Bạn Gái Tôi Ngọt Nhất Trên Đời

Chương 76: Viên kẹo thứ bảy mươi sáu




Thật ra trước đó Thư Điềm cũng có nghĩ đến chuyện này rồi, liệu rằng nó có giống như trong tiểu thuyết hay không… Giống như là chi tiết nói bất tỉnh là bất tỉnh ngay, nói ngất đi là phải “ngất lịm đi như chết”.

Bây giờ cô cũng đang trải nghiệm điều đó.

Và đã chứng minh được rằng, thực tế thì “ngất lịm đi như chết” có phần hơi quá, nhưng thực sự là, não sẽ như trắng xóa mất vài giây.

Trong mấy giây đó, thật lòng mà nói, đã có lúc cô cảm thấy bản thân mình như đã mất đi ý thức, cứ cảm thấy lửng lơ vô định.

Thư Điềm nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Những hoa văn xa lạ, một căn phòng xa lạ, đây là… nơi mà có thể là họ sẽ phải sinh sống trong bốn năm tới.

Đêm đầu tiên.

Đã đạt được một thành tựu vô cùng to lớn.

Cô chưa kịp nghĩ lung tung xong, mà người nằm bên trên cô đã lật người lại rồi.

Trên người bỗng nhẹ bẫng đi, Thư Điềm quay đầu, nhìn anh bạn trai đang nằm kế bên mình, giữa hai hàng lông mày vẫn toả ra cái chất “yêu tinh” như từ ban nãy cho đến tận bây giờ.

Nhưng, có cái gì đó không giống…

Bỗng nhiên có một cảm giác rất khó tả.

Gương mặt như “yêu tinh” đó tỏ vẻ thỏa mãn, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt đen láy và sáng ngời, đuôi mắt vẫn còn hơi hồng hồng, đôi môi tươi tắn vẫn còn vương ánh nước.

Anh vẫn luôn giữ nụ cười trên gương mặt, nhìn nhau một lúc, anh lại ôm lấy cô, rất nhanh sau đó, anh đã hôn lên mặt cô một cái thật nhẹ: “Em có muốn đi tắm không?”

“…”

Tạm thời bây giờ Thư Điềm không muốn nói chuyện cho lắm, cô nhìn anh một cái, miễn cưỡng gật gật đầu.

“Anh bế em đi…” Giang Dịch lại hỏi: “… Nhé?”

Nghe giọng anh nói vô cùng mập mờ, như thể là vẫn còn chưa thể thoát khỏi chuyện đã xảy ra lúc ban nãy, rõ ràng là giọng điệu nghe rất dịu dàng, nhưng lại khiến người ta đỏ mặt khi nghe thấy.

… Nhất là tiếng “nhé” đầy gợi cảm đó.

Cô không nhịn được mà nhớ lại chuyện vừa xảy ra.

Vào cái khoảnh khắc cuối cùng đó, dù gần như là đã mất đi ý thức, nhưng… cô vẫn mơ hồ… nghe thấy một tiếng… Dừng!

Dừng, dừng, dừng, đến đó là được rồi.

Sắc đẹp quả là đáng sợ quá mà.

Đáng sợ đến nỗi, đến tận bây giờ, cứ mỗi lần nhớ lại là bên tai cô lại vang lên hơi thở quyến rũ đó, trong đầu cô lại hiện lên gương mặt vô cùng hấp dẫn đó của anh.

Thư Điềm chớp mắt hai cái, cô nhanh chóng dẹp suy nghĩ sang một bên: “Anh tắm trước đi, em tắm sau.”

Giang Dịch nhướng mày: “Thật ra là, nếu bây giờ em muốn tắm, nơi này vẫn có hai phòng tắm mà.”

“Em không…” Thư Điềm mở miệng, nhưng còn chưa nói xong mà đã bị anh cắt ngang.

“Thật ra em đi không nổi chứ gì?” Giọng anh nghe nhẹ bẫng như không.

“…”

Thư Điềm bị nói trúng tim đen, cô lườm anh một cái.

Tất nhiên là đi không nổi rồi… Anh đã làm mấy lần rồi mà anh… còn không biết tự đếm đi à?

Không… mấy chuyện như thế này, nhất thiết là phải nói ra à?

Bắt em thừa nhận thì có gì tốt cho anh hả?? Có thể chứng minh rằng anh đẹp trai, anh tài giỏi, anh “dũng mãnh như thần” à??

Thư Điềm cắn răng, bỗng nhiên cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cô cố hết sức kìm nén sức nóng đang ngày một gia tăng trên khuôn mặt mình, nhìn anh chằm chằm, nói rất nghiêm túc: “Em không có, em chỉ muốn nằm một lát thôi, chờ anh tắm xong rồi em đi tắm không được hả?”

Giọng cô vẫn chưa hoàn toàn quay lại như lúc bình thường.

Rất mềm mại, rất rất nhẹ, không có chút khí thế nào, nghe chỉ có âm thanh mà không có sức lực.

“À…” Giang Dịch ngoan ngoãn thuận theo lời cô nói, Thư Điềm vừa thở hắt ra một hơi, anh đã giơ tay ra nhéo nhéo mặt cô: “… Biết rồi, để anh bế em đi.”

“…?”

Giang Dịch chuẩn bị đứng dậy, Thư Điềm thì vẫn chưa phản ứng lại được: “… Hả? Không phải, anh nghe nhầm rồi… Em nói là… Này, này, này!”

Bị người nào đó ôm lên, cảm giác bỗng dưng cả người nhẹ bẫng cắt ngang lời cô định nói.

“…”

Thư Điềm không còn gì để nói nữa.

Cô còn có thể làm gì nữa đây?

Cô chấp nhận thất bại, giơ tay ôm hờ bả vai anh, mặt bắt đầu nóng lên, cô cúi đầu, dùng tóc che người… Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ ngờ rằng, thì ra, ngoài việc dùng để trang trí ra, thì mái tóc dài của mình còn có công dụng như thế này.

Khoảng cách từ giường đến phòng tắm không xa, Thư Điềm được anh ôm vào, cảm giác đôi chân dài của anh chỉ cần bước có mấy bước thôi là đã đến phòng tắm rồi.

Không hổ danh là căn hộ cao cấp, phòng vệ sinh cũng rộng rãi lắm, có cả vòi sen và bồn tắm.

Nhìn thấy bồn tắm đầy nước, cô thắc mắc: “Anh lén chạy qua đây xả nước từ bao giờ thế?”

“Lén chạy qua?…” Giang Dịch nhướng mày: “… Anh nhân lúc em ngất… À, lúc em ngủ đi ra đây xả nước…” Anh dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “… Lúc anh về thì em vừa mở mắt.”

“…”

Ngất? Ngủ mất???

Nói rồi, anh chầm chậm đặt người trong lòng mình vào bồn tắm, vì vừa mới điều chỉnh nhiệt độ nên độ ấm của làn nước rất vừa phải.

Lúc đầu Giang Dịch còn định tắm cùng cô cơ, nhưng ban nãy, lúc bế cô đi qua đây, thấy phản ứng của cô giống như là không muốn lắm, nên anh đã thay đổi ý định, hỏi ý cô trước đã.

Kết quả là, không ngờ cô gái nhỏ – người từ ban nãy đến giờ cứ thẹn thùng mãi – sau khi ngồi vào bồn tắm đột ngột ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh: “Anh bớt nói xấu em lại đi nhé.”

“…”

Giang Dịch ngây ra.

Anh cũng không định hỏi rằng mình đã nói xấu gì cô, mà anh chỉ đứng sững ra ở đó thôi.

Anh vô thức ấn ấn yết hầu.

Hai má cô gái hồng hào và mềm mịn, hình như là nó đang hơi phồng lên, đôi mắt hạnh long lanh chỉ toàn là sự trách móc.

Nhìn xuống phía dưới, làn nước trong suốt không che đi được thứ gì cả. Đôi chân trắng nõn của cô gái hơi khép vào, đầu gối hơi gập lại. Mặc dù phần trên đã bị mái tóc dài che phủ gần hết… nhưng nửa kín nửa hở như thế này, còn hấp dẫn hơn cả.

Lúc đầu, Giang Dịch thấy cô xấu hổ như vậy nên anh chỉ định trêu cô vài câu thôi, nhưng thật sự là anh định để cô tự tắm, còn mình thì đi ra ngoài đợi.

Nhưng mà, cái nhìn này… dễ dàng khiến anh nhớ tới khung cảnh từng xảy ra vào nửa tiếng trước.

Ngay lúc này, anh quyết định tiếp tục…

Làm một tên cầm thú.

Thư Điềm không biết cái con người không có biểu cảm gì trước mặt mình đang nghĩ gì.

Trước đó, khi cô đọc truyện, mỗi khi đọc đến cảnh nam nữ chính chàng chàng thiếp thiếp đến nỗi “ngất xỉu”, cô đều sẽ cảm giác giống như là “chậc chậc chậc”.

Lúc đó cô nghĩ, mấy cái trò này mà cũng làm cho con người ta ngất đi được à? Chắc chắn là nói quá rồi, vì để làm nổi bật độ “dũng mãnh” của nam chính mà lại cố tình viết nữ chính yếu ớt, làm thế để cho phù hợp với thiết lập “nam chính dũng mãnh x nữ chính yểu điệu thục nữ” đây mà.

Lúc đó Thư Điềm còn nghĩ, nếu ngày nào đó bản thân cô cũng như vậy, thì chắc chắn là cô sẽ tỉnh táo hơn thế này nhiều.

Vậy nên, giờ đây, khi nghe thấy câu đó của Giang Dịch…

Cô cảm thấy thể lực của mình vừa bị anh nghi ngờ.

“Ban nãy em…” Thư Điềm nói tiếp, nhưng dù sao thì đó cũng là chủ đề nhạy cảm mà, nên cô nghẹn lại ở đây, dừng mấy giây rồi cô mới nói tiếp, nhưng giọng đã nhỏ đi nhiều lắm rồi: “… Ban nãy em không có… ngủ.”

“…”

“Ai ngủ cơ chứ? Em vẫn còn thức đấy.”

Cô nhớ rõ ràng là mình chỉ mất ý thức có mấy giây ngắn ngủi thôi mà!

Lừa đảo! Tên lừa đảo chết tiệt này! Vì lừa con gái nhà lành mà không từ bất kỳ một thủ đoạn nào!

Giang Dịch:“…”

Hoá ra cái “nói xấu” mà cô vừa nói là cái này hả?

Không sao rồi.

Thư Điềm hoàn toàn quên mất tình cảnh của bản thân mình ngay lúc này, chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp dễ chịu. Vì đang ngâm mình trong nước nóng, nên cảm giác đau nhức ở eo cũng giảm đi đáng kể. Sau khi cô nói xong câu ấy, cô chỉ trông thấy dáng vẻ ngây ra của Giang Dịch thôi, chứ cô cũng không nhận ra là ánh mắt của anh đang dần chệch hướng.

Cô nhìn vẻ mặt anh dần trở lại bình thường, mở miệng kêu “A” một tiếng.

“…”

Giang Dịch lại im lặng, sau đó, đột nhiên anh nói: “Anh biết rồi.”

“…?”

Đến lượt Thư Điềm ngây ra, không hiểu anh đang nói gì: “Anh biết cái gì rồi cơ?”

Chẳng phải là cô đang chất vấn anh à?

Anh trả lời: “Lần này anh sẽ khiến em hài lòng.”

Thư Điềm:“???”

Thư Điềm hơi hoảng hốt: “Từ từ đã, anh có ý gì…”

Lần này anh không trả lời cô.

Nhưng mà, những hành động sau đó đã thay cho câu trả lời của anh… Bỗng dưng anh đứng lên, bước vào trong bồn tắm.

Thư Điềm kêu lên một tiếng, cô co chân lại theo phản xạ, còn mắt thì đã sắp rớt ra khỏi tròng tới nơi rồi.

Cô không thể tin vào mắt mình được: “… Anh muốn làm gì đấy?”

“…”

Muốn nói gì thì cứ nói đi, sao lại còn… vào đây?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lúc đầu bồn tắm rất rộng rãi, nhưng sau khi anh bước vào, nó lại trở nên vô cùng chật hẹp, nước cũng theo động tác của anh mà tràn ra ngoài, bắn tung toé xuống sàn trong phòng tắm.

Giang Dịch nắm cổ tay cô, anh dùng một lực rất nhỏ, lúc cô chưa kịp phản ứng lại thì bản thân cô đã ngồi ở một vị trí khác rồi.

Gương mặt anh chợt tiến lại, sát gần cô trong gang tấc.

Tự dưng Thư Điềm thấy anh nở nụ cười, đuôi mắt anh cong cong: “Tắm giúp em nhé.”

“…”

Cô đang muốn nói “Không cần đâu, em tự tắm được, anh mau ra ngoài đi”…

Thì đột nhiên anh đã nghiêm túc lại rồi: “Anh bảo đảm.”

“…”

Thư Điềm tạm nuốt lại lời muốn nói, muốn đợi xem thử xem anh sẽ nói gì.

Giang Dịch vẫn nghiêm túc như thế: “Lần này, chắc chắn là sẽ khiến em ngủ.”

… Mấy chữ này không phải là tiếng của người.

“…?”

Còn có thể như thế này nữa à???

Thư Điềm lập tức đẩy vai anh ra: “Không, không, không, anh ra ngoài, ra ngoài mau lên đi! Này, này, em không có ý đó đâu! Em không… A!”

“…”

“Anh sang bên đó tắm… Giang Dịch, anh ra ngoài mau… ưm…”

“…”



Cuối ngày hôm đó.

Thư Điềm đã trở thành kiểu người mà cô từng cảm thương, từng ghét bỏ, cũng chính là kiểu nữ chính yếu ớt như hoa như ngọc.

… Thật sự là đã “ngất lịm đi như chết” rồi.

Đã đến thành phố B được ba ngày rồi, chỉ còn bốn ngày nữa thôi là khai giảng.

Mặc dù có thể đi làm thủ tục nhập học sớm, nhưng họ đến trước một tuần không phải là vì muốn làm thủ tục nhập học sớm.

Dù rằng trước đây cũng đều là “chạy đi chạy lại giữa hai nhà”, nhưng bây giờ, khi đã ở cùng nhau, vẫn có rất nhiều thứ đã khác hẳn so với lúc trước. Vậy nên, trong thời gian một tuần trước ngày nhập học này, Thư Điềm nghĩ là ban ngày họ có thể ra ngoài chơi, tối thì ở nhà chơi, thử làm quen với việc ở cùng nhau.

Sau khi cô nhắc đến chuyện này với Giang Dịch, anh hoàn toàn không có ý kiến gì.

Lúc trước, việc đến thành phố B cũng là do cô quyết định, lúc điền nguyện vọng, hai người đã thương lượng nộp vào Đại học B, Thư Điềm đã ngồi ở nhà anh, dùng máy tính của anh để điền nguyện vọng.

Lúc đó cô điền hết cả sáu hàng, đến khi không còn trường nào muốn vào thì điền bừa mấy trường top đầu vào, dù sao thì, nhìn tờ đơn được lấp đầy bởi các nguyện vọng thì sẽ thấy an toàn hơn mà.

Nhưng Giang Dịch chỉ điền có một cái.

Thư Điềm cạn lời: “Anh không điền thêm mấy nguyện vọng thật à?”

“Không.”

Nói xong, anh ấn nộp luôn.

“… Haiz! Nộp nhanh thế để làm gì vậy hả anh? Anh phải nghiêm túc vào chứ…” Thật ra Thư Điềm cũng không phải là kiểu người quá chú trọng vào tiểu tiết, nhưng nếu so với Giang Dịch, thì cô cảm thấy mình giống như là một bà mẹ già vậy: “… Lỡ chẳng may xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao đây? Điền nhiều một chút thì cũng đâu mất gì.”

Giang – người thật sự không quan tâm đến mấy tiểu tiết – Dịch nhàn nhạt trả lời: “Không cần thiết.”

“Hơn nữa…” Anh dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “… Có xảy ra chuyện gì thật cũng chẳng sao cả.”

“… Hả?… ” Thư Điềm thắc mắc: “… Sao lại không sao vậy anh?”

Anh lười biếng nheo mắt lại, giọng điệu khiến người ta khó lòng mà phân biệt được anh đang đùa hay anh không để tâm thật: “Cùng lắm thì nhờ bố.”

“…”

Sau cùng, tất nhiên là cũng không cần nhờ đến bố rồi.

Đùa à, mặc dù không trở thành thủ khoa thành phố, nhưng ở nơi “ngọa hổ tàng long” như thành phố S này mà lại đạt điểm tổ hợp cao nhất thì cũng đã giỏi lắm rồi. Với điểm số này của họ, họ dư sức đậu bất kỳ một ngôi trường đại học nào, bất kỳ chuyên ngành nào ở trong nước.

Về việc sống chung này ấy à, trước đây, hồi còn học lớp mười, họ cũng từng “sống chung” với nhau trong một quãng thời gian, nhưng cũng chỉ là một thời gian ngắn thôi.

Cho nên, trong lần này, ban đầu Thư Điềm cũng lo lắng lắm, bởi mấy thứ kiến thức phổ thông trên mạng hay nói, rằng đây là giai đoạn đầy thách thức của các cặp đôi yêu nhau, còn nói rằng, đừng bị tình yêu làm cho mờ mắt, chỉ khi thực sự sống chung thì bạn mới biết có hợp hay không.

Nhưng… hình như không đúng với họ cho lắm.

Cũng không biết có phải là vì họ đã quen nhau quá rồi hay không, và cũng vì đã quen nhau bao nhiêu năm như thế rồi. Nên, thật ra, nhiều khi họ cảm thấy không cần phải làm quen với việc gì cả, hình như là họ đã như thế này từ rất lâu rồi.

Nhìn Giang Dịch thì có vẻ giống như là một cậu ấm được nuông chiều từ bé, từ nhỏ trong nhà đã có bảo mẫu, không giống kiểu người biết chăm sóc người khác.

Nhưng Thư Điềm cũng không biết có phải là bản thân nam giới vốn đã có năng lực này rồi hay không, mà mỗi lần anh ôm cô đi tắm, đại loại là thế… Ừm, cô đều cảm thấy khá thoải mái khi được săn sóc như thế.

Sau khi tắm xong thì lại bế cô đi sấy tóc, ngủ dậy thì bế đi ăn sáng… Tóm lại là, ngoại trừ lúc đi ra ngoài ra, thì lúc cô ở căn hộ, căn bản là “chân không hề chạm đất”.

Chỉ có điều…

Thư Điềm cảm thấy anh nịnh nọt cô nhiều như thế này, là biểu hiện của việc chột dạ.

Mấy ngày hôm nay cô mệt quá đi mất!

Chẳng phải anh chính là thủ phạm hay sao!!!

Ôi, đàn ông.

Mấy ngày chung sống này không giống với những ngày “sống chung” hồi năm lớp mười một chút nào cả, mức độ gắn bó đã tăng gấp mấy lần.

Vừa tốt lại vừa xấu.

Điểm tốt thì tất nhiên là trái tim cô đập càng lúc càng mạnh, thấy tình yêu này ngọt ngào quá đi mất.

Còn điểm xấu đó chính là… Từ sau lần đầu hoàn toàn tin tưởng nhau đó, cứ hễ mỗi lần hôn hôn là anh lại bắt đầu động tay động chân, cứ động là lại “tóe lửa”.

Có mấy lần hai người đã quyết định ra ngoài ăn tối rồi, mà đúng ngay sáu giờ tối, Thư Điềm cũng không nhớ tại sao mình lại hôn anh nữa.

Kết quả là, mới hôn có một cái… thôi mà đã cởi hết quần áo vừa mặc vào xong ra.

Rồi sau đó…

Mười giờ tối mới vác hai cái bụng đói meo ra ngoài ăn đêm.

Haiz…

“Này…” Thư Điềm đẩy đẩy người đang nằm trên đùi cô: “… Đến giờ ăn rồi, anh không đói à?”

Giang Dịch đang nghịch tóc cô, anh nói: “Không đói.”

Thư Điềm trợn mắt với anh.

Sức sống dồi dào này của anh được lấy từ đâu ra vậy nhỉ?…

“Phiền chết đi được…” Cô thở dài một hơi: “… Em không muốn lúc nào cũng phải đi ra ngoài, trang điểm phiền phức quá…”

“Nhưng mà em đói…”

“Bọn mình thì lại không biết nấu cơm…”

“Thế em không cần phải trang điểm nữa…” Giang Dịch nhìn cô một cái: “… Anh vẫn luôn cảm thấy, lúc em không trang điểm còn đẹp hơn cả khi đã trang điểm.”

“…”

Mặc dù lúc nghe mấy lời này, trong lòng Thư Điềm cũng cảm thấy “Ôi miệng lưỡi đàn ông, đúng là mật ngọt chết ruồi mà”, nhưng sâu trong thâm tâm… cô cũng hơi tin vào điều anh nói.

“Anh hiểu sai điểm quan trọng mà em muốn nói rồi!…” Thư Điềm mở to mắt: “… Chẳng phải trọng tâm của câu này là ở chỗ nấu cơm à? Em nói như thế thì anh nên trả lời là…” Giọng của cô rất hay: “… Em yên tâm đi, ngày mai anh sẽ học nấu ăn vì em! Anh phải đến Tân Đông Phương, anh phải làm đầu bếp!”

“…”

Hình như là Giang Dịch cũng cạn lời rồi, bàn tay nghịch tóc cô cũng dừng lại, khóe miệng hơi nhếch: “Ngại quá, làm em thất vọng rồi.”

Đẹp trai quả đúng là một lợi thế, anh nằm thẳng như vậy mà cái vẻ đẹp trai ấy vẫn chẳng giảm đi một chút nào cả, ngược lại, khi tóc bị chẻ sang hai bên, vầng trán bị lộ ra càng khiến anh đẹp trai hơn.

Hơn nữa, một đại ca ở ngoài đường có tiếng lạnh lùng bất kham như anh, mà lúc ở nhà lại như thế này – nằm trên đùi cô cả một buổi chiều.

Người bị nằm lên đùi là Thư Điềm đây, cảm thấy, đúng thật là…

Hơi hạnh phúc rồi đấy.

Thư Điềm nhìn anh, cô muốn trợn mắt với anh.

Nhưng khi ánh mắt cô chạm đến gương mặt anh… thì lại không di chuyển đi nơi khác được nữa, đôi mắt cũng bình thường trở lại.

Không chỉ không muốn trợn mắt nữa, mà nhìn lâu quá nên cô đang rất muốn hôn anh.

Bởi vì không muốn xảy ra chuyện “dự định sáu giờ ra ngoài, mà đến tận mười giờ mới bước ra khỏi cửa” thêm một lần nữa, nên cô kìm nén ham muốn của bản thân mình lại, vò vò tóc anh: “Vậy anh dậy đi, em còn phải đi trang điểm nữa.”

“…”

Giang Dịch bị cô nghịch đến không thể không ngồi dậy.

Thật ra anh thấy hơi không thoải mái.

“Bạn trai em đã nói rồi mà, em không trang điểm xinh hơn…” Anh chỉnh lại quần áo, ngồi dậy, quay người nhìn cô: “… Sao em vẫn nhất quyết phải trang điểm thế?”

“…”

Anh càng nói càng không vui, cười lạnh một tiếng: “Em trang điểm cho ai xem đấy?”

“…”

Trẻ con chết đi được.

Mỗi lần ra phố, cô đều phải đối mặt với một đám tình địch đang “thèm khát” bạn trai của mình.

Cô nhịn được hay sao?

Chẳng lẽ cô không thể “đè bẹp” họ hay sao?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thư Điềm lại thở hắt ra một hơi, rồi cô đứng lên, giải thích cho tên quỷ trẻ trâu này: “Em trang điểm cho tình địch của em nhìn.”

“…”

Thật ra các bước trang điểm của Thư Điềm cũng rất đơn giản, đánh chút nền, dùng bút kẻ mắt viền nhẹ đuôi mắt, sống mũi cũng đã thẳng rồi nên có đánh khối hay không cũng tùy tâm trạng, sau đó, chỉ cần tô thêm son môi nữa thôi là xong.

Trước khi làm thì cảm thấy rất phiền phức, nhưng thật ra, cả quá trình trang điểm cũng xong nhanh lắm.

Giang Dịch cũng không thèm tránh né gì nữa, anh thay quần áo ngay sau lưng cô.

Thư Điềm bỏ thỏi son vào trong túi đeo, cô nhìn chằm chằm tay mình, ngây ra một lúc.

Thật ra… có đôi khi, súng đã lên nòng rồi thì cũng không nhất thiết phải bắn ra.

Có thể dùng… dùng tay mà.

Hoặc là, dùng chân hay gì đó đó.

“…”

Cô mạnh mẽ nắm chặt bàn tay mình lại.

Hu hu hu xấu hổ quá đi mất! Sao cô lại bị dụ dỗ rồi đồng ý với mấy cái… mấy cái yêu cầu đó của anh vậy chứ!!!

Thư Điềm hít sâu một hơi, bình ổn lại nhịp tim của mình, rồi cô quay người lại mà nói với anh: “Em thay xong rồi.”

“Anh cũng xong rồi, đi thôi.”

“Cục cưng à.”

“…”

“Hôn một cái nào.”

“…”

“… Không được! Em nói cho anh biết, không được đâu nhé!! Mau đi ra ngoài đi!!!”

Bữa tối được giải quyết ở một nhà hàng món Âu trong khu vực gần đó.

Đồ ăn ngon ở thành phố B thực sự là rất nhiều, không ngày nào trùng ngày nào, bọn họ vẫn chưa ghé ăn hết các nhà hàng gần đây đâu.

Thật ra Thư Điềm khá dễ tính trong chuyện ăn uống, nhưng Giang Dịch thì lại rất kén chọn, có rất nhiều món cô thấy cũng không tệ, nhưng anh lại không có cảm giác gì với món ấy cả.

Tối nay, lại là một buổi tối như vậy.

“Này, em nói thật đấy…” Thư Điềm thấy anh ăn mà không hào hứng gì cho cam thì nói: “… Chúng ta có thể tự nấu mà.”

Giang Dịch hơi dừng tay lại: “Ừm?”

“Anh xem, chúng ta còn ở lại đây thêm mấy năm nữa đó, không phải cứ bữa nào cũng ra ngoài ăn được…”

Anh im lặng một lúc, rồi hỏi: “Em biết không?”

Thư Điềm lắc đầu: “Không.”

“… Anh cũng không biết, thế thì nấu kiểu gì?”

“Không biết thì có thể học mà!…” Thư Điềm hùng hồn giảng đạo: “… Anh không biết là bây giờ người ta đã có rất nhiều công thức của rất rất nhiều món ăn rồi sao? Chỉ cần mua về là làm được…” Cô chỉ chỉ vào miếng bít tết mà anh đang ăn: “… Bít tết cũng vậy, thật ra cũng dễ làm thôi mà, em tìm hiểu hết rồi.”

“…”

“Không giấu gì anh…” Thư Điềm tỏ ra thần bí, khiến người khác hồi hộp.

“… Cái gì?”

“Em đã đặt cuốn “Tuyển tập bốn mươi tám món ăn mà người nội trợ cần phải biết”, có lẽ là ngày mai nó sẽ tới đó.”

“…” Giang Dịch nhớ lại chuyện lúc trước mình thấy Lương Vận mắng cô vì bật lửa thôi mà cũng không bật được, anh không biết nên nói gì nữa, chỉ gật gật đầu: “Ừm, nghe em, bà chủ của gia đình.”

Ăn cơm xong vẫn còn sớm, Thư Điềm lên mạng xem vé, lại đi xem phim với anh rồi mới về căn hộ.

Là vì để hâm nóng “ham muốn”.

Trong chuyện này, Giang Dịch cực kỳ tài giỏi, không cần thầy cũng tự biết hết, hiểu hết. Sau khi dẫn dắt cô “suy nghĩ” một lúc lâu, cũng không khác gì so với mấy đêm trước đó, cô chỉ nhớ là, hình như mình được anh bế đi tắm, ngâm mình trong nước nóng dễ chịu lắm, đến nỗi, khiến cô chẳng thể nhớ nổi những chuyện đã xảy ra sau đó nữa.



Lúc Thư Điềm mở mắt ra, trong phòng vẫn còn tối đen như mực.

Là vì người nào đó có thói quen phải kéo rèm thật là kín khi ngủ, vậy nên, ngày nào tỉnh dậy cũng không biết bây giờ đã là mấy giờ rồi.

Mặc dù là tự tỉnh dậy, nhưng đầu cô vẫn hơi choáng.

Cô vẫn nhắm mắt, sờ chiếc điện thoại ở đầu giường, mở mắt ra, một lúc lâu sau mới thấy rõ.

Hai giờ rưỡi chiều.

“…”

Từ ngày đầu tiên đến đây, có một lần cô đã ngủ dậy lúc ba giờ chiều, thế nên cô cũng không lạ gì chuyện này.

Giang Dịch cũng vậy.

Nhưng dáng vẻ bình tĩnh của anh sau khi ngủ dậy luôn khiến cô cảm thấy, đây mới là giờ giấc sinh hoạt của Giang Dịch bấy lâu nay.

… Đáng sợ quá.

Loại vận động đó có thể “mạnh mẽ” thay đổi giờ giấc sinh hoạt đã có từ mười mấy năm trước của một con người, thực sự là quá đáng sợ.

Bởi vì đã nghỉ ngơi đủ rồi, nên người cô cũng không đau nữa, nhưng lại thấy hơi xót.

Thư Điềm đang muốn duỗi eo.

Kết quả là, người bên cạnh đã phát hiện ra cô đang cử động, bàn tay đang đặt trên eo cô siết chặt hơn một chút.

Động tác của cô vừa dừng lại, còn chưa kịp xoay người thì đã cảm nhận được làn da của Giang Dịch đang cọ cọ trên cổ mình, lành lạnh, trơn trơn.

“Ừm…” Anh vô thức “ừm” một tiếng như thế, âm mũi rất nặng, như có chứa một dòng điện trong đó vậy, anh hỏi cô: “… Tỉnh rồi à?”

“…”

Trái tim Thư Điềm bắt đầu đập loạn.

Dù có nghe bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cô vẫn muốn nói…

Giọng của người này lúc mới thức dậy… thật sự là… gợi cảm chết đi được! A a a!

Hôm nay đã đạt đến mức độ tê tai rồi.

Thư Điềm lật người nhào vào trong vòng tay anh, bàn tay rất tự nhiên mà ôm eo anh: “Vâng.”

“…”

“Anh cũng đừng ngủ nữa.” Thư Điềm nói.

Anh vẫn nhắm mắt: “Ừm.”

Thư Điềm như bị điện giật của mấy giây trước, đã tỉnh táo hơn nhiều rồi, cô nhìn ánh sáng xung quanh mình, thoát khỏi vòng tay anh: “Anh chờ một chút, em xuống giường một lát.”

Mặc dù buổi tối vẫn còn mặn nồng “tình chàng ý thiếp”, nhưng đã làm xong rồi mà, cũng tắm xong rồi, vẫn nên mặc quần áo ngủ vào thôi.

Thư Điềm vén chăn xuống giường, cô kéo rèm ra, trong nháy mắt, cửa sổ sát đất bằng kính đã cho phép anh sáng len lỏi vào trong phòng.

Cô lại chạy về giường, chui vào trong chăn.

Giang Dịch cau mày, anh mở mắt, hơi chưa thích ứng được với ánh sáng: “Sao tự dưng em lại… mở rèm?”

Thư Điềm lại ôm eo anh: “Hì hì, thật ra hồi lớp mười, em còn nghĩ đây sẽ là cảnh chúng ta ngủ trưa dậy cơ.”

“… Cảnh gì?”

Thư Điềm hắng giọng: “Ừm, buổi chiều ánh mặt trời chiếu vào, trong phòng được bao phủ bởi một quầng sáng vàng nhạt dìu dịu, có một cặp đôi yêu nhau đang nằm trên giường, họ ôm nhau cho đến khi tỉnh dậy…” Cô hơi dừng lại một chút: “… Là kiểu đó đó! Rất ấm áp, rất trong sáng, có cảm giác giống như trong phim lắm đó!”

“…”

Vài giây sau.

Nhìn phản ứng của Giang Dịch, chắc là anh không thể nào hiểu nổi.

Cô cũng không để ý, tiếp tục tận hưởng một mình, lòng cô vui vẻ đến lạ. Cô ôm anh mà cọ tới cọ lui, tay đang vòng qua eo anh, nên không tránh được việc đụng chạm vào cơ bụng anh.

Cọ mãi cọ mãi, cô bắt đầu chọc chọc vào cơ bụng mà mình yêu thích.

Từng múi cơ rõ ràng, làn da trơn trượt, cảm giác này thật tuyệt.

Quá sảng khoái.

Vừa ngủ dậy đã được sờ vào “cực phẩm” rồi, cô chính là kẻ chiến thắng.

Thư Điềm vẫn chưa cọ đủ, cũng chưa sờ đủ.

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhẹ, mang theo âm mũi lúc vừa thức dậy, tốc độ nói rất chậm: “Em có biết từ này không…”

Tay Thư Điềm hơi dừng lại, cô ngẩng đầu lên: “… Hả? Từ gì thế?”

“Là…” Anh chợt mở mắt, con ngươi đen láy trong suốt, anh nhìn cô chằm chằm, nói từng chữ rõ ràng: “Chào… cờ… buổi… sáng.”

“…”

Trái tim Thư Điềm chợt bắt đầu phát hoảng.

Cô mở to mắt ra, cố gắng nghĩ cách nói lý với anh: “… Giang Dịch! Anh có liêm sỉ một chút đi, được không vậy hả! Anh nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?”

Hai giờ rưỡi chiều rồi đấy! Còn cái gì mà “chào cờ buổi sáng” nữa vậy hả???

Giang Dịch như đã bật cười bởi lời cô nói, anh cong môi, có vẻ như là anh đang rất vui: “Không liên quan gì đến “sáng” cả…” Anh bắt lấy bàn tay đang sờ eo anh của cô, rồi kéo nó xuống phía dưới…

“Trọng điểm là “chào cờ” đấy.”

“…”

Cô thua rồi.

Cô nhận thua!

Tha cho cô đi mà, được không!!!

Thư Điềm nghe thấy lời nói trơ tráo kia của anh thì thấy lúng túng lắm: “Anh, anh, anh… Anh định làm gì…”

Vừa hỏi xong câu này, cô đã thấy người này còn cười to hơn cả ban nãy nữa.

Giang Dịch kề sát vào tai cô, liếm vành tai cô: “Em đã châm lửa, em nói xem anh sẽ làm gì nào?”

“…”

Thư Điềm nín thở.

Tim cô đập như trống bỏi, cô định rút tay lại.

Nhưng chẳng có kết quả gì.

“Cục cưng à…” Đôi mắt hoa đào cong cong của anh trông cực kỳ đẹp, hàng lông mày cong cong, trông biếng nhác lắm, anh giữ chặt tay cô, không cho cô buông ra, nói vào tai cô hai chữ, giọng nói trầm thấp và khàn khàn: “… Giúp anh đi.”

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Giang – tổng tài bá đạo – Dịch: Cô gái à, lửa là do em châm, em phải chịu trách nhiệm dập.

Thư – bông hoa trắng bé nhỏ – Điềm: Hức, người ta không muốn dập đâu mà QwQ