Bạn Gái Tôi Ngọt Nhất Trên Đời

Chương 75: Viên kẹo thứ bảy mươi lăm




Ngày có kết quả thi đại học.

Nhìn bà Lương ngồi ở trước máy tính căng thẳng đến nỗi véo ông chủ Thư bên cạnh vừa tan ca về, mà có vẻ như ông chủ Thư chẳng cảm nhận được đau đớn hay gì cả.

Thật sự là Thư Điềm thấy rất khó hiểu.

Dù sao thì cô cũng đã đoán trước được rồi mà, trừ khả năng phiếu đáp án xảy ra vấn đề, thì hết tám đến chín mươi phần trăm là kết quả đã nằm trong dự đoán của cô rồi.

Cô đã nói với bọn họ không biết bao nhiêu lần rồi… Dù có làm lạc đề môn Ngữ văn đi chăng nữa, thì cô vẫn có thể đạt được khoảng 660 điểm… chứ đừng nói đến việc, đề Ngữ văn lần này còn đơn giản như vậy nữa chứ.

Chẳng lẽ thành tích năm lớp mười, mười một và mười hai đều ổn định, luôn nằm trong top 3 của lớp vẫn chưa đủ để họ yên lòng sao?

Cô không nghĩ ra được gì.

Còn mười phút nữa là có kết quả.

Thư Điềm thở dài, coi đi ra phòng sạch, ngồi trên sô pha trò chuyện với bạn trai.

Khác với mọi người trên diễn đàn và Weibo, Thư Điềm không có cảm giác gì thật, nên ăn nên uống thì vẫn cứ ăn uống, nên yêu thì vẫn cứ yêu như bình thường.

Thư Điềm: [Chúng ta đi đâu chơi đây anh!]

Cục cưng to lớn Dịch đáng yêu vô địch vũ trụ: [Đều có thể.]

Biệt danh này là cô mới đặt.

Trong mấy ngày nghỉ buồn chán, ngày nào cô cũng đều đổi một biệt danh khác nhau cả, lần nào đổi thì cô cũng đều nói cho anh biết.

Về chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp, lần nào Giang Dịch cũng nói “Sao cũng được”, “Cũng được”, “Nghe theo ý em”.

Sau đó, khi cô đề cập đến một nơi nào đó, anh lại nói: “Em đã chắc chắn chưa? Chỗ đó có nắng không?”, “Có thể là em sẽ không thích đồ ăn ở nơi đó đâu”, “Nơi này không có biển, chẳng phải là em đã nói là muốn đi bơi à?”… Tóm lại là, nơi nào cũng có điểm chưa tốt bị anh “đào” ra được.

Đáng sợ nhất chính là, hết lần này tới lần khác, Thư Điềm đều hết sức tán thành khi nghe thấy anh nói ra những điểm này.

Sau khi liên tục từ chối sáu thành phố du lịch, Thư Điềm bèn sắp xếp lại đoạn đối thoại của cô và Giang Dịch một chút, sau đó cô gửi vào trong nhóm trò chuyện của ký túc xá.

“Nấm lùn” và Nguyên Loan Loan bùng nổ.

Diêu Tiểu Nguyệt: [A a a a a a a a viên kẹo đầu tiên của kỳ nghỉ hè đây rồi hu hu hu hu mình gặm tới nỗi nổ tung luôn! Một ngày szd! Hu hu hu mình muốn đăng lên diễn đàn quá đi mất!]

Nguyên Tiểu Loan: [Mình thấy đại ca cũng cưng chiều cậu thật đấy, mình thấy ghen tỵ lắm rồi đó @ Thư Tiểu Điềm.]

Nguyên Tiểu Loan: [@ Diêu Tiểu Nguyệt gì thế? Cậu ở này phóng cái rắm gì thế? Cậu đã yêu rồi mà còn gặm kẹo của người khác làm gì? Thấy nơi nào mát mẻ là lại “nhào vào” nơi đó à!!]

Thư Điềm không nhịn được mà bật cười.

Diêu Nguyệt và Văn Nhân Nhất, lúc học cấp ba, lúc “thần không biết quỷ không hay” họ đã “ám độ Trần Thương” [*].

[*] Ám độ Trần Thương: Trong Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương là kế thứ 8 trong 36 kế, hơi giống giương đông kích tây.

Thư Điềm cũng không biết tại sao Văn Nhân Nhất lại lừa được cô “Nấm lùn” này nữa, hỏi thì cô ấy nhất quyết không chịu nói.

“Ôi trời!” Giọng Lương Vận từ phòng sách vang đến: “Sao đến lúc cần nhất mà lại không tra ra được thế! Anh mau xem thử xem!”

Ông chủ Thư không ngừng an ủi: “… Được rồi, được rồi, được rồi, em đừng nóng vội ‘à, để anh xem thử xem có phải là do máy hỏng rồi không.”

Lúc đầu Thư Điềm cũng bình tĩnh lắm, nhưng là thấy hai người họ như thế, tim cô cũng bất giác đập nhanh hơn.

Ban nãy, lúc nói chuyện với Giang Dịch, cô không nhắc một chữ nào đến chuyện tra kết quả thi.

Thư Điềm thở ra một hơi, cô bình ổn lại tâm tình, đang muốn gõ chữ hỏi bên anh đã tra xong chưa, thì tiếng điện thoại trên bàn trà rung lên làm cô hoảng sợ.

“Bố ơi.” Thư Điềm kêu một tiếng: “Điện thoại của bố!”

“…”

Căn bản là người trong phòng không nghe thấy tiếng cô.

Thư Điềm cầm di động lên, đưa đến phòng sách cho bố: “Ông chủ Thư, điện thoại của bố đây ạ.”

Ông chủ Thư đang loay hoay với đường truyền mạng, vì đang bận rộn nên chỉ ngẩng đầu lên và đáp: “Con xem tên người gọi đến là ai, bố đang bận lắm.”

Thư Điềm “Vâng” một tiếng, cô cụp mắt nhìn.

“… Lão Giang?”

“Hả?” Ông chủ Thư kinh ngạc: “Ở ngay đối diện mà, lão Giang này gọi điện thoại làm cái gì vậy…” Ông ấy dừng động tác, vẫn bắt máy.

Thư Điềm nhìn bố mình, đến cả tiếng “Alo” còn chưa kịp nói mà…

Biểu cảm đã biến hoá đa dạng không ngừng, từ khiếp sợ, đến vui sướng, rồi lại đến… Vẻ mặt bình tĩnh.

Ông chủ Thư bình tĩnh nói: “Được rồi, được rồi, được rồi, tôi biết rồi, chúc mừng chúc mừng, à, được được, hai nhà cùng vui, hôm nào hai nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm chúc mừng.”

Sau đó, ông “ha hal hai tiếng rồi mới cúp điện thoại.

Bà Lương không hề chú ý đến bên này, vẫn còn đang luôn tay tải lại trang xem kết quả đã bị đứng, trong miệng thì thầm mắng cái trang web rách nát này.

“Bố ơi…” Thư Điềm thấy khá tò mò: “Chú Giang tìm bố ạ? Chú ấy nói cái gì thế ạ?”

“…”

Bấy giờ, ông chủ Thư không nói gì cả.

Như là đã hồi tưởng lại trong một chốc lát ngắn ngủi ấy, rồi sau đó mới vỗ bàn một cách đầy “mãnh liệt”: “Lão Giang nói ông ấy tìm người của Bộ giáo dục để kiểm tra lại trước, nói là trong số hai người các con, có một đứa điểm cao nhất tổ hợp tự nhiên toàn thành phố, một đứa thì có điểm cao nhất tổ hợp xã hội toàn thành phố.”

“…”

Như có một tảng đá rơi “bộp” vào trong lòng Thư Điềm.

Lúc có người liên hệ với người đạt điểm cao nhất khoa tự nhiên, Giang Dịch cũng không ngạc nhiên là bao.

Ấn tượng sâu sắc nhất của Thư Điềm về ngày đó, đại khái chính là, bố mẹ cô – hai người luôn giữ hình tượng ổn định trong suốt mười tám năm qua, ngày đó vui vẻ như đứa trẻ một trăm ký.



Sau khi đăng ký nguyện vọng, Thư Điềm vẫn làm theo kế hoạch cũ, dẫn theo bạn trai về nhà bà ngoại.

Vui vẻ ở thành phố B khoảng một tháng, vì thấy chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp có nhiều điều phiền toái nên họ đã để nó “bay theo chiều gió”. Lúc quay về, vẫn dựa theo ý muốn ban đầu của Thư Điềm, họ chọn đi tàu, tới thành phố hay thị trấn nhỏ nào đó thì sẽ ghé lại vui chơi một thời gian ngắn.

Đến huyện H cách thành phố S gần nhất, cũng là trạm cuối cùng.

Tuy nơi đây chỉ là một địa phương nhỏ, nhưng cũng là một địa phương có núi sông hùng vĩ. Bên cạnh đó, vì mấy năm gần đây có nhiều du khách ghé thăm, nên nó đã được kiến thiết rất tốt, nhìn nơi nào cũng thấy giống như là đã được quay về thời cổ đại.

Và… còn một lý do quan trọng nữa khiến cho họ ghé lại nơi đây.

Vừa hay trên đường quay trở về, họ chào đón một ngày hết sức đặc biệt.

Là ngày sinh nhật của Giang Dịch.

Thật ra, Thư Điềm vẫn không hề quên… nghỉ hè năm lớp mười một, khi cô đến phòng anh tìm anh để chơi, cô không hề quên anh đã nói những gì.

Ừm… Hai năm liền không cần tặng quà… Chuyện đó… Năm sau tặng cái… Ừm.

Cô cũng không nghĩ gì nhiều về vấn đề này.

Năm nay, trong khoảng thời gian gần đến ngày sinh nhật anh, cô chỉ nhớ lại cảnh tượng hôm ấy khoảng bảy hay tám chục lần gì đó thôi, cũng không nhiều lắm.

Thật ra ngày sinh nhật của Giang Dịch rất bình thường.

Buổi sáng tàu chạy tới huyện H, bọn họ tìm khách sạn có điều kiện tốt nhất để gửi hành lý, rồi tìm một trung tâm thương mại ở gần đấy và bắt xe đến đó chơi.

Dịch vụ ăn uống và xem phim trọn gói, lúc đầu họ định ăn cơm tối xong rồi mới đi. Nhưng Thư Điềm lại tìm được một cửa hàng bánh ngọt trong trung tâm thương mại, vì thế lại làm một cái bánh ngọt nhỏ cho “anh già” nhà mình.

Lúc hai người mang bánh ngọt về khách sạn thì trời đã tối đen.

Đến quầy lễ tân, Thư Điềm đi vệ sinh, lúc cô quay về, vừa hay cô nghe thấy Giang Dịch nói: “Hai phòng.”

“…”

Hả?

Hai phòng á?

Thư Điềm há miệng.

Cô muốn hỏi anh rằng, chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi mà, tại sao đã rời khỏi tầm mắt của bố mẹ và ông ngoại em rồi mà vẫn còn phải ở hai phòng.

Nhưng, dù sao thì đây cũng là quầy lễ tân mà, ánh mắt của chị gái làm thủ tục giao phòng sắp dính hết vào trên người anh rồi, mà cô cũng khó lòng mà hỏi mấy câu ấy ra thành lời được.

Chị gái ở quầy lễ tân nói: “Thật là ngại quá, trước mắt bên chúng tôi không còn dư hai phòng nữa, chỉ còn một phòng.” Cô ấy nhìn Giang Dịch rồi lại nhìn Thư Điềm: “Xin hỏi, hai vị có cần không?”

“…”

Cô lễ tân rất hiểu lòng người: “Cậu có thể yên tâm, phòng này có hai phòng ngủ, có phòng tắm riêng, hơn nữa, cửa nhỏ có thể khóa trái từ bên trong.”

“…?”

Gì thế, “cửa có thể khóa trái từ bên trong” là cái gì thế? Tại sao cô ấy lại đặc biệt nhấn mạnh câu này thế?!

Lần đầu tiên Thư Điềm thấy tính tình của mình rất nóng nảy, suýt chút nữa là cô đã bật thốt ra rằng “Chúng tôi có thể ngủ chung một phòng, mẹ nó chứ, chúng tôi là một đôi đó!”… Nhưng cô đã nhịn xuống rồi.

Thư Điềm nén giận, cô nghe thấy Giang Dịch nói: “Cần, cảm ơn.”



Làm thủ tục rất nhanh, thanh toán tiền phòng và đặt cọc, sau đó là lấy thẻ phòng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hai người vẫn không nói gì trong suốt cả quãng đường xách theo hành lý, đi vào thang máy và đi vào trong phòng.

Nghỉ hè là mùa cao điểm của ngành du lịch, bây giờ mà còn phòng thì nếu không phải là “đắt”, thì cũng sẽ là “đắt nhất”. Phòng này của bọn họ đắt, nằm ở tầng cao nhất, vào phòng mới thấy, bên trong cũng rộng rãi và xa hoa lắm.

Giọng Giang Dịch vẫn giống như bình thường, không có gì thay đổi, sau khi đưa hành lý cho cô, anh cẩn thận săn sóc cô, bảo cô đi tắm trước đi.

Đã vui chơi cả một ngày dài rồi, bây giờ cũng đã hơn chín giờ.

Sau khi đã vào phòng, cả ngày nay Thư Điềm cũng đổ mồ hôi nhiều, đúng thật là cô đang rất muốn đi tắm rửa, thế là cô cũng đồng ý.

Khi cô đã tắm rửa xong xuôi và đi ra, chỉ liếc mắt một cái thôi là đã nhìn thấy người nào đó đang ngồi ở phòng khách.

Nói thật, không biết trước đó Lương Vận đã nói riêng gì với anh nữa, mà anh vẫn kiên trì tìm hai phòng, khách sạn này không có thì lại tìm khách sạn khác.

Cứ thế, buổi tối, sau khi tắm rửa xong, về cơ bản là hai người họ không gặp nhau.

Ánh đèn trong phòng khách hơi sáng.

Tóc Giang Dịch gần khô hết rồi, anh thay áo ngủ, trên trán anh có vài sợi tóc rũ xuống che khuất mắt anh, tạo một cái bóng mờ mờ trên sống mũ. Làn da trắng nõn và mái tóc thuần đen đối lập rõ ràng, quai hàm góc cạnh, anh đang tựa vào sô pha xem điện thoại di động.

Thư Điềm không nhịn được… mà lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Cô đi dép của khách sạn, phòng khách của khách sạn có trải thảm, đi tới đi lui không có tiếng động gì cả.

Lúc cô ngồi bên cạnh anh, mắt nhìn qua màn hình điện thoại di động của anh.

… Hình như là giao diện của ứng dụng “Bạn hỏi tôi đáp”.

Chẳng để cô kịp nhìn thêm một lần nữa, anh đã tắt màn hình, anh quay đầu nhìn cô vài giây, sau đó đưa tay ra mà sờ mái tóc cô, cô vừa sấy khô tóc rồi, không còn ướt nữa, có vẻ như anh thấy rất hài lòng: “Tắm xong rồi à?”

“Vâng…”

Thư Điềm trả lời xong, lập tức bắt đầu hỏi: “Vì sao hôm nay… anh cũng đặt hai phòng?” Rõ ràng là ban nãy, lúc hôn cô ở trong rạp chiếu phim anh cũng… rồi mà. Cô còn tưởng rằng…

Giang Dịch nhìn cô bằng một ánh mắt rất kỳ lạ, hình như là có hơi do dự, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi khác hoàn toàn so với cái điệu bộ “lẳng lơ” vô cùng lúc bình thường của anh: “Trong suốt chuyến đi này… chẳng phải là chúng ta đều ở hai phòng à?”

“…”

Thư Điềm nghẹn lời.

Cô cũng không thể nói rằng “Anh quên quà sinh nhật năm ngoái mà anh muốn là cái gì rồi sao!”. Nếu hỏi thế thật thì đúng là chẳng biết rụt rè gì cả! Nghe có vẻ như là cô… đang “đói khát” lắm! Không được, không được.

Nhưng… Không hợp lý cho lắm, sao tự dưng người này lại dễ quên thế nhỉ? Nhất là… Chiếu theo độ nhiệt tình của anh trong chuyện này nữa chứ! Chẳng phải là chỉ có cô mới luôn miệng từ chối anh hay sao?

Sao lại thay đổi nhanh thế nhỉ?

Mãi cho đến mười một giờ, hai người vẫn còn đang tán gẫu, vẫn còn đang nói mấy câu nói vô nghĩa. Rồi họ hôn nhau một cái, ôm nhau một cái, cuối cùng là ai về phòng nấy mà đi vào giấc ngủ.

Thư Điềm cũng không có cố ý đi nhớ lại cái gì cả, nhưng mà, mấy lần trước, từng như có như không mà tiếp xúc với nó. Bao gồm cả thời điểm nghỉ hè nữa, cô đã nhiều lần đến nhà anh… Và anh đều đi tắm nước lạnh để làm kết thúc.

Nếu do với dáng vẻ của anh bây giờ, thì đúng thật là nằm ngoài dự đoán nhiều quá.

Đầu Thư Điềm trải đầy sương mù.

Nhưng cô vẫn còn mơ hồ nhớ ra rằng, cái mà ban nãy, lúc nhìn thoáng qua, cô thấy được, chính là giao diện của ứng dụng “Bạn hỏi tôi đáp”.

Mấy năm gần đây, dù sao thì đời sống tình cảm của Giang Dịch cũng thuận lợi như thế kia mà, thế nên, ngoại trừ một số vấn đề tương đối “khó xơi” ra, thì bình thường anh sẽ không tới hỏi “người phụ nữ lớn tuổi có kinh nghiệm yêu đương phong phú” này.

Nhưng hai người vẫn xây dựng được một “tình hữu nghị cách mạng” trên mạng, ngày nghỉ lễ vẫn sẽ phát lì xì gì đó cho nhau.

Thư Điềm không thấy anh gửi tin nhắn cho mình.

Anh thường không làm gì khác trên ứng dụng này, ngoại trừ việc gửi tin nhắn cho tài khoản mở đầu bằng chữ “S” của cô ra… Hay là… anh đặt câu hỏi?

Thư Điềm ấn vào ảnh đại diện, nhấp vào “Câu hỏi mà anh ấy đang quan tâm”, vì họ có theo dõi nhau, cũng giống như là bạn tốt của nhau vậy, nên họ có thể thấy được danh mục này của đối phương.

Tổng cộng có năm, sáu câu hỏi.

—— Hỏi: [Bạn gái mới mười tám tuổi thôi, tôi đề nghị làm/yêu cô ấy thì cô ấy có cảm thấy tôi rất “rác rưởi” không?]

—— Câu hỏi: [Con gái các bạn sẽ chấp nhận làm/yêu năm bao nhiêu tuổi?]

—— Câu hỏi: [Cô ấy vừa tròn mười tám tuổi.]



“…”

Đầu tiên, cô có thể khẳng định rằng, người này hoàn toàn không biệt việc theo dõi lẫn nhau là có thể thấy được câu hỏi mà đối phương đang quan tâm.

Thứ hai.

Anh nghĩ nhiều thật đấy.



Lúc từ huyện H quay trở về, thư thông báo trúng tuyển đã được gửi đến từ lâu lắm rồi.

Ngày lên đường đi đến thành phố B, vừa hay là ngày sinh nhật của Thư Điềm.

Thật ra, Thư Điềm đã suy nghĩ rất kỹ về lựa chọn đi tới một nơi khác để học đại học.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ rời khỏi nhà, về cơ bản là bây giờ cô có thể biết được rằng, nửa đời sau của mình sẽ gắn liền với thành phố S. Vậy nên, trong bốn năm đại học, cô có thể “đường đường chính chính” mà đi đến nơi khác trải nghiệm cuộc sống muôn màu muôn vẻ.

Tuy rằng cô không thuộc kiểu bị phụ huynh quản lý rất nghiêm ngặt, nhưng kiểu tâm lý như thế này vẫn luôn tồn tại.

Tất nhiên là, đây là ý nghĩ của lúc trước, còn bây giờ thì còn có một nguyên nhân khác nữa.

Nếu ở lại thành phố S, vậy chắc chắn là cô phải về nhà thường xuyên… Chuyện này cũng không sao cả, nhưng nếu muốn ở chung với bạn trai, thì có vẻ như là cô sẽ gặp phải một chút phiền toái từ phía phụ huynh.

Cho nên, đến một thành phố khác sẽ tốt hơn một chút.

Một tuần trước ngày nhập học, hai người đến thành phố B.

Bên cạnh nguyên nhân có thể làm thủ tục nhập học sớm hơn một tuần, tất nhiên còn là vì… phải thích ứng với “ngôi nhà mới” rồi.

Giá phòng ở thành phố B quá cao, việc giấu giếm bố mẹ mua một căn nhà ở gần trường đại học thì không được thực tế cho lắm. Thế cho nên, từ trước khi đến đây, Giang Dịch đã liên hệ với một chủ hộ vẫn còn đang cho thuê căn hộ. Căn hộ này nằm trong một khu chung cư cao cấp, ngay trong khu vực đại học, khá tiện cho việc đến trường.

Vì đã thuê người quét dọn từ trước rồi, nên ngay sau khi đến thành phố B, hai người họ lấy chìa khóa từ chủ hộ và hỏi khóa mật mã, rồi sau đó xách theo vali của mình và chuyển vào ở luôn.

Có ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và hai nhà vệ sinh. Tuy diện tích không quá lớn, nhưng so với những căn hộ ba phòng bình thường khác, nơi đây vẫn rộng rãi hơn khá nhiều. Phòng ốc được trang hoàng theo phong cách tối giản, màu trắng là chủ đạo, nhìn rất dễ chịu.

Thư Điềm đi dạo một vòng, cô thấy rất hài lòng, đang chuẩn bị kéo hành lý đi về phòng ngủ… Cô bỗng nghĩ đến chuyện, cả hai bọn họ chỉ mang theo quần áo thôi, tuy rằng hành lý của Thư Điềm nhiều, nhưng trong đó chỉ chứa có hai cái túi xách thôi.

Họ hoàn toàn không nghĩ đến những đồ dùng trên giường…

“À…” Giang Dịch như đã nhớ ra cái gì đó: “Anh đã đặt chăn ga trên mạng rồi giao qua bên này, đã nhờ người ta giặt giúp rồi.”

“…” Thư Điềm mở to hai mắt ra.

“Anh chọn nhãn hiệu mà anh đang dùng ở nhà…” Giang Dịch đi từ cửa ra vào về phía cô, anh đưa tay ra, quen tay nhéo mặt cô: “Em xem… chẳng phải là em thích giường của anh lắm à?”

“…”

Thư Điềm còn đang thấy rất vui mừng, còn chuẩn bị khen hành động chu đáo này của anh một phen cho thật đã, nhưng tự dưng người này lại kéo tay cô đi tới cửa một căn phòng: “Của em.” Anh hất cằm: “Em nhìn thử xem có hài lòng không?”

“…”

Thư Điềm nghi ngờ là mình đã nghe nhầm: “Của em à?”

“Ừ.”

Cô nghẹn họng: “Vậy thì đó cũng là… của anh à?”

“… Ừ.”

“…”

“Chăn gối gì gì đó…” Giọng nói Giang Dịch vang lên, trong căn phòng yên tĩnh này, cô nghe thấy rõ mồn một: “Cũng mua cho hai giường.”

“…”

Thư Điềm thật sự không thể tin được: “Anh nói cái gì thế?”

Lại nữa à? Chia phòng sao?

Không phải, lần trước thì vẫn còn có một lý do mà cô có thể lấy ra để giải thích cho anh, là vì một tháng đó cô chưa trưởng thành nên anh không “xuống tay” với cô được.

Còn bây giờ thì sao???

Bên kia vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Lúc trước thì nói “Anh chờ em”, “Cứ để đó trước đi, đợi đến năm sau rồi tặng cho anh một món quà lớn”, “Anh trai nhịn không được nữa rồi”, “Em thử trêu anh tiếp đi, thử xem sao”…

… Sao mà bây giờ nghe như không phải anh nói ra mấy câu “lẳng lơ” đó thế nhỉ?

Thư Điềm cũng hoài nghi những cảnh tượng kia là do chính bản thân cô tưởng tượng ra.

“Thật ra…” Anh đang định mở miệng.

“Trước mắt anh đừng nói gì cả…” Thư Điềm giơ tay lên, làm động tác ngăn anh lại, thấy Giang Dịch không nói gì thì cô lại lên tiếng: “Để em đoán xem, có phải là bây giờ anh… Muốn chuyển đến khi đăng ký kết hôn hay không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“…”

Nhìn vẻ mặt của anh, cô đoán đúng rồi.

Thật đúng là…

Cô muốn chửi người rồi, cô phải làm sao đây?

Có chuyện gì đang xảy ra với người này vậy! Trước ngày sinh nhật… nghe thế vẫn còn thấy rất hợp lý, nghe rất ra dáng một anh bạn trai biết nghĩ cho bạn gái.

Vị thành niên thì chính là vị thành niên, nhưng mà, người trưởng thành thì làm chuyện của người trưởng thành, đây cũng là một chuyện rất bình thường mà, nhỉ?

Với mấy chuyện như thế này, thật ra lúc đầu cô cũng không có phản ứng lớn như thế này đâu.

Thậm chí, còn vì trong tiểu thuyết miêu tả lần đầu tiên sẽ đau đến chết đi sống lại, mà thấy vô cùng sợ hãi trước nó.

Nhưng lần trước là ở khách sạn, còn bây giờ thì…

Cũng không hẳn là tức giận, nhưng Thư Điềm cảm thấy mình khá “bá đạo”.

Nói thẳng chuyện này ra luôn.

“Anh còn muốn nhịn thêm hai năm nữa sao?” Thư Điềm vừa dứt lời là đã tính toán thay cho anh: “Không đúng, anh chỉ lớn hơn em có một tuổi thôi, anh mà muốn đăng ký kết hôn thì phải đợi tận ba năm.”

“…”

Cô mở to mắt ra: “Anh chắc chứ?”

“…”

Chuyện ở chung này bọn họ đã bàn bạc với nhau xong rồi. Nhưng từ lúc ban đầu, sau khi thẳng thắn nói với bố mẹ chuyện họ đang yêu đương, ngày nào Giang Dịch cũng được bố mẹ mình “dạy dỗ” cả.

Không được vượt qua ranh giới.

Con bé còn nhỏ.

Com không thể làm thế này, không thể làm thế kia.

Mà, bản thân anh thì cũng đã tìm kiếm câu hỏi về vấn đề này, anh cũng đã tìm ra được rất nhiều lý do thoái thác.

Vì thế, về vấn đề kia, ban đầu suy nghĩ của anh là “Chắc đến khi trưởng thành là được rồi” biến thành “Hình như là vẫn còn hơi khó, vẫn nên chờ em ấy thêm hai năm nữa, đợi đến lúc lãnh giấy chứng nhận kết hôn rồi lại tính tiếp”.

Không ngờ… không ngờ rằng, cô lại thấy buồn bực như thế.

Bắt đầu từ đêm ở huyện H… không biết hôm đó cô có cố ý hay không, mà cô đã mặc một bộ áo ngủ bằng tơ tằm, cổ áo hơi trễ xuống, vải rất mỏng manh, đường cong trên cơ thể như có như không mà bị phác hoạ lại, trông vô cùng quyến rũ.

Đêm đó, anh phải cố gắng rất nhiều mới không đi sang đòi “món quà lớn” mà họ đã hứa với nhau.

Còn bây giờ, trên người cô là một chiếc áo thun màu trắng tinh mua cùng kiểu với anh, cô mặc làm áo ngủ. Bởi vì là kiểu nam, nên khi cô mặc vào, trông nó rất rộng, rộng thùng thình, trông cô càng… cuốn hút hơn.

Chiều dài của áo có thể che kín đùi, dưới ánh đèn, đôi chân dài trắng mịn thẳng tắp đã hoàn toàn bị lộ ra bên ngoài.

Ánh mắt anh dừng lại tại nơi ấy, yết hầu cuộn lên cuộn xuống

Anh hốt hoảng dời tầm mắt đi, một lần nữa nhìn vào khuôn mặt của cô.

“Nói rõ trước đi đã…” Rõ ràng là cô gái nhỏ chứ mà anh đang cười lạnh, cô nâng cằm: “Em không vội gì cả, nhưng mà anh cứ nhất quyết phải nhịn mà, nên em sẽ không thể ngủ cùng với anh, anh muốn chia phòng với em… đúng không?”

Giang Dịch suy nghĩ một chút, gật đầu: “Ừ.”

Thư Điềm: “Vậy em đoán, nguyên nhân có thể là, dù sao thì nếu ôm nhau sẽ rất dễ dẫn đến tình cảnh “lau súng cướp cò”, đúng không anh?”

Giang Dịch vẫn gật đầu: “… Ừ.”

Ngữ khí khi cô nói ra hai câu này không được tốt cho lắm.

Anh còn tưởng rằng sau đó cô sẽ lại hỏi anh một câu nào đó rất “gian xảo”, nhưng anh không ngờ rằng, cô gái nhỏ đột ngột đưa tay ra, túm cánh tay anh và kéo anh về phía trước.

Giang Dịch không phòng bị gì, tay kia không bị cô kéo chống trên vách tường phía sau cô.

Ngay sau khi Thư Điềm kéo anh lại gần mình, cô vòng hai tay ra ôm eo anh, cô ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt xinh đẹp trong suốt: “Nhưng em muốn ngủ với anh.”

“…”

Giang Dịch chưa từng thấy Thư Điềm như thế này bao giờ.

Mắt hạnh cong cong, đuôi mắt quyến rũ, dáng vẻ quyến rũ vô cùng.

Cô còn nói rằng: “Giống như bây giờ vậy, ôm em ngủ.” Dừng lại một chút, cô gái nhỏ mềm giọng, âm điệu thật sự rất mê người, vừa mềm mại vừa ngọt ngào: “Được không, anh trai?”

“…”

Sợi dây trong đầu Giang Dịch lập tức nổ tung.

Không phải đứt phăng, mà là nổ tung.

Tất cả những băn khoăn kia đều đã bay xa khỏi anh, trong mắt anh chỉ còn có mỗi mình cô, cô đứng đó, dùng giọng nói ngọt ngào mà nói ra những lời ấy.

… Con mẹ nó.

Đầu lưỡi của Giang Dịch đặt lên vòm họng, sau đó anh nhắm mắt lại, một tay anh ôm cô vào trong ngực, xoay một vòng, lưng của cô chuyển sang áp sát cửa phòng ngủ, tay kia của anh lại ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, môi anh nhanh chóng tìm ra được vị trí chính xác của môi cô, nặng nề áp xuống.

Thư Điềm mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy lúc đầu mình vẫn còn có chút ý thức, nhưng càng về sau thì lại càng mơ hồ. Môi và đầu lưỡi của hai người vẫn không dừng lại, sau đó, lưỡi của cô bị mút đến nỗi tê rần rần, cả đôi môi cũng đã sắp mất cảm giác rồi, chỉ biết há miệng theo bản năng, ngẩng đầu nương theo mọi động tác của anh.

Khi trên người cô mềm nhũn ra, trước mắt bắt đầu mơ hồ, Giang Dịch như cũng có cảm giác, anh ôm cô lên và đi thẳng vào trong phòng.

Động tác nhanh mà dứt khoát, lại vô cùng cẩn thận.

Chuyển đổi vị trí rồi.

Thư Điềm đang thấy rất nóng, căn bản là nhiệt độ tỏa ra từ xương đùi không sao tiêu tan được.

“Cục cưng à…” Anh hôn trán cô một cái, giọng nói từ tốn có mang theo ý cười: “Là do em trêu chọc anh trước.”



Như đã cảm nhận được cái gì đó, trong chớp mắt, đầu óc Thư Điềm đã tỉnh táo hơn một chút, lời cô nói nghe mơ hồ không rõ, cô thốt ra rằng: “Anh đi tắt đèn đi nhé!… Em không muốn sáng như vậy…”

“…”

Giọng nói này vừa ngọt ngào vừa nũng nịu, mỗi chữ đều vô cùng mềm mại, như là đã được ngâm trong mật ngọt, rồi khi kéo ra, có vô số sợi tơ cuốn lấy.

Giống như có một dòng điện xẹt ngang qua đỉnh đầu, cả người Giang Dịch khựng lại.

“Đừng để ý đến đèn…” Anh cười cười: “Dù gì thì lát nữa em cũng không thấy gì nữa đâu.”



Đêm nay, anh cực kỳ kiên nhẫn, khung cảnh trước mắt Thư Điềm càng lúc càng mơ hồ, như có một tầng hơi nước mông lung.

Nương theo tiếng “hừ hừ” mà cô gắng sức đè nén nhưng cũng không thể kìm lại được, nghe giống như là con mèo sữa nhỏ đang rầm rì vậy. Không thể nghi ngờ thêm gì được nữa, tất cả mọi âm thanh như đã trở thành chất xúc tác hữu hiệu nhất.

Giang Dịch đổi chỗ.

Giọng nức nở của cô khựng lại: “Anh… Anh trai ơi.”

“Có gọi là anh trai cũng vô dụng thôi…” Giang Dịch cọ vào chiếc cằm nhọn trắng nõn của cô, nghe tiếng khóc càng ngày càng rõ của cô, anh vẫn chẳng ngừng động tác của mình lại: “Có gọi là cái gì cũng vô dụng…”



Ngoại trừ lúc ban đầu ra, thì cho đến bước cuối cùng, “sức nóng” trên người đã chẳng còn nữa.

Hình như lại nghe thấy tiếng túi ni-lông bị xé ra, Thư Điềm vừa nhận ra đó là thanh âm gì, thì anh đã tiến tới tiếp rồi.

Thư Điềm mở mắt ra, cô nhìn thẳng vào ánh mắt đen sâu thẳm của anh, trong nháy mắt, cô đã thất thần.

Chính vào giây phút thất thần này…

“Em, em, em.” Cô mở to mắt ra: “Tay của em…”

Anh cười xấu xa như một tên yêu tinh vậy, đôi môi anh đỏ tươi, làn da thì trắng như tuyết, bên trên mồ hôi chảy không ngừng: “Là gì, hả?”

“…”

Nóng quá… Thư Điềm cảm thấy máu cả người mình đã xộc thẳng tới đỉnh đầu, cô kêu lên một tiếng rồi rút tay về liền.

Giang Dịch chẳng để ý, anh nở nụ cười.

Thư Điềm xấu hổ cả một lúc lâu.

Cô cắn môi, giọng nói vẫn còn run rẩy: “Này… Được rồi…”

“Không sao, đừng sợ.” Anh thay đổi giọng cười vừa rồi, giọng nói nghe dịu dàng như đang muốn trấn an, cũng giống như động tác của anh vậy: “Đừng sợ.”



Thư Điềm chôn giả chết ở bên cổ anh, nước mắt cô nhanh chóng thấm ướt làn da của anh.

Bên tai là tiếng anh vẫn kiên nhẫn dỗ dành, thật ra cô nghe không rõ lắm, cũng không hiểu lắm.

Chỉ cảm thấy cảm giác ban đầu đã dần biến mất.

Nó bắt đầu thay đổi.

Hơi thở của anh nóng rực như lửa, không còn phân biệt được trước mắt cô là nước mắt của cô hay là mồ hôi của anh.

Không còn nghĩ được gì trong đầu nữa, nhưng giống như là đã được lấp đầy, tất cả mọi giác quan đan xen lại, tụ về cùng một chỗ.

Bắt đầu từ chân núi cao nguy nga, vẫn leo lên, leo cho đến những bước cuối cùng.

Trong nháy mắt đó, họ như đã trông thấy một điểm sáng chói lọi.



Không biết là đã qua bao lâu.

Thư Điềm cảm thấy, chỉ thêm một chút nữa thôi là cô sẽ không thể chịu được.

Cô cố gắng mở mắt ra: “Không ngủ nữa, em không ngủ với anh nữa, anh trai…” Câu nói của cô không còn hoàn chỉnh, rất rời rạc, coi khóc nức nở, miễn cưỡng nói ra một câu: “Anh trai… Em hối hận rồi, chúng ta chia phòng đi…”

Giang Dịch cười khẽ một tiếng, giọng nói của anh quyến rũ đến lạ, đã thế, anh còn thở dốc nữa chứ, nghe gợi cảm vô cùng.

Anh cắn vành tai cô một cái, giọng điệu không cho phép cãi lại truyền vào trong tai cô: “Em nghĩ hay lắm.”