Quang bước đến máy nước ngọt định đi lấy nước ra uống, nhưng nhấn hoài cái nút vẫn không mở ra, tâm trạng bực tức anh ta dùng chân đá mạnh mấy cái vào tủ đựng nước ngọt ở hàng lang.
Đây không phải lần hiếm thấy những lúc anh mất bình tĩnh như vậy, Phong Chí Dĩ từ phòng phán xử bước ra, Lam và Đức Thịnh đi theo phía sau cũng nhìn thấy anh trút cơn tức giận khi Thẩm phán không chịu nghe ý kiến của mình lên chiếc tủ lạnh. Chú Dĩ bước đến vỗ vai Quang nói để chú mở cho.
Quang lúc quay người đã thấy Lam đang đứng nhìn về phía mình, anh đoán bây giờ có lẽ tâm trạng cô đang rất vui, anh cũng chẳng có tâm trạng bận tâm đến cái gai trong mắt mình. Quang đi qua dãy ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, sẵn đó suy nghĩ phương hướng khác để giải quyết vụ kiện.
“Nhiều lúc chỉ với một việc nhỏ đã thấy tâm trạng của một người.”
Quang không nghĩ sẽ có ngày Lam chủ động đến bắt chuyện với mình, tuy là đến để đã khích nhưng anh vẫn cảm thấy bất ngờ.
“Máy nước ngọt hư thì liên quan gì đến tôi?”
Lam nhìn anh kiểu “ồ vậy sao” rồi nhìn qua tủ lạnh nói:
“Vậy mà tôi tưởng tâm trạng của anh không vui. Tuy anh rất tốt với tôi nhưng chuyện nào ra chuyện đó.”
Quang vắt chéo chân, ngã lưng ra sau, gác tay lên ghế nhìn Lam thiếu kiên nhẫn.
“Bên truy tố và bên biện hộ chỉ có thể tán dóc, làm ơn đừng nói về vụ kiện!”
Trong giọng nói có sự tức giận khiến Lam thực sự hài lòng, từ lần đầu tiếp xúc cô đã nhìn ra được anh là người nóng nảy, để chọc giận anh ấy còn đơn giản hơn bất cứ điều gì. Lam cảm thấy khá hứng thú, cô kêu Thịnh về trước vì có một số việc muốn cùng Luật sư Trần thảo luận.
Đức Thịnh thoáng mơ hồ, cậu ta tò mò giữa Kiểm sát viên và Luật sư thì có gì để nói? Nhưng rồi cậu ta nhận ra mình ở đây cũng chẳng giúp được gì nên đã ngoan ngoãn ra về trước.
Lam ngồi xuống bên cạnh Quang, đặt chiếc cặp da xuống ghế.
“Sao anh cứ giữ quy tắc như vậy?”
Anh nhìn cô cười cợt nhã, nói sẽ tán dóc với cô, xong chỉ tay hướng mắt về phía máy nước ngọt.
“Nước ngọt có rất nhiều loại không phải tất cả đều có hại với sức khỏe, một số loại cũng có thể cung cấp vitamin B cho cơ thể…”
Quang hạ tay xuống, quay lại nhìn cô khó chịu nói tiếp: “Chưa làm rõ thì làm ơn đừng kết luận sớm như vậy!”
Chú Dĩ cầm hai lon nước ngọt đưa cho Quang, Lam cười bỡn cợt hỏi:
“Anh đang muốn nói với tôi là giết người có nhiều loại, giết người chưa chắc là người xấu?”
Quả thật đó chính là điều anh muốn truyền tải, nếu Lam đã thấu thì anh cũng sẽ không giải thích thêm, anh bật nắp lon nước ngọt, ánh mắt nhìn xa xăm buồn lạnh lùng khó tả.
“Chậc, nhưng nước ngọt thì vẫn là nước ngọt, nó có ga! Một người dù cho vì mẹ mình mà đi cướp thì người đó cũng là cướp. Nhất định phải bị luật pháp chế tài, anh hiểu chứ?”
Anh nghe xong dùng dằng đứng lên anh, Lam nhìn anh chằm chằm một lúc, cô thấy yết hầu anh khẽ chuyển động.
“Vậy cô hãy uống thử lon nước ngọt này xem nó có khác những loại nước khác không!”
Quang nắm tay cô đặt vào lon nước ngọt mình vừa bật nắp, Lam nhìn lon nước trong tay mình rồi lại nhìn theo bóng lưng chú Dĩ cùng anh ở phía trước.
__________
Trên đường về lại Viện kiểm sát, Lam bị hai thanh niên chạy xe theo sau, hai tên không đeo khẩu trang cô vẫn không biết họ là ai và tại sao theo dõi cô ấy.
Với những người làm trong ngành công tố như Lam, việc bị trả thù không phải là chuyện hiếm nên cô khá quen thuộc và rất cảnh giác nhưng lại không có cách nào ngăn cản…
Lam tăng tốc muốn cắt đuôi bọn chúng nhưng cô càng chạy nhanh chúng càng bám sát theo, cho đến 5 phút sau, hai người họ vượt lên chặn đầu xe. Một tên ngồi trên xe, tên còn lại bước xuống đi về phía cô ấy. Lam cảm thấy họ ý đồ xấu nên cô lùi xe định bỏ chạy, nhưng hắn ta bất ngờ giữ xe lại.
“Anh là ai? Muốn gì?”
Thanh niên kia chống nạnh, nói chuyện mà mặt cứ nghênh lên trời không xem ai ra gì.
“Yên tâm, anh không làm hại em đâu, dì của anh muốn nói chuyện với em.”
Lam nghi hoặc vì chưa từng nghe mẹ nói có chị em. Người dì mà hắn ta nhắc đến là ai, có lai lịch như thế nào mà muốn gặp cô ấy?
“Tôi không biết, anh nhận nhầm người rồi, tránh ra đi!”
Lam tiếp tục lùi xe, tên còn lại cũng bước tới ngăn cô lại:
“Em không biết dì của anh, nhưng bả biết em. Bọn anh không phải người xấu nên em không cần sợ, nhưng nếu em cứ không nghe lời như vậy… Tụi anh buộc phải vào vai phản diện đó nha.”
Hai người họ nhìn nhau cười gian tà.
____________________________
Lam đi theo hai người họ đến một quán cà phê, cô nói sẽ tự đi vào nhưng chúng không yên tâm, quyết đi theo cô vào đến tận trong quán. Chúng đưa cô đến bàn có một người phụ nữ trung niên đang ngồi dùng đá xay. Vừa gặp đã cảm thấy gương mặt người này hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải, nhưng không nhớ rõ là ai.
“Bà muốn gặp tôi à?”
Người phụ nữ đặt ly đá xay xuống bàn, nhìn cô ấy, hướng tay mình về phía đối diện.
“Phải, cháu ngồi đi!”
Lam ngồi xuống, mắt vẫn không rời khỏi bà. Dường như đọc được những điều suy nghĩ trong mắt Lam, bà chủ động giới thiệu bản thân.
“Thật xin lỗi nếu đã làm cháu sợ, dì là mẹ của Gia Phong.”
Cô mơ hồ hỏi lại: “Trần Gia Phong?”
Bà mỉm cười chan hòa gật đầu. Cuối cùng cô cũng hiểu lý do vì sao mình bị mời tới đây, hóa ra là ba ta muốn tìm cô để xin tội cho con trai mình. Trước khi vào chuyện chính, bà hỏi Lam uống gì để bà gọi nhưng cô đã từ chối và nói thẳng với bà ấy mình sẽ không thỏa thuận điều gì với bà, nếu bây giờ người ngồi đây là Trần Bách Quang đi nữa thì cô cũng không nể mặt chứ đừng nói đến bà ta.
“Kiểm sát viên Tống, đây là lần đầu con trai tôi phạm tội, mong cô có thể mắt nhắm mắt mở mà đừng buộc nó tội quá nghiêm trọng, cũng đừng làm khó Luật sư của tôi nữa.”
Lam hoàn toàn không để vào tai những lời của bà, cô vẫn giữ nguyên quan điểm và lập trường của mình, quyết truy cứu trách nhiệm đến cùng.
“Xin lỗi, tôi không có thói quen bàn về công việc sau giờ làm.”
Bà ấy cười xấu hổ, vuốt những hạt nước bám li ti bám ngoài cốc nước.
“Kiểm sát viên Tống, cháu là hy vọng cuối cùng của con trai dì, nó do quá kích động nên mới lỡ ra tay thôi chứ không phải cố ý. Con dâu dì cũng là người có lỗi trước.”
Lam nhìn thẳng vào mắt bà ấy, sao có thể nói ra được mấy lời đó chứ? Cho tới bây giờ bà vẫn cho rằng con trai mình vô tội? Bà ấy cũng là phụ nữ, thử nghĩ nếu con gái bà gả về nhà người ta, ngày nào cũng bị chồng phớt lờ, thậm chí mỗi lần chồng say rượu cũng đều bị đánh đòn, bị lật lại chuyện cũ để chì chiết thử hỏi xem bà ấy có nhịn được không.
“Nói như bà thì những người ngoại tình đều phải chết à?”
Mẹ Gia Phong cứng lưỡi, cứng miệng, không nói gì được.
“Người chết rồi không thể sống lại, vì thế dù cố ý hay vô tình cũng chính là giết người. Chúng tôi có đủ bằng chứng để chứng minh bị cáo phạm tội mưu sát, dù bà nói thêm nữa cũng chẳng thể thay đổi.”
Mắt bà đột nhiên đanh lại, cô cảm thấy ánh mắt nhìn mình rất kỳ quặc, sau đó lấy ra trong túi ra một xấp tiền, ước tính trên trăm triệu.
“Kiểm sát viên Tống, nếu cô đồng ý với điều kiện của tôi thì số tiền này sẽ là của cô. Làm người đừng quá cứng nhắc làm việc đừng quá tuyệt tình!”
Bà nóng lòng đợi chờ phản ứng của cô ấy đến suýt mất đi kiên nhẫn, mãi một lúc lâu sau mới thấy Lam khẽ cử động, cô chỉ khẻ cười vì bà nhìn mà không thấu sự đời, rồi mở mắt hạ giọng khuyên:
“Thay vì dành thời gian nói những chuyện vô ích, bà nên đến khuyên cháu bà ngừng tranh tụng vụ kiện này đi, tôi sợ càng đi đến cùng anh ta càng mất mặt. So với việc kháng cự đến cùng trong vô vọng thì nên chấp nhận sự thật, như vậy sẽ tốt hơn nhiều.”
Lam đẩy cọc tiền lại trả bà ấy, quay người đi mà bóng lưng lại kiên quyết đến vậy. Bà nhìn xấp tiền trên bàn, siết chặt hai bàn tay, mắt sực lên lửa hờn. Tính cô thẳng thẳng, có quan điểm, chính kiến rõ ràng. Cô trung thực và sẵn sàng đấu tranh vì lẽ phải, điều này làm bà ấy vô cùng khó chịu.
Lam làm việc luôn chú trọng nguyên tắc “suy đoán vô tội”, không làm oan sai, không bỏ lọt tội phạm. Cô hứa với lòng nhất định phải đòi lại công bằng cho người vợ đã khuất và bắt tên bị cáo phải lãnh án thích đáng, lần này cô sẽ không đơn giản truy tố tội mưu sát mà còn về tội bạo lực gia đình. Cô sống không thẹn với trời đất, không thẹn với lương tâm càng không để lợi ích làm cho tối mắt.
____________________________
Mọi người có mặt đầy đủ trong phòng xử án, Tòa mời mẹ của Trần Gia Phong lên làm nhân chứng. Hội đồng xét xử phải rõ về quan hệ giữa bà với bị cáo. Chủ toạ phiên toà yêu cầu người làm chứng trình bày rõ những tình tiết của vụ án mà bà đã biết.
Bà nói con trai mình bất ngờ quật ngã con dâu rồi dùng dao nhọn đâm vào người đối phương. Dù con dâu chống cự cùng với sự can ngăn của bà nhưng nghi phạm manh động, tiếp tục dùng dao đâm nhiều nhát vào cô ấy khiến cô tử vong.
Chủ tọa thông báo Kiểm sát viên, người bào chữa có thể hỏi thêm người làm chứng, Quang nhìn sang Lam, cô ngồi dựa lưng ra sau ghế khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm bà ấy, có vẻ như cô không định hỏi nên Quang đã đứng lên.
Anh hỏi bà ấy có phải trước khi nạn nhân chết đã có nhiều biểu hiện lạ, đại loại như thường xuyên vắng mặt ở nhà và nhắn tin gọi điện thường xuyên không thì bà nói có. Bà ấy còn bổ sung thêm thường thấy một người đàn ông đưa cô ấy về nhà mỗi buổi chiều khi tan ca, tình cảm của họ tốt đến nỗi sau khi đến nhà còn không đi ngay mà cố tình đứng đó thêm một lúc nói chuyện đến khi bà phát hiện mới chịu vào.
Lam rất bình tĩnh chú ý lắng nghe bà trình bày và ghi nhận tỉ mỉ từng chi tiết.
“Vào ngày gây án, nạn nhân vì chán nản mối quan hệ hiện tại với bị cáo mà ra ngoài đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, khi bị chồng phát hiện nạn nhân đã nói những lời khích bác khiến bị cáo ức chế.
Sau đó bị cáo đã kéo nạn nhân về nhưng nạn nhân không đồng ý, người đàn ông kia cũng vì thế mà xảy ra xô đẩy với bị cáo, đến khi nạn nhân dùng ghế đánh bị cáo làm bị cáo ngã xuống sàn, bị cáo mới nổi giận lấy dao gọt hoa quả gần đó đâm mạnh nạn nhân mấy nhát. Lúc đó bà cũng có mặt, có thể cho tôi biết tình hình lúc đó như thế nào không?”
Bà nhẹ nhàng kể lại lúc đó con trai mình như lên cơn điên vậy, hai mắt đỏ hoe, bà gọi mà hình như Phong không nghe.
“Cảm ơn, tôi đã hỏi xong.”
Anh ngồi xuống đến lượt Lam đứng lên hỏi:
“Bà nói bị cáo như đang nổi điên, trước đây bị cáo có thường xuyên như vậy không?”
Bà lắc đầu nói không có, cô tiếp tục hỏi trước đây bị cáo có đi khám bác sĩ khoa tâm thần không thì bà cũng lắc đầu.
“Vậy tại sao bà cho rằng bị cáo đột nhiên nổi điên?”
Bách Quang đứng lên phản đối vì Lam suy đoán lung tung và không có căn cứ, Thẩm phán suy ngẫm một chút chỉ nhìn Lam một cái rồi thôi. Tuy không nhìn về phía Quang nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn gay gắt của anh.
“Có phải bà đã từng nói rất lo bị cáo sẽ giết nạn nhân không?”
“Tôi…”
Nghi ngờ trong lòng càng sâu, giọng Lam nghe hơi cao khi lặp lại câu hỏi: “Có hay không?”
Bà run rẩy đảo mắt tìm một lý do chính đáng, bà không thể nói thêm những chuyện khiến tội Phong càng nặng, nhưng nếu không nói sự thật sẽ bị phạm tội che giấu. Bà hết cách đành thú nhận:
“Thằng Phong thấy vợ khăn khăn bảo vệ người tình nên nó mới…”
Lam quy kết: “Cho nên bị cáo đã rắp tâm giết nạn nhân!”