi liền lập tức quỳ xuống và nói:

- Bẩm chủ nhân! Tiểu tỳ vẫn chưa lấy được tinh huyết của Huy.

Nghe thế, người đàn bà bỗng bật cười “ha hả”.

- Chátttt!

Thu cánh tay lại, hai mắt có vết chân chim lạnh lùng nhìn Nhi đang ngã lăn ra đất, môi đen hừ một cái:

- Ngu xuẩn! Có bao nhiêu đó cũng làm không xong.

Dứt lời, ả xoay người lại và chầm chậm bước tới bàn thờ.

Nhìn vào hai con búp bê đang được dựng đứng trên lư hương, bàn tay chỉ còn da bọc xương khẽ vươn tới và vuốt ve vào mặt của con búp bê nằm bên tay phải.

Không! Nói đúng hơn, ả ta sờ vào tấm ảnh nhỏ đang được dán trên mặt của con búp bê.

Sau đó, ả lấy ra một cây kim may đồ và không một chút do dự đâm vào chân trái của nó.

Ăn cú tát trời giáng của bà ta chưa được bao lâu, khóe môi đang chảy máu ấy bỗng co quắp lại và hiện nét đau đớn tột độ.

- Aaaaaaaaaaaa…

Ôm lấy chân trái của mình, Nhi lăn lộn qua lại và khóc lóc van xin:

- Chủ Nhân! Cầu xin Ngài…a…a… có thể bỏ qua lần này. Hức! Tiểu tỳ hứa! Lần gặp mặt tới..a…a…a.. Ngài sẽ nhận được tinh huyết của Huy.

Nghe những lời này, người đàn bà hừ lạnh một cái và rút cây kim ra.

Bước tới vị trí của Nhi, ả khẽ cúi người xuống và dùng tay bóp lấy cằm của Nhi, lành lạnh nói:

- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng.

- Lần gặp mặt tiếp theo, nếu như không đem tinh huyết của thằng nhóc đó tới đây, kết cục của người cũng giống như con búp bê bị đứt đầu kia.

- Cút!

Men theo ngón tay của ả, hai tròng mắt của Nhi run run khẽ liếc đến con búp bê mất đầu nằm trong sọt rác kia.

Nuốt nước bọt một cách khó khăn, nàng vừa khóc, vừa nhăn nhó, vừa sợ hãi, đáp lại:

- Tiểu tỳ hiểu! Đa tạ chủ nhân đã cho tiểu tỳ mộ cơ hội.

Khi bàn tay da bọc xương ấy buông cái cằm của nàng ra, Nhi liền dập đầu xuống đất một cái và quỳ lùi từng bước ra sau.

Tới khi ra khỏi phòng, nàng mới đứng dậy và cà nhắc rời đi.