Bạn Gái Trầm Cảm Của Tôi

Chương 53: Mua hàng hiệu giá hàng sale




“Woh… Anh mau đến đây xem! Cái áo này 591 mà sale còn có 350, tin được không? Đây, đây, còn cái này nữa… Không tin được anh ạ.”

Quang khoanh tay, nhìn dáng vẻ sốt sắng vừa bất ngờ của cô mà cảm giác rất thích thú, căn phòng đầy ắp những tiếng cười khoái trá.

Hàng sale nhưng lại đa dạng về mẫu mã, kiểu dáng được thiết kế thịnh hành và độc đáo, cô bị những mẫu quần áo đẹp thu hút nên không giữ mình nữa. Từ khu đồ đi chơi thì được đến khu đồ đi làm sắp xếp khu bên cạnh cô đều ghé qua và chọn ra những bộ ưng ý, đó là lần đầu tiên cô tự tay sắm cho mình những món đồ hiệu đầu tiên.

Quang ngồi xuống ghế sofa gần đó để nghỉ ngơi trong khi cô ấy thực hiện công việc chọn lựa và thử áo quần không biết bao giờ mới xong. Thì đột ngột nghe giọng cô vang lên phía xa xa gọi anh lại để giúp cô chọn đồ. Vì trong mắt Lam, Quang là một anh chàng thích ăn diện nên luôn nhìn cô ấy nhiều hơn bất cứ ai khác, vì vậy cô muốn biết xem đồ mình chọn trong mắt anh sẽ đẹp hay ngược lại.

Lam mất 20 phút để chọn ra những món hàng cô ấy thích và rồi hỏi ý kiến Quang.

“Nè em mặc thử mấy cái này đi, anh thấy em còn dè dặt nên mặc mấy trang phục gợi cảm thế này để chủ động khiêu gợi anh này. Đây, còn mấy cái áo len này nữa, thỉnh thoảng giống Janet Jackson… Ha ha ha.”- Quang tự nói tự cười khiến Lam thẹn theo.

Anh cứ hết lấy cái này rồi tới cái kia bảo Lamthử, nhưng cô lại chẳng thích chút nào, cứ lo lắng nhìn chúng rồi nhìn bản thân trong gương. Cô ướm thử rồi xoay qua xoay lại nhiều lần, nghiêng trái nghiêng phải xem xét cẩn thận xem có hợp không, có dìm dáng không.

“Được không vậy? Em thấy kỳ quá, nhìn nó trẻ con quá, không hợp với em chút nào hết. Bỏ cái này ra đi!”

Lam lấy cái quần ra, Quang giữ lại, đứng gần bên cô, gác tay lên vai cô ấy một cách tự nhiên thoải mái, nhìn vào gương nói:

“Đẹp mà, có sao đâu? Không nhìn già chút nào hết, em chỉ mới 26 tuổi thôi, còn xanh mơn mởn mà?” - Vừa nói anh thừa cơ hội vuốt tay lên đùi cô chạy dọc đến eo, rồi ôm lấy eo cô nịnh nọt: “Cái quần này ôm sát, trông đẹp và vừa vặn với em lắm. Hình như nhà thiết kế này tạo ra nó là dành cho em hay sao ý.”

Lam chạm vào tay anh, dùng ngón cái vân vê.

“Thôi! Anh nịnh quá đi, làm như em là hoa hậu hay người mẫu vậy, sinh ra dành cho em ư… ha ha, hài hước thật, em chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.”

Quang đưa tay lên vuốt cằm, nhìn xung quanh cô trong gương nghiền ngẫm một hồi, quan sát từ trên xuống dưới sau đó môi phiến cười, chốt lại một câu:

“Vậy à, thế nhưng anh không cảm thấy vậy.”.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Nói ra thật buồn cười. Khi ở cạnh Quang, Lam giống như một hoa hậu sắc đẹp vậy, cô như một bông hoa mỗi ngày đều được anh chăm chỉ tưới nước khiến cô trở nên rực rỡ từng ngày.

Lúc nhìn thấy cô trang điểm anh ấy sẽ luôn ở phía sau nhìn chằm chằm vào cô khen cô thật là đẹp. Thi thoảng lôi tha lôi thôi ngồi trên ghế sofa ăn đồ ăn vặt, mặt chất đầy ý cười khen hôm nay cô thật đáng yêu.

Là một người biết mình biết ta, cô ấy đương nhiên biết mình bình phàm và tầm thường thế nào, nhưng cho dù nói lại với anh ấy bao nhiêu lần, theo lý tính mà nhắc nhở anh ấy bao nhiêu hồi, con người này mãi mãi luôn cong con mắt nghe cô nói xong rồi sau đó bù vào một câu: “Vậy à, thế nhưng anh không cảm thấy vậy.”

Có lẽ cái kiểu yêu hơn như vậy quá nhiều cho nên khi đi vào trong thử đồ, cô lén nhìn mình trong gương ngắm cái vẻ đoan trang của mình, rồi sau đó cảm thấy đầu óc rối mù, tự cảm thán bản thân mình rằng:

“Ừm… mình cũng xinh phết nhờ.”

Lamm không biết bạn trai mình đã chồng lên bao nhiêu lớp bộ lộc lên trên mình cô, song cô biết anh ấy quả thực dùng ‘yêu’ thêm vào rất nhiều rất nhiều cái gọi là sự tự tin vào đó. Cho đến bây giờ Quang vẫn chẳng thể tiết kiệm lời khen mà khen ngợi Lam, dù nơi đông người, ở nhà, trước mặt bạn bè đồng nghiệp hay người lạ. Anh thường xuyên trước mặt chú Dĩ nêu ra nhiều ưu điểm của Lam, từng câu từng chữ đều thể hiện rõ sự tán thưởng trong thâm tâm.

Cô ấy không phải là một người giỏi thể hiện tình cảm ra bên ngoài, song cô đã cực kỳ nghiêm túc bày tỏ với Quang, chính sự nhiệt tình của anh, cái ý tình không giấu giếm của anh ấy mới khiến cô cảm thấy thế giới này như không có điều gì mà cô không dám làm, cô không xứng đáng để có được.

Tận dụng tâm trạng vui vẻ của cô ấy, anh muốn đùa vui một chút. Theo giao kèo thì anh phải ngồi ở ngoài đợi cô thử đồ, khi cô ra thì nhân xét, nhưng được một chút anh đã chán vai trò làm giám khảo bất đắc dĩ của mình nên đã mở cửa xông thẳng vào phòng thay đồ khi cô ấy đang thử và vui đùa.

Lam vừa cởi bộ quần áo ban nảy chọn ra định thay bộ mới thì anh đi vào khiến cô giật mình. Tuy vẫn còn bộ nội y bên ngoài, cũng không phải lần đầu bị anh nhìn thấy cô trong bộ dạng khiêu gợi quyến rũ này. Nhưng anh đứng nhìn chằm chằm lúc thay đồ như vậy làm Lam xấu hổ, xua đuổi anh ra ngoài ngồi đợi. Cô thay đồ mà Quang nhìn chằm chằm không chớp mắt, rõ là tên biến thái ản sao vỏ bọc đạo mạo tri thức còn gì?

Lam cảm thấy như vừa bị Quang lừa, cô nhíu mày quay qua hỏi: “Anh nhìn gì kinh thế?”

Quang nhếch môi cười bảo: “Vì em đẹp nên anh phải ngắm. Em đẹp hơn cả người mẫu trên bìa tạp chí sáng nay của chú Dĩ.”

Lam bĩu môi cười chê, tự nhiên Quang mất kiểm soát bản thân, bước nhanh tới ôm cô vào lòng, dúi mặt vào cổ cô ngửi mùi thơm nước hoa trà xanh quen thuộc ấy. Nó mang lại cho anh cảm giác nhẹ nhàng thoải mái và thư thái. Thấy anh hít hà Lam nhột quá nên hơi nghiêng đầu, nhún vai chạm vào anh hỏi: “Anh làm gì lạ vậy?”

Quang bảo: “Mùi em thơm quá, anh ngửi tí xem nào!”

Lam không phản kháng, đứng cười khúc khích vì nhột, tay anh không bao giờ an phận cả. Một tay sờ ngực, tay thì vuốt ve cặp chân thon dài. Thằng em cọ vào mông cô, qua mấy lớp vải nhưng đủ làm anh thỏa lòng. Anh định níu giữ khoảnh khắc này thêm chút nữa, chợt Lam nắm tay anh ngăn lại, nói cô sợ lắm.

Quang ngẩng đầu nhìn nét mặt bất an của cô trong gương. Biểu cảm trên mặt anh nhạt đi vài phần, không đành lòng nên buông cô ra, dừng mọi việc lại để làm nguội cảm xúc, lấy lại sự bình tĩnh và tỉnh táo.

Chọn xong quần áo, Quang dẫn Lam di chuyển sang căn phòng tiếp theo để mua giày. Lúc vừa vào trong cô nhìn thấy một cặp đôi đang chọn giày bên trong. Mua giày là một tiến trình cực kỳ lâu, cô gái kia phải chọn một đôi giữa hàng trăm đôi tương tự nhau, thử cho đúng kích cỡ và đi vòng quanh để xem có thoải mái không. Ba bước này lặp đi lặp lại đối với mỗi đôi giày cô ấy thích. Chàng trai bên cạnh không một lời than thở hay thúc giục, mà đứng yên lặng lẽ quan sát, đôi khi lại lăng tăng chạy đi lấy đôi mà cô ấy thích ở phía xa.

Nếu như là lúc trước thì cô sẽ vô cùng ghen tị với cô gái kia, có bạn trai bên cạnh cưng chiều, nhưng giờ cô đã không cần ngưỡng mộ tình yêu của người khác, vì chính cô cũng đang được Quang yêu thương, cưng chiều một cách vô điều kiện.

Lúc trước tăng ca tới đêm khuya, một mình lái xe chạy trên con đường vào ban đêm, cô vẫn sẽ sợ bóng tối. Một mình đi mua sắm, những cặp đôi đang sưởi ấm cho nhau dưới ánh đèn cô vẫn sẽ lấy lòng ghen tị. Giờ đây cô ấy đã có một người cùng cô dệt gấm thêu hoa, cô phải thừa nhận là mình muốn yêu. Cô đồng ý đối mặt với nỗi đau khổ mà tình yêu mang lại, cô ấy làm người khôn không rơi vào bể tình cũng mấy chục năm rồi, giờ đây chỉ muốn chú tâm lao vào tình yêu.

Mãi đến thêm 10 phút nữa Lam mới chọn xong. Nhân viên bên cạnh vừa tính toán số tiền những món hàng vừa cho vào hộp đóng gói lại một cách cẩn trọng. Đứng trước mặt cô, nhân viên cửa hàng nói 4 triệu 900 nhưng ngay khi cô vừa nhận thẻ từ Quang quay lưng ra quầy thanh toán, thì nữ nhân viên đã báo lại với anh còn 7 triệu 659 nghìn nữa mới đủ. Quang trước khi thanh toán khoản còn lại phải cẩn thận nhìn Lam bên ngoài có đang nhìn về hướng này không, sau đó mới lấy ví ra thanh toán.

Anh bí mật trả thêm tiền cho món đồ mà cô ấy đã chọn. Anh sợ cô thấy đắt không mua nên đã âm thầm “thương lượng” trước với người bán hàng theo cách cực đặc biệt. Khi đến quầy thanh toán, cô chỉ trả đủ số tiền cho những món đồ mà mình đã chọn, nhưng phía sau anh đã “lén lút” đưa cho nhân viên thêm số tiền còn thiếu.

Những mẫu giấy dán giảm giá kia đều do anh nhờ họ làm để qua mắt cô, trước khi đưa cô đến đây anh đã lên kế hoạch và sắp xếp tất cả. Chỉ cần là cô ấy thích, để cô ấy thoải mái chọn lựa, mua sắm, còn anh sẽ âm thầm trả số còn lại và không cho cô ấy biết. Chính hành động âm thầm mà đầy ấm áp này của Quang đã khiến cô nhân viên phát hờn vì… ghen tị.

________________________________

Quang mua suất chiếu lúc 19 giờ, hiện tại là 18 giờ, cô chuẩn bị gần một tiếng vẫn chưa xong. Cô trang điểm cẩn thận, xịt nước hoa thơm phức, tóc búi theo kiểu cuộn nếp đậm vẻ thanh lịch. Phối áo sơ mi họa tiết cổ điển cùng chân váy suông đứng trước gương, bà Lam Yên bên ngoài đi vào nói:

“Lam à, Luật sư Trần đến rồi.”

Lam chuyên tâm quá nên không để ý tới bà, khi nghe bà nói cô thoáng giật mình, sau đó định thần lại cầm túi xách trên giường đi về hướng cửa.

“Con đi đâu mà mặc đẹp vậy?”

“Con đi chơi với anh Quang.”

Lam đóng cửa lại, bà nhìn Lam với khuôn mặt miễn cưỡng, đáy mắt dâng lên do dự, môi mấp máy mà chẳng nên câu. Bà tò mò, lòng tự hỏi chẳng phải cô đã có bạn trai chuẩn bị đưa về ra mắt, sao lại còn đi chơi với Quang, thường xuyên gặp mặt. Có lần bắt gặp hai người nắm tay thân mật trên ban công, bà cứ nói tìm dịp để hỏi rõ, nhưng rồi nghĩ lại thấy không cần thiết, dù sao cũng là chuyện riêng của Lam.

“Hai con thân thiết trên mức bạn bè đó nha, dì thấy cậu ta thường xuyên tới thăm con lắm, bố con thấy vậy cứ hỏi hoài, ổng để ý rồi đó.”

Bà nói bóng gió, lân la thăm dò quan hệ của hai người:

“Dì không biết lý do nên nói bừa hai đứa con là bạn nên qua lại thường xuyên, hoặc cũng vì lý do công việc. Từ hôm con nói dắt bạn trai về ra mắt ông ấy nôn lắm, mấy ngày trôi qua rồi mà con không có động tĩnh. Tối nào ổng cũng nằm gác tay lên trán hỏi dì biết bạn trai con là ai không, rồi bảo dì đi tìm con hỏi khi nào mới dắt bạn trai về cho ông ấy xem mặt.”

Vừa nói bà vừa cười, khóe mắt chan chứa niềm thương. Cô chưa tiết lộ chuyện hai người yêu nhau với gia đình, vì muốn tạo bất ngờ cho họ. Nhưng nghe bà Yên tâm sự thế, cô không nỡ nhìn bố chờ đợi nên quyết định sẵn có Quang đến, cô nói rõ quan hệ của hai người trước mặt gia đình luôn.

Khi xuống cầu thang, cô nhìn thấy Quang đang ngồi với tư thế thoải mái trên bộ ghế phòng khách nói chuyện với ông Quốc. Từ đây cô vẫn nghe được giọng hai người, cứ mỗi lần gặp nhau đều nói về pháp luật. Nó chưa bao giờ là đề tài nhàm chán giữa hai con người yêu công việc, họ có một điểm chung đó chính là say mê phấn đấu và nghiêm túc học tập. Trong hầu hết các cuộc thảo luận, họ đều có quan điểm giống nhau và hiếm khi bất đồng hay mâu thuẫn với nhau trong tranh luận.

Đang say sưa bàn luận, bỗng thấy mắt Quang nhìn sang hướng khác, ông Quốc bèn nhìn theo, hóa ra là con gái.

“Con bé xuống rồi kìa, thôi cháu đi đi. Trời tối rồi, đi cẩn thận nhé!”

“Chào bác, chào dì cháu đi.”

Quang vừa đứng lên, đột nhiên Lam bước đến nắm tay anh, kéo anh ấy ngồi xuống ghế với mình. Anh bối rối nhìn cô, ông Quốc và bà Lam Yên cũng ngỡ ngàng đưa mắt nhìn nhau. Họ bất ngờ trước hành động chủ động nắm tay của Lam, chính vì điều này khiến họ không thể không hoài nghi quan hệ giữa hai người.

“Trước khi đi con có chuyện muốn thưa với bố và dì, dì Lam Yên qua đây ngồi với bố con đi!”

Lam Yên nhanh chóng đến ngồi cạnh ông Quốc, hai người đều tò mò. Ngữ điệu khi nói của cô không quá gay gắt, chắc không phải chuyện gì nghiêm trọng.

“Lần trước con đề cập đến việc sẽ dẫn bạn trai về ra mắt…”

Ánh mắt dịu dàng âu yếm chuyển sang Quang, cô cười ngọt ngào bảo: “Và đây là người con yêu.”

Câu nói vừa thốt ra, bao nhiêu ánh mắt đều nhìn về phía họ. Quang bất ngờ vì cô chẳng nói trước với anh về chuyện sẽ công khai quan hệ với gia đình. Nếu cô thương lượng trước, hôm nay anh đã xuất hiện trong trang phục chỉnh chu hơn, chứ không phải áo thun quần âu như này. Nhưng cảm giác sung sướng hạnh phúc khi được cô thừa nhận đã nhanh chóng chiếm lấy.