Bạn Gái Trầm Cảm Của Tôi

Chương 31: Cái chạm tay định mệnh




“Con không hề sai! Con đang bảo vệ con gái bác, mà đáng ra người nên bảo vệ cô ấy là bác mới đúng. Con cuối cùng cũng đã hiểu tại sao cô ấy không tha thứ cho bác rồi.”

Quang vừa nói vừa nhìn ông cười châm biếm, không chịu nổi sự thiếu tôn trọng của anh nên đã tát vào mặt Quang một cái để anh tỉnh táo lại.

“Im đi!”

Chẳng ai có quyền phán xét ông cả vì anh chẳng biết được tất cả những gì mà ông đã từng trải qua.

Quang đẩy lưỡi một cái, ngay cả sờ cũng không thèm.

“Bác là bố cô ấy, vậy mà có thể bình tĩnh ngồi nghe người ta vu khống con gái mình?”

Đó không đơn giản là một câu hỏi hay là chỉ trích, anh muốn biết lý do thực sự cho sự im lặng của ông. Trên gương mặt ông lại hiện lên loại cảm xúc khó tả, nhìn vào đôi mắt ông dường như có điều gì đó chưa nói ra.

“Nếu không như vậy thì tôi có thể làm gì đây? Cháu đừng quên chúng ta không có bằng chứng, trăm cái miệng cũng không thể cãi lại! Cháu tin, bác tin vậy những người khác thì sao? Nếu không có bằng chứng thì họ có chịu tin không?

Ông chắp tay sau lưng bước về phía trước vài bước sau đó dừng lại, nói người giúp được Lam lúc này chỉ có thể là ông Hoàng! Sở dĩ ông Quốc cắn răng nhẫn nhịn là vì giành lấy tấm vé cứu mạng con gái, chứ làm gì có người cha nào chịu nổi khi nghe người khác bôi nhọ thanh danh con gái mình.

Quang cảm nhận được tận cùng sự bất lực trong giọng nói của ông, anh chợt nao lòng như chính nỗi buồn theo ánh mắt chạm vào tâm hồn mình, cái buồn trong đáy mắt ông khiến anh không rời tâm được.

“Không phải lúc nào cứng rắn và theo đuổi đến cùng cũng là tốt. Không phải là bác sợ ổng hay muốn lấy lòng ổng, mà giúp đỡ qua giúp đỡ lại cho nên phải nể mặt nhau.”

Quang đưa tay ra ngăn lại, cuối cùng vẫn không chấp nhận cách giải quyết của ông.

“Được rồi, bác không cần nói nữa! Chuyện cũng đã rồi chỉ có thể tùy cơ ứng biến, cháu tự tin sẽ thắng án mà không cần đến ông ta.”

Thế giới này chưa bao giờ thiếu người biết cố gắng, chỉ thiếu người có thể kiên trì tới cùng. Anh sẽ cho ông Quốc thấy con đường dù khó đi tới đâu, từng bước từng bước rồi cũng sẽ đi hết.

____________________________

Ra khỏi nhà hàng không được bao xa, Quang vừa lái xe vừa suy nghĩ. Anh nhớ lại thái độ quả quyết của ông Hoàng trước đó và nghĩ lại thái độ của bản thân. Quang đang bị mắc kẹt giữa hai dòng suy nghĩ: “Đủ rồi dừng lại thôi” và “hay là thử cố gắng thêm chút nữa.”

“Ai mua chè không? Chè đây, chè đậu xanh, đậu đỏ, đậu đen 10 nghìn một bịch…”

Xe chạy chậm chưa đến 40km/ 1h, nên tiếng rao của cô bán chè vô tình lọt vào tai Quang, anh liền nghĩ đến Lam, lúc đó anh biết mình không ổn rồi. Ở bên nhau lâu ngày, cảm giác rung động kiểu gì cũng sẽ có, chỉ là Quang không muốn công nhận.

Lam bị tạm giam để lấy lời khai và chờ đến ngày ra tòa. Ông Quốc nhiều lần xin đến thăm nhưng đều bị cô từ chối gặp, như thể đã đoán trước được điều này ông đã viết một bức thư nhờ cơ quan đang thụ lý vụ án chuyển đến tận tay Lam. Không rõ cô ấy đã đọc chưa, nhưng nội dung thư chỉ vỏn vẹn vài chữ, mong cô ấy hãy mạnh mẽ lên và cố gắng đợi thêm vài ngày, ông ấy tin cô sẽ sớm được trả lại trong sạch. Ngoài ra ông còn gửi vài quyển sách để cô ấy đọc giết thời gian, quên đi cái cô đơn tuổi thân khi ở trong đó.

Cán bộ ngồi trực trong buồng tạm giam nhàm chán bấm điện thoại, nghe bên ngoài có tiếng “lộc cộc” của giày tây liền ngẩng đầu nhìn lên.

“Chào cán bộ, tôi muốn đưa đồ ăn này cho thân chủ của tôi.”

Vừa nói Quang vừa giơ thức ăn trong tay lên, anh cán bộ bỏ điện thoại xuống bàn nhìn vào trong buồng giam.

“Trong này có lo đồ ăn đầy đủ nên không cần mang thêm vào trong nữa!”

Bị từ chối, Quang vẫn không từ bỏ ý định, anh đặt thức ăn lên bàn sau đó mở chiếc túi nhựa ra trình cán bộ xem.

“Chỉ có một hộp bánh cuốn với hai ly chè và chiếc áo ấm vài hộp kẹo thôi mà?”

Bên trong đều là những đồ vật không thuộc trong danh mục cấm, Quang mong anh cán bộ sẽ thương tình cho anh mang chúng vào. Ánh mắt từ buồng giam hướng về phía Quang, trong mắt có sự đồng cảm khi nhìn vào thức ăn trong túi, lòng lại dâng lên chút do dự, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không đồng ý bởi vì: “Nếu cổ ăn vô xảy ra chuyện gì tôi phải chịu trách nhiệm đó.”

Anh ấy không phải không muốn giúp, mà có cái khó xử riêng. Quang thuyết phục:

“Không có gì đâu, không tin cán bộ coi đi! Tôi là “uật sư bào chữa cho cô ấy, nếu tôi hại khách hàng khác gì mang tiếng xấu, như vậy không có lợi ích gì cho tôi hết.”

Cán bộ có vẻ bị thuyết phục, nhưng vì trách nhiệm quá lớn đối với anh ta nên hoài lưỡng lự. Trùng hợp thay, Trung tá Thành Nghị cũng đến thăm Lam, anh ấy từ phía sau Quang bước tới nói với anh cán bộ trực:

“Để Luật sư Trần vào đi! Chuyện gì xảy ra tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Quang ngạc nhiên nhìn Trung tá.

“Được rồi, mời Luật sư đi theo tôi!”

Trung tá đã lên tiếng nên anh cán bộ không dám từ chối, vội đứng dậy, cầm chìa khóa và mở cửa phòng giam. Quang gom thức ăn trên bàn lại, cảm ơn Thành Nghị một tiếng.

“Không có gì, sẵn gặp Luật sư Trần ở đây vậy nhờ Luật sư gửi cái này cho cô ấy giúp tôi.”

Trung tá lấy từ túi quần ra một vỉ thuốc, sau khi nhìn xung quanh không có ai nên nhét vội vào tay Quang. Anh nghi ngờ nhìn thuốc trong tay mình, hỏi Trung tá đó là thuốc gì, anh ấy vừa mở miệng trả lời chợt nhớ ra điều gì đó, tất cả những gì muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

“Tôi không biết, là cô ấy nhờ tôi đem vào, Luật sư cất đi để người khác không nhìn thấy!”

Quang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh nhanh chóng nhét nó vào túi áo vest.

“Trung tá không định vào trong à?”

Thành Nghị cúi mặt khẽ lắc đầu, trong giọng nói có chút buồn bã: “Cô ấy không muốn nhìn thấy tôi.”

“Có chuyện gì vậy? Trước đây không phải hai người rất thân nhau sao? Đi đâu cũng có đôi có cặp, còn cười nói vui vẻ với nhau nữa.” - Nhắc đến lại thấy ghen tị với Thành Nghị.

Trung tá chẳng thấy như vậy, anh ấy cười khổ nói chỉ là quan hệ đồng nghiệp không hơn không kém, sau đó chuyển sự chú ý về phía phòng giam, thúc giục Quang mau vào trong sau đó quay lưng bỏ đi.

Anh cảm thấy vị Trung tá đang che giấu điều gì đó, dường như có điều khó nói, nhưng Quang lại không nghĩ nhiều, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện của người khác.

Khi bước vào phòng giam nhìn thấy Lam đang ngồi đọc sách trên chiếc chiếu cói, dưới ô cửa sổ ngã màu nắng chiều. Cánh cửa sổ đã đóng kính nhưng không khí lạnh bên trong vẫn tràn vào được, cô ấy lại chỉ có chiếc áo len mỏng không đủ ấm, Quang không chút do dự liền cỡi chiếc áo vest của mình ra, từ phía sau choàng cho cô.

“Mùa xuân đến rồi nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, hãy mặc thêm áo vào nhé!”

Lam chăm chú đọc sách, ngay cả tiếng bước chân của Quang cũng không nghe thấy, hành động của anh vô tình khiến cô giật mình, buông quyển sách đang cầm trong tay xuống cỡi chiếc áo ra trả lại Quang.

“Tôi không lạnh!”

Anh vội đặt tay mình lên tay cô ấy giữ lại, mỉm cười hiền hòa bảo: “Giữ đi mà!”

Thời điểm vô tình chạm tay, trái đất vẫn đang chuyển động, thời gian đã quên đi rồi. Lam nhẹ nghiêng đầu nhìn Quang, gió xuân thổi qua lấp đầy những khoảng trống, tạo nên một khung cảnh hai người nhìn nhau đắm chìm trong tức khắc.

Làn da cô trắng hồng, mà đôi mắt một mí đặc biệt tô điểm cho gương mặt càng khiến cô trở nên cuốn hút. Góc nghiêng của cô dưới ánh nắng chiều rất xinh đẹp, anh như sa ngã vào sự dịu dàng của cô ấy.

Lam rụt rè rút tay, vẻ mặt bẽn lẽn như cô dâu mới về nhà chồng. Ánh mắt Quang cũng bối rối chạm khi lần đầu chạm tay.

“Cô sắp ra tòa rồi, đừng để bị ốm!”

“Cảm ơn anh…”

Lần này Lam không từ chối nữa, Quang cười nhẹ cởi giày tây ra ngồi xuống chiếu cạnh cô ấy. Lam vén tóc, nhít người ra xa chủ động giữ khoảng cách. Ngay lúc đó Quang liền nhìn lại, trong mắt dường như tràn ngập nỗi buồn nhưng sau vài giây lại trở lại bình thường. Anh đặt túi nhựa xuống, lấy thức ăn bên trong ra đưa cô ấy.

Cô tò mò nhìn lên.

“Đây là gì?”

Quang mở hộp bánh cuốn ra đưa về phía cô, nhướng mày ra hiệu cô mau ăn, Lam lấy đôi đũa trong túi tách ra làm đôi, nhận bánh từ tay Quang.

“Cảm ơn, anh ăn không?”

Lam lấy ly chè trong túi đưa Quang, anh lắc đầu. Nhìn cô ấy ăn, Quang cũng vui lây, khóe môi vô thức nở nụ cười.

“Tôi biết ngay cô sẽ thích mấy món đơn giản này mà.”

Cô đột nhiên dừng động tác lại, quay qua nhìn Quang bóng gió:

“Phải, tôi chỉ là một Kiểm sát viên bình thường, lương còn không đủ sống sao có thể mỗi ngày đều ăn trong nhà hàng 5 sao, tháng nào cũng đi khu nghỉ dưỡng cao cấp, cuối năm thì đi du lịch Châu âu.”

Nghe vậy mắt Quang chợt sáng lên, hóa ra cô đã vào trang cá nhân của anh, chuyện này tưởng chừng là chuyện bình thường nhưng đối với anh lại không bình thường chút nào. Anh rất vui khi cô tìm hiểu và quan tâm đến mình.

“Nè, cô đừng suy nghĩ lung tung rồi khóc nhé! Tôi không có ý gì đâu.”

Lam không hề để lộ cảm xúc, vẫn cúi đầu tiếp tục ăn. Quang chống tay lên chiếu, ngã người ra sau nhìn Lam, anh muốn nhìn cô ăn nhưng sợ nhìn trực tiếp sẽ khiến cô ấy ngại đuổi anh về.

Cách một lớp chiếu vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh dưới sàn, thế là cô ấy đã sống trong cảnh thiếu thốn, ăn không ngon ngủ không yên này hai ngày rồi. Nhìn thân hình yếu đuối của cô như chực ngã trong cơn gió lạnh, không biết vì sao anh đột nhiên cảm thấy cô có chút đáng thương.

“Tới ngày ra tòa cô không phải lo gì hết! Tôi báo cho cô biết một tin, bác Quốc sẽ cùng tôi biện hộ cho cô đấy.”

Trái ngược với sự phấn khích của Quang, cô có vẻ không vui tí nào.

“Anh mời ông ấy à?”

“Không, tôi đương nhiên biết cô không thích gặp mặt bác Quốc, nhưng cô nghĩ có người cha nào sẽ bỏ rơi con gái mình khi nó cần không?”

Cô ngẩng đầu nhìn, anh lại nghĩ cô cần nước nên đã ngồi dậy lấy chai nước khoáng trong túi, tinh tế vặn nắp đưa cô ấy, tiếp tục dặn dò:

“Khi ra tòa phải nghe rõ câu hỏi rồi mới trả lời. Nếu không nghe rõ thì đừng trả lời, nhớ chứ?”

Lam nâng chai nước, uống mấy ngụm sau đó đặt xuống sàn hỏi Quang tại sao lại nói với cô điều này? Đây không phải lần đầu tiên cô đến tòa án, những lời anh vừa nói chẳng phải là dư thừa sao? Tuy cô không nói nhưng cách cô nhìn anh cũng đủ để anh hiểu cô gái này đang nghĩ gì nên không chút do dự tiết lộ:

“Tôi nói cái này cô đừng buồn nhé!”

Lam vẫn dửng dưng nhìn anh không biểu lộ cảm xúc, cô ấy lúc nào cũng như vậy, như chưa bao giờ có chuyện gì to tát.

“Phó viện trưởng, cấp trên của cô đấy, ổng là người nắm quyền công tố trong vụ kiện của cô.”

Lam sững sờ trong giây lát, nhưng chỉ rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Nhã Nam Lăng vốn ích kỷ, lòng dạ hẹp hòi nên không bao giờ nhìn thấy cái tốt đẹp ở người khác. Khi cấp dưới gặp khó khăn không những không tin tưởng, giúp đỡ mà còn thừa cơ hãm hại. Sự ngu ngốc của bản chất con người là làm khó lẫn nhau, người xưa có câu:

“Người thượng đẳng giúp đỡ mọi người, người trung đẳng chèn ép người khác, người hạ đẳng giẫm đạp người khác.” Nhã Nam Lăng tham lam nên chọn cả hai, vừa hạ đẳng vừa trung đẳng.

Anh ta từ lâu đã cay mắt cô ấy rồi, việc tham gia tố tụng lần này cũng không tính là ngạc nhiên. Cô hít một hơi thật sâu, sẵn sàng đối diện với cấp trên của mình trước tòa.

“Nhưng cô không cần lo lắng, vì có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ cô.”

Ánh mắt cô từ từ hiện lên nét cười trên gương mặt dịu dàng, phẳng lặng như hồ nước, cô im lặng nãy giờ mới chịu cất lời: “Luật sư Trần à, tôi không có tiền trả phí cho anh đâu.”

Quang cười khà khà, xua tay bảo không cần.

“Ôi trời, Kiểm sát viên Tống… giữa cô và tôi còn cần nói chuyện tiền bạc nữa à? “Chúng ta” là bạn bè, khi gặp khó khăn giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm mà chẳng phải sao?”

Lam tròn mắt ngạc nhiên: “Bạn?”

Hai người chưa quen nhau được bao lâu, hơn nữa trong khoảng thời gian đó cả hai đều không ưa nhau, cứ gặp mặt là khắc khẩu, cũng không chút thiện cảm gì về đối phương. Không xem là kẻ thù là may rồi, huống chi trở thành bạn của nhau.

Quang cứng người, nụ cười trên môi đột nhiên biến mất. Anh ngồi thẳng người dậy nhìn cô ấy như kiểu không tin nổi.

“Cái gì? Chẳng lẽ cho đến bây giờ, tôi là người duy nhất coi cô là bạn, còn cô thì không?”

Lam vội chữa cháy, bối rối giải thích: “Không, không! Tôi chỉ ngạc nhiên vì con người anh lại nghĩa khí như vậy thôi.”

Quang nheo mắt ngờ vực nhìn Lam, cái lý do cô vừa nêu chẳng thể thuyết phục nổi, anh có ý truy cứu nhưng đột nhiên có cuộc điện thoại từ khách hàng nên vội vã đứng dậy.

“Vâng vâng, em đến ngay… Cảm ơn…”- Quang cất điện thoại vào túi quần “Trễ rồi tôi về trước nhé! Vài ngày nữa lại gặp nhau rồi. Dù có như thế nào, có tệ đến đâu, thì ngày mai sẽ là một ngày khác, mong cô vẫn bước tiếp… À, trong túi áo vest có thuốc mà cô cần.”

Nói xong Quang vội vàng rời đi, Lam nghi hoặc đút tay vào túi tìm, lấy ra vỉ thuốc xanh, cô liền nhận ra đó là thuốc của mình. Chỉ có Trung tá biết cô thường xuyên dùng loại thuốc này, nhưng trước đó cô chưa từng nhờ anh ấy đem đến. Lam định hỏi gì đó, nhưng thấy Quang đã đi xa nên thôi. Sao Trung tá đã đến rồi nhưng không chịu vào gặp cô ấy chứ?