Chương 67: Kim Thiền Thoát Xác, Một Nhát Tuyệt Mệnh
Đã thầm đoán được cô sẽ làm vậy, hắn liền dùng thế cờ Liên Hoàn Tốt.
- Tốt 5 bình 4. Phục kích Xe 7 của địch.
Vì có một con Tốt 4 khác cover, nên Lan Anh không dám dùng con Xe này ăn lấy con Tốt 4 kia. (2 con Tốt đứng trên cùng một trục Tung, khác trục Hoành)
Không còn cách nào khác, Lan Anh dời quân Xe 7 lùi lại một nhịp.
- Xe 7 thoái 1.
Ngay khi cánh tay của cô vừa nhấc lên, Huy tựa tiếu phi tiếu nói:
- Để xem em, cô dùng con Tốt 9 này cover con Pháo kia đến khi nào.
- Xe 2 tiến 3.
Thấy con Tốt cuối cùng đang bị con Xe của địch phục kích, Song Anh biết rằng nếu để mất con Tốt này, bản thân sẽ thua.
Do đó, nàng liền điều con Xe sang cover nó.
- Xe 7 bình 9.
Tới nước này, Huy thầm cười mỉm trong lòng.
- Hai cô thua rồi.
- Tốt 4 bình 3. (Con Tốt di chuyển là con Tốt bên dưới, nó đang đứng tại giao điểm giữa trục Tung thứ 4 và trục Hoành thứ 7)
- Vì sao bản thân không di chuyển con Tốt 4 ở bên trên? Bởi vì nếu bình sang phải một bước, nó sẽ chặn lối đi của Mã 3.
- Mà quân Mã 3 này sẽ đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong việc kết thúc ván đấu này, bản thân không muốn có một sơ sẩy nào cả.
- Mọi thứ đã đủ, chỉ còn thiếu gió đông.
Từ trong suy nghĩ đi ra, Huy đảo mắt chằm chằm vào hai gương mặt xinh đẹp tuyệt trần đang căng như dây đàn ấy.
Hắn rất muốn biết, liệu hai bộ não kia có nhận ra kế hoạch của mình hay không?
Về cô Lan Anh:
- Sắc mặc: Hơi tái, căng cứng.
- Ánh mắt: Nhìn chằm chằm vào con Pháo đen và cánh phải của mình, dường như cô đang có m·ưu đ·ồ t·ấn c·ông.
- Nhịp hít thở: Dồn dập và hối hả.
Còn phần cô giáo chủ nhiệm của hắn:
- Hành vi cử chỉ: Bật màn hình điện thoại liên tục.
- Sắc mặt: Căng cứng và nôn nóng.
- Ánh mắt: Lo lắng, hết nhìn điện thoại rồi lại nhìn vào hai con Tốt của mình.
- Nhịp hít thở: Nhanh.
Thấy tất cả các đặc điểm của Song Anh, Huy có thể đưa ra một kết luận sau.
Có vẻ vì chịu áp lực thời gian và cũng như các dây nơ-ron thần kinh đã tiến vào trạng thái nghỉ ngơi để giảm xóc sau một giai đoạn hoạt động hết công suất, hắn thầm đoán rằng “não của hai cô đã thấm mệt và không tính được kế hoạch end game của hắn”.
Tức nhiên, đây chỉ là về mặt Lý Thuyết. Còn về mặt Thực Tiễn, hắn cần phải đợi Bằng Chứng Thép. Nước đi tiếp theo của cô Lan Anh chính là bằng chứng tốt nhất để bản thân có thể tin vào kết luận bên trên.
Một tiếng “cạch” vang lên phá tan bầu không khi yên lặng và ngột ngạt trong căn phòng 30m vuông này.
Từ trong suy luận đi ra, Huy cúi đầu liếc nhìn vào bàn cờ thì thấy con Pháo của cô đã di chuyển.
Thấy thế, hắn phì cười và ngẩng đầu lên nhìn hai cô, nói:
- Pháo 9 tiến 4.
- Cô muốn giải phóng con Pháo này và đẩy Tốt sang sông ư?
- Gió đông đã tới, thuận buồm xuôi gió.
Lời vừa dứt, hắn cầm con Xe 2 lên và đặt tại vị trí cuối bàn cờ Đen.
- Xe 2 tiến 3.
- Nani?
Ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên, còn cánh tay thì cầm con Tượng 3 lên và đặt xuống bàn cờ.
- Em bắt Tượng 7 của cô thì cô đưa Tượng 3 tấn 5 để cover thôi.
Nhưng lời nói của Lan Anh vừa thốt ra khỏi miệng bỗng chốc im bặt lại khi ánh mắt của nàng đảo về lãnh thổ của đối phương.
Lập tức, hai tiếng kêu thất thanh vang lên.
- C·hết tiệc! Mình cẩn thận như thế, vậy mà vẫn trúng đòn Kim Thiền Thoát Xác và Liên Hoàn Kế của thằng nhóc.
- Vậy mà bản thân đã nghĩ, thằng nhóc mất cặp Pháo rồi nên sẽ tập trung vào kế Dĩ Dật Đãi Lao (đi săn quân, bên nào còn nhiêu quân hơn thì bên đó có lợi thế).
- Hừm! Suy luận của bản thân cũng đúng đó chứ, chỉ tiếc là, chỉ tiếc là…
- Haizz! Bản thân cứ nghĩ, con Xe và cặp Tốt đỏ kia sẽ quây bắt con Tốt còn lại của mình và con Mã kia chỉ có thể cố thủ ở nhà.
- Thật không ngờ rằng, thằng nhóc lại đợi tới nước này để công. Kim Thiền Thoát Xác, Một Nhát Tuyệt Mệnh.
(Nguồn: Trận cờ của Chu Vĩnh Khang và Tiền Hồng Phát)
Lại thở dài một hơi, nàng ngẩng đầu lên nhìn Huy và nói:
- Cô đã hiểu vì sao em lại nói “Gió Đông đã tới”.
- Em là một đối thủ đáng sợ. Huy à!
Nghe cô Lan Anh khen mình, Huy cười cười và gãi gãi đầu đáp lại:
- Cô quá khen rồi ạ. Chẳng qua vì áp lực thời gian, nên cô tinh toán chưa được kỹ lưỡng thôi.
Lời của hắn vừa dứt, thì đây cũng là giọng của cô Mai Anh vang lên:
- Còn 1 phút nữa là vô lớp.
Nụ cười trên môi của Huy chợt cứng lại khi nghe thấy tiếng chuông này.
Không một chút do dự, hắn xách cái cặp lên và chạy bán sống bán c·hết ra bên ngoài.
Nhưng đời đâu như là mơ. Bởi vì quá lật đật, hắn vấp phải gió và ngã xuống nền nhà.
- Hahaha! Cho chừa cái tội dám win cô này.
Thấy thằng nhóc té, Mai Anh có chút lo lắng. Nhưng khi thấy hắn đứng bật dậy và nhanh chóng khuất sau cửa, lúc này nàng cũng nhoẻn miệng cười không ngớt.
…
17 giờ chiều ngày hôm đó.
Sau chi tan học, Huy và Nhi dắt tay nhau ra căn tin (à ừ ta chém đấy, làm gì có vụ nắm tay nhau :v)
Nhìn vào đôi mắt xếch ấy, Huy không nóng không lạnh hỏi:
- Nhi nói đi, Huy nghe?
Nghe vậy, Yến Nhi đối mắt lại với hắn và đáp:
- Huy với Thảo trở thành người yêu rồi hả?
Cái đầu của hắn khẽ lắc, giọng nói không cảm xúc vang lên:
- Bộ cậu không biết tui với Thảo là bạn thân sao?
Sau khi hớp một ngụm trà sữa, Nhi cười cười đáp lại:
- Ừ! Vậy thì đỡ phiền phức.
Ngay khi Nhi dứt lời, Huy thoáng đờ người ra. Nhưng rất nhanh chóng, hắn hồi phục tinh thần và cau mày, hỏi:
- Đỡ phiền phức? Ý của cậu là gì?
Khóe môi của nàng nhênh nhếch, thanh âm lạnh nhạt cất lên:
- Hôm nay, tui muốn nhờ cậu một việc?
Nhìn vào khuôn mặt của nàng ta đang lộ ra vài phần đắn đo, lòng nghi ngờ của hắn càng ngày càng đậm.
- Cậu cứ nói đi?
Nghe vậy, Yến Nhi hít một hơi thật sâu và thở ra, nói:
- Nhi muốn Huy làm người yêu của tui.
Vừa dứt tiếng, Huy liền đứng dậy, trừng to hai mắt và bật thốt:
- Na ní???
Ngay tức khắc, tất cả mọi ánh mắt trong căn tin đều đổ dồn về vị trí bàn của hai người.
Cảm nhận được ánh nhìn tò mò của họ, Huy ngậm mồm chặt lại và gãi gãi đầu cười cười.
Thấy không có chuyện bất bình thường gì xảy ra, họ thu hồi lại thần thức và bắt đầu chìm đắm trong câu chuyện của mình.
Nhìn nhỏ gương mặt của nhỏ Nhi đang cách mình 1 mét kia, Huy chọt chọt ngón tay vô lỗ tai và gãi gãi:
- Dạo này tai của Huy cứ bị ù ù kiểu gì. Nên lúc nãy Nhi nói, tui nghe không có rõ. Cậu có thể nói lại được không?
Nghe vậy, Nhi khoanh tay lại, nhìn phản ứng của tên này và nói:
- Nhi muốn Huy đóng giả người yêu của tui.
- Phùuuuu!
Huy thở phào một cái nhẹ nhõm khi biết nàng ta chỉ muốn bản thân đóng giả làm người yêu.
- Xin lỗi! Huy không thích. Nếu không có chuyện gì khác, tui về đây.
Dứt lời, hắn liền đứng dậy và đẩy ghế ra.
Ngay lập tức, giọng nói chua ngoa ấy cất lên:
- Đứng lại. Chẳng lẽ cậu không muốn trả món nợ năm xưa?
Vừa nghe tới đây, bước chân của Huy thoáng dừng.
Xoay người lại, hắn nhìn chằm chằm xuống bên dưới.
- Nhi nói đi. Vì sao lại là Huy?