Bạn Gái Tôi Ra Là Hồ Yêu

Chương 22: 22: Che Giấu




Cửu Ly định nói thêm gì đó nhưng không thể, có lẽ vẫn chưa dám tin những gì mình chứng kiến, quản gia biết có lẽ cô vẫn không dám tin chuyện vừa rồi bất giác ông chỉ có thể nói.

"Dù sao chuyện này cũng không thể lường trước được, nhất là Nhã Phong cậu ta lại có thể làm vậy đúng là không nên coi thường mà."

Cô gật đầu nhẹ vẻ mặt có chút buồn rầu, quản gia nhìn vậy có chút đau xót lúc ông nghĩ chỉ cần nói vậy là được, từ đâu để ý kỹ thấy ở má bên phải có một vết thương.

Giật mình quản gia không kìm được vội vàng đứng dậy hỏi.

"Cô…Cửu Ly sao vậy? Má bên phải làm sao mà lại để mình bị thương như vậy?"

Nghe ông nói vậy giật mình cô vội lấy tay che mặt mình lại lắp bắp nói.

"À không sao đâu tôi chỉ có chút chuyện nên vậy thôi, ông đừng lo lắng quá."

Thấy cô cố gắng che đi vết thương trên mặt ông cũng biết Cửu Ly cố tình nói dối, dường như không muốn ông phải lo lắng cho mình vậy.

Định đi tới cánh cửa để ra bên ngoài từ đâu giọng nói của quản gia liền nói ở đằng sau cô.

"Cửu Ly cô định mặc kệ mình như vậy sao? Kệ vết thương của mình?"

Nghe vậy cô dần thu tay lại rồi quay đầu nhìn về phía ông mà nói.

"Thật sự…đấy là nếu tôi vẫn ở dạng con người nó vẫn sẽ như vậy, còn nếu ở hồ ly vết thương này cũng sẽ dễ dàng biến mất những con kiến vậy, biến mất không chút dấu vết."

Quản gia biết những lời mà cô nói đều chứa một ý nghĩ, cũng biết nếu càng nói cô vẫn sẽ vậy không thừa nhận bất lực ông chỉ đành im lặng mà nói.

"Dù sao tôi cũng biết cô là hồ yêu những vết thương này cũng sẽ nhanh lành lại, nhưng nếu đã ở hình dạng con người thì việc này càng phải để tâm không thể mặc kệ được."

Gật đầu nhẹ ánh mắt nhìn về phía ông một lúc lâu, cảm giác thời gian như bất động vậy chẳng ai nói một câu im lặng tới nỗi đến đáng sợ.

Quản gia biết vậy vẫn im lìm đi, có lẽ đã quen nên vốn cũng chẳng để tâm là bao.

"Trước khi cô đi tôi chỉ muốn nói hãy để ý đến người tên Nhã Phong, dù sao tôi nghĩ hắn không hề tốt gì cả hình như còn muốn ép buộc cô thì phải."

Cửu Ly nghe vậy cũng hiểu được lời mà ông nói và nghĩ lại cả hành vừa rồi, phút chốc tìm ra được một chút lời giải thích.

"Ừm tạm thời tôi sẽ xem những gì mà hắn sẽ làm, hành động và biểu cảm cũng vậy, xem ra tôi không nên coi thường mới đúng dù sao có thể đoán được hướng tôi di chuyển, đúng là kẻ không nên coi thường."

"Ừ."

Quản gia vừa nói một câu Cửu Ly liền trực tiếp rời đi trước để lại mình ông ở trong phòng mình.

Nhìn hành động như vậy ông sớm cũng đã quen chẳng hề oán trách gì cả, chỉ nhìn cô rời đi ông cũng dần đi ra khỏi phòng.

’Dù sao trong cuộc sống mình không phải là người có thể lo lắng gì cả mọi thứ đều xuất phát từ cô, và mọi chuyện cũng vậy, có lẽ tôi cũng chẳng giúp ích gì được.'

Cửu Ly ra đằng sau nhà chán nản cô đưa tay khẽ chạm nhẹ lá cây vẻ mặt im lặng, có lẽ không muốn nói gì.



Ánh mắt khẽ nhíu lại nhìn một hồi lâu, phút chốc mọi thứ cứ như đóng băng vậy.

’Lẽ ra mình nên…lấy viên linh tinh đấy ra khỏi người hắn sớm hơn nhỉ?'

Tay vừa rồi còn đang chạm hoa một lúc liền nắm thật chặt, tới khi hoa bị cô bóp méo một cách không thương tiếc cũng là lúc cô mới dần bỏ ra.

Nhã Phong ở đằng sau nhìn thấy hết mọi chuyện, không dám tin với vậy mà có thể bóp mạnh, tất cả những lá nhỏ đều lần lượt rơi xuống, như một làn mưa sương vậy.

"Chị…"

Giật mình Cửu Ly từ từ quay đầu lại nhìn người ở đằng sau không ai khác chính là Nhã Phong, nhìn người ở trước mặt mình cô không dám tin.

"Cậu…Tôi chẳng phải đã nói cậu vào trong phòng rồi sao? Sao lại còn đến đây cậu có ý định gì?"

Vừa nói ánh mắt cô nhìn về phía nam nhân như muốn biết câu trả lời, thấy cô nói vậy anh không hiểu tại sao Cửu Ly lại muốn đuổi mình đi?

"Thật…Thật ra em lo lắng cho chị thôi."

Nghe thấy câu lo lắng cô khẽ cúi đầu xuống cười nhếch mép liền đáp lại.

"Lo lắng? Việc gì mà cậu lại phải lo lắng cho tôi? Muốn tiếp cận tôi sao mà phải làm những hành động đấy?"

Nghe vậy nam nhân vội từ chối đáp lại.

"Em không hề có ý đó cũng thật sự lo lắng cho chị nên em mới ra đây, và cả…hành động vừa rồi có gì xin hãy bỏ qua cho em."

Nhã Phong nói rồi vẻ mặt liền trở nên buồn bã như đứa trẻ tám tuổi vậy, nhìn thấy vậy Cửu Ly có chút mềm lòng ánh mắt nhìn về phía anh một lúc rồi nói.

"Được thôi đấy là tôi tạm tha, còn nếu vậy nữa lần sau đừng có bao giờ tới đây."

Dứt lời cô liền trực tiếp rời đi để lại mình anh ở đấy, nhìn bóng dáng của cô dần rời đi nam nhân cũng biết hành động vừa rồi của mình quá ghê nên khiến cô không muốn chạm tới.

Nghĩ vậy anh chỉ đành nhìn xuống dưới đất những cánh hoa bị cô bóp nát ra, phút chốc có chút đau xót.

Cả người ngồi xuống nhìn cánh hoa bị vậy anh có chút đau lòng, tay khẽ cầm lấy cánh hoa ở dưới đất nhìn một lúc mà nghĩ.

’Xem ra cánh hoa bị chịu đựng như vậy…thật sự khó khăn dù sao cũng vì do sức mạnh của chị ấy sao? Mà mới thành như vậy.'

Phía bên cô sau khi đuổi được nam nhân đi cô trốn vào một góc, một tay xoa nhẹ lên má thầm nghĩ.

"May sao hắn không phát hiện nếu biết mình mà có vết thương như vậy kiểu gì cũng sẽ đòi quan tâm mình cho bằng được."

Cũng may vừa rồi Cửu Ly che lại bên mặt mình, mặc dù là do tóc làm nhưng may sao cũng che được.

Một tay khẽ xoa xoa nhẹ trên mặt cảm giác thoải mái khiến cô thở dài một hơi.

"Để xem nào hình như mình còn ba lần nữa để hút linh khí.”



Nói là vậy nhưng hai lần tìm được người thích hợp để hút được đối với cô đã khó, thường như nếu có viên linh đan ở trong cơ thể chỉ cần cô đi xa một chút cũng có thể phát hiện ra mục tiêu khóa chặt lại, không dễ dàng để con mồi chạy thoát được.

Nhưng từ sau khi viên linh đan rời khỏi cơ thể của mình, cô phải tự tìm mục tiêu không còn mặc kệ như trước nữa.

Dường như chỉ khi cô ở gần mới có thể xác định được mục tiêu mà bắt.

Mệt mỏi nhưng cô chỉ đành mặc kệ chẳng quan tâm mà vào trong nhà, tầm đến chiều Cửu Ly đang nằm trên ghế sofa, ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Hai tay đặt lên trên ghế đầu dựa vào mắt nhắm lại, Nhã Phong đi qua phòng thấy cô làm vậy bỗng cảm thấy có chút đau lòng mà đi vào trong phòng.

Nhìn cô ngủ một cách ngon lành hơn nữa một hành động như là giật mình hay nhăn mặt lại, cũng không hề có phút chốc nam nhân như bị thu hút chỉ có thể đứng đấy nhìn một lúc.

‘ Không nghĩ rằng chị ấy lại có thể ngủ ngon thấy vậy chắc do hôm nay đi chơi mệt mỏi quá nên vậy sao?’

Nghĩ là vậy phút chốc không gian dường như đều trở nên yên tĩnh hơn vậy, một chút lời nói cũng không hề có.

Nam nhân nhìn một lúc lâu mới quay sang kia lấy tấm chăn mỏng đắp nhẹ vào người của Cửu Ly.

Cửu Ly được anh đắp lên trên người, mặt khẽ nhíu lại môi khẽ mở nhẹ ra nhưng rất nhanh cũng thu lại vào.

Thấy cô làm vậy phút chốc anh chỉ cười nhẹ suy nghĩ gì đó hiện ra ở trong đầu.

‘Cảm giác mình gặp cô ấy ở đâu rồi thì phải nhưng…có chút quen…có thể hình như mình biết cô ấy sao?’

Không dám chắc những suy nghĩ của mình nam nhân chỉ nghĩ vậy, nhưng hành động quan tâm lẫn sự dịu dàng của anh đều muốn làm gì cô có lẽ là sợ người con gái ở trước mặt mình bị tổn thương.

Tất cả và ngày hôm nay cũng vậy cũng một phần lo rằng liệu cô có bị sao không? Cảm giác muốn bảo vệ một người mình yêu đối với người khác có thể dễ dàng nhưng anh lại khác.

Biết rằng thân phận của cô là hồ yêu tu luyện ngàn năm và thân phận của anh là con người, cũng biết cô chắc chắn sẽ không chấp nhận được chuyện này.

“ Cho dù tôi có là con người đi chăng nữa, cũng không muốn điều gì cả bởi vì trải qua cảm giác chỉ vì vậy mà mình bị tổn thương tôi không muốn như vậy nữa mệt mỏi.”

Nghe những lời mà lúc anh định nói, Cửu Ly đã không che giấu chuyện gì cả trực tiếp nói những suy nghĩ của mình nam nhân nghe vậy mặc dù cuộc buồn đi chăng nữa cũng biết cô không muốn dính dáng tới chuyện yêu đương bởi vì cũng biết cái giá phải trả có lẽ chính là đau khổ.

Anh biết có thể cô sẽ không chấp nhận muốn chính mình được yên ổn, Nhã Phong cũng không muốn làm cô buồn thêm anh chỉ có thể rời khỏi phòng, định đi ra nhưng có lẽ vì lưu luyến nam nhân quay đầu lại.

Nhìn Cửu Ly ngủ ngon không hề biết chuyện gì cả, anh chỉ có thể cười nhẹ mà nghĩ.

‘ Xem ra những gì hành động với em là thật sự khiến chị vẫn không thể chấp nhận được dù sao nếu chị có là hồ yêu đi chăng nữa…em vẫn muốn được ở bên cạnh an ủi quan tâm như người bạn vậy.’

Nghĩ là vậy anh cảm thấy những gì mà mình suy nghĩ thật sự quá tầm thường, như bao người khác có lẽ sẽ là độc chiếm không muốn cũng phải muốn.

Nhưng anh không làm vậy, ngược lại chỉ có thể nghĩ như vậy có lẽ những suy nghĩ đấy thật sự quá trẻ con không phải là suy nghĩ của người lớn gì cả.

Cảm thấy những gì mình suy nghĩ quá trẻ con, nam nhân không muốn những hành động của mình liên quan tới cô chỉ đành rời khỏi phòng.

Lúc Nhã Phong rời khỏi phòng cũng là lúc Cửu Ly mơ màng tỉnh lại, đôi mắt có chút mơ hồ mà nhìn xung quanh một lúc cô mới ngồi dậy, cả người cảm giác có chút mệt mỏi.