Viên kẹo thứ sáu mươi
Bây giờ đầu óc của Giang Dịch không nghĩ được gì cả.
Trong lòng anh chỉ còn lại một suy nghĩ như thế này, mẹ nó, sao cái tiếng “anh trai” này của cô nghe “nguy hiểm” thế nhỉ.
Trái cổ của anh cuộn lên cuộn xuống.
Lời muốn nói cứ nghẹn lại nơi cổ họng, không nói ra được.
Mà Thư Điềm, hình như là cô chẳng hề muốn hỏi ý anh.
Cái câu hỏi “được không” mà cô vừa mới hỏi ấy, nếu nghĩ kỹ lại thì mới thấy, cơ bản thì đó không phải là giọng điệu muốn hỏi ý anh, mà là giọng điệu thông báo, thông báo rằng… Này, em sắp hôn anh rồi đó.
Anh không trả lời, nhưng cô đã “hành động” rồi.
Cô gái nắm lấy tay anh, ngón tay cô ấm nóng và mềm mại. Giang Dịch trông thấy cô cười, đặt tay ngay ngắn, rồi lại nắm lấy tay anh, mu bàn tay anh được đặt hướng lên trên.
Rồi sau đó, đôi môi cô nhanh chóng đặt lên mu bàn tay của anh.
So với bàn tay cô thì cảm giác này mềm mại hơn cả.
Còn hơi ẩm ướt nữa.
Rõ ràng là cảm giác có hơi lạnh, nhưng vùng da ấy như đã bị đốt cháy đi rồi, chẳng hiểu sao cứ có cảm giác như thiêu như đốt.
Nhịp tim và hô hấp của Giang Dịch cùng ngừng lại.
Rất hiếm có khi nào anh có cảm giác giống như cảm giác hiện giờ, trong mười mấy năm qua, tổng cổng chỉ có hai lần mà thôi.
Là cảm giác, dù đã đánh nhau mệt đến mức hai mắt nhắm lại nhưng vẫn đủ sức đánh tiếp cho người ta phải nằm xuống, là thứ cảm giác mà dù bây giờ anh có chơi trò chơi điện tử và đạt danh hiệu đệ nhất của toàn khu vực, thì anh cũng không thể “tìm lại” được thứ cảm giác ấy.
Lần trước là vào cái lần anh bị “trêu đùa” đến mức phải hỏi ra câu “Em có muốn làm bạn gái của anh không?”, lần đó Thư Điềm đã trả lời “Tất nhiên là muốn rồi”.
Lần thứ hai, là lần này đây.
Không biết có phải là do cô cố ý hay không, mà cô không chỉ chạm mỗi môi mình vào như thế không đâu, khi rời khỏi làn da anh, đôi môi cô còn phát ra một tiếng “chụt” nữa.
Trong hành lang vắng tanh, âm vang của thanh âm ấy vang vọng, ai cũng có thể nghe rõ mồn một.
Giang Dịch không hề chớp mắt, ấy vậy mà mắt anh vẫn chẳng hề cay cay.
Cô kéo tay anh, hôn xong rồi nhưng vẫn không hề buông ra, từ đầu đến cuối đều mang dáng vẻ cười hì hì đó.
Cách đó không xa có tiếng cười nói truyền tới đây, chắc là tiếng của người vừa mới kiểm tra sức khỏe xong đi ra, Thư Điềm quay lại nhìn một cái rồi kéo anh đi xuống lầu: “Đi thôi.”
Thư Điềm đi thẳng đến cổng lớn của tòa nhà thí nghiệm rồi mới buông tay anh ra.
Thật ra là cô cũng không muốn buông tay ra đâu, nhưng mà, vì đang ở trong trường, nên mấy nhân vật như là giáo viên chủ nhiệm có thể xuất hiện mọi nơi mọi lúc. Dù trường trung học phổ thông trực thuộc của bọn họ có “thoáng” hơn thế này nữa, có đối xử tốt với học sinh hơn thế này nữa, thì chắc chắn là cũng sẽ không cho phép học sinh của mình yêu đương công khai đâu.
Thế cho nên, bình thường, bọn họ chỉ dám vai kề vai mà đi bên nhau như bây giờ thôi.
Chỉ là, so với các bạn nam và các bạn nữ khác thì khoảng cách giữa họ gần nhau hơn một chút. . Truyện Nữ Cường
Thư Điềm đã dùng hết sự hưng phấn ban nãy rồi. Thật ra cô cũng muốn nói gì đó, chẳng hạn như “Ban nãy, thật sự là em đã vô cùng, vô cùng vui mừng”.
Nhưng cô lại cảm thấy… thật ra, cái từ “cảm ơn” mà ban nãy cô đã nói ấy, cũng đã đủ lắm rồi.
Chắc là anh cũng đã cảm nhận được.
Giang Dịch vẫn không nói chuyện, Thư Điềm “khổ cực” suy nghĩ, bỗng nhiên cô nhớ đến chuyện hôm qua mình quên hỏi anh.
Đều tại cái vòng ngực kia khiến trí nhớ của cô đều hỗn loạn. Không ngờ! Là cô lại quên chuyện này!
“À…” Thư Điềm khều vào tay anh: “Kết quả kiểm tra thị lực hôm qua của anh thế nào! Anh còn nhớ chứ?”
Năm giây sau anh mới trả lời.
“… Nhớ.” Giang Dịch quay sang nhìn cô, anh nói kết quả cho cô nghe.
Quả nhiên, vẫn đủ tiêu chuẩn để làm phi công.
Nghe Diêu Nguyệt kể rằng, có người nghe nói là buổi sáng phải kiểm tra sức khỏe nên trong giờ nghỉ trưa, người đó đã vội đeo kính áp tròng vào.
Thư Điềm là bạn cùng bàn của anh, tất nhiên cô cũng biết là anh không đeo kính áp tròng. Nhưng cái con người này cứ nhìn điện thoại, cứ chơi trò chơi điện tử suốt cả ngày, ấy thế mà thị lực vẫn cứ tốt như thế mãi, chẳng hiểu mắt của anh có cấu tạo như thế nào nữa.
Sau khi cảm thán xong, Thư Điềm nhớ thật kỹ mục đích của mình, cô vờ như vô tình nhắc đến vấn đề trước kia: “Anh nói xem, nếu hôm qua có bài kiểm tra quáng gà thì tốt biết mấy, anh nhỉ?”
“…”
Giang Dịch còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm: “… Kiểm tra cái gì cơ?”
“Quáng gà đó.” Thư Điềm quay sang nhìn anh chăm chú, trông cô vô cùng “hiểu thấu lòng người”: “Em nhớ, hình như là anh bị quáng gà mà, chẳng phải thế à? Vừa hay để người ta kiểm tra cho anh, xem bây giờ còn nghiêm trọng nữa hay không.”
“…”
Thấy anh không có phản ứng gì, Thư Điềm lại nói tiếp: “Đến cả mù màu mà cũng kiểm tra nữa cơ mà, thế tại sao lại không kiểm tra quáng gà thế nhỉ? Bị quáng gà bất tiện biết bao nhiêu, đúng không anh?”
Cô nói xong thì quan sát vẻ mặt của anh thật kỹ càng.
Lúc đầu thì Giang Dịch nhìn vào mắt cô, anh không có biểu cảm gì cả. Nhưng sau khi nghe thấy lời cô nói, đầu tiên là anh ngẩn người ra, sau đó thì cả người trở nên cứng ngắc, có thể nhận thấy rất rõ, và anh cũng bất giác di chuyển chậm lại.
Đại ca có địa vị cao như thế cơ mà, chắc là cũng ít khi nào bị rơi vào tình thế khó xử như thế này lắm.
Cũng may, dù gì thì đại ca cũng là người từng trải.
Giang Dịch nhanh chóng đảo mắt, đưa tay gãi đầu, hắng giọng một cách thiếu tự nhiên.
“Thật ra…” Giọng nói của anh nghe cũng hơi là lạ: “Kiểm tra cái này, không có ích gì cả.”
“…”
Sau đó, trả lời câu hỏi của cô: “Hơn nữa, tình hình của anh… không còn nghiêm trọng nữa rồi.”
Thư Điềm: “…”
— Tình hình của anh không còn nghiêm trọng nữa rồi.
Phụt…
Thư Điềm muốn hỏi rằng, anh có dám “chạm vào” lương tâm của mình mà nói hay không… Không! Chạm vào mắt anh đi rồi hẵng nói, một đôi mắt hoàn mỹ không có bất kỳ một khuyết điểm nào, một đôi mắt có thể thấy rõ như là tia X-quang vậy, vậy mà tại sao anh lại dám “đội lên đầu” nó một cái tội danh không đâu như thế này?
Nhưng mà, tất nhiên là cô không nói gì cả, đầu tiên là cô chỉ “Ồ” lên một tiếng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Rồi, khi điện thoại của Giang Dịch reo lên, nhân lúc anh cúi đầu nhìn tin nhắn, Thư Điềm thấy thật sự là mình không thể nhịn được nữa, cô bèn quay đầu lặng lẽ cười.
…
Bao nhiêu ngày qua, Giang Dịch đã học hành bất kể gió mưa. Trong giờ học thì hai mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào giáo viên, nghiêm túc nghe theo mỗi một bước giảng của cô thầy. Trong giờ học, có chỗ nào nghe không biết, có chỗ nào nghe không hiểu, thì anh sẽ đợi hết tiết rồi hỏi Thư Điềm.
Sau giờ học, có bài tập nào không biết làm thì anh cũng gắng sức mà làm. Còn về trò chơi, ngoại trừ cái trò chơi yêu đương đáng buồn cười kia ra thì anh không đụng vào bất kỳ một trò chơi nào khác. Để mình không ngủ gật trong giờ học, đến mười hai giờ là anh đã nhắm mắt đi ngủ rồi.
Những ngày như thế đã được anh duy trì suốt một tuần nay rồi.
Nhưng đã “đứt gáng” vào chiều hôm nay.
Thời gian còn lại của buổi chiều, sau khi về từ tòa nhà thí nghiệm, lúc học, tuy mắt của anh vẫn dõi theo giáo viên, nhưng trong đầu chỉ toàn là cảnh tượng đã diễn ra bên ngoài phòng kiểm tra sức khỏe.
Cô đã hôn lên tay, của, anh.
Cứ mỗi lần nhớ lại, thì mu bàn tay trái của anh chỉ muốn bốc cháy lên thôi.
Cứ nóng hôi nóng hổi như thế suốt cả một buổi chiều.
Người ta hay nói rằng, yêu sớm sẽ làm ảnh hưởng đến việc học. Trước kia Giang Dịch cảm thấy đây chỉ là một câu nói bừa mà thôi. Vì, nếu đã không muốn học thì dù có cầm dao kề trước cổ cũng sẽ không học, còn nếu đã muốn học rồi thì tại sao yêu đương lại làm ảnh hưởng đến việc học cho được?
Sau khi mất hồn mất vía cả một buổi chiều.
Thì bây giờ anh đã tin rồi.
Bị ảnh hưởng thật đó.
…
Thời gian thi giữa kỳ mà ban đầu trường trung học phổ thông trực thuộc dự tính rơi vào tuần lễ đầu tiên của tháng Mười một.
Nhưng, vì bị tất cả học sinh của trường phản đối chuyện suốt ngày trường chiếm dụng ngày nghỉ cuối tuần để thi, nên trường trung học trực thuộc – ngôi trường luôn tự “định vị” bản thân mình là ngôi trường của “dân chủ tự trị” – đã đổi ngày thi giữa kỳ, đổi thành ngày thứ Hai tuần sau.
Học sinh đều phải chuẩn bị để thi giữa kỳ, thế nên, đội tuyển bóng rổ không cần phải tập luyện bóng rổ vào cuối tuần.
Thứ Bảy, Giang Dịch làm hết những câu mà mình biết làm trong vở bài tập. Sáng Chủ nhật, anh đoán bừa những câu mà mình không biết. Buổi chiều, lúc anh đang chuẩn bị làm tiếp thì thấy hơi đau đầu, và anh định nghỉ ngơi một lát rồi lại “chiến đấu” tiếp.
Có thể coi Giang Dịch là kiểu người thuộc chủ nghĩa tận hưởng niềm vui. Dù rằng gần đây anh có những biểu hiện khá “khác thường” trong chuyện học, dù rằng anh đang rất nỗ lực học tập, nhưng anh vẫn phải tìm chút thú vui tiêu khiển mới được.
Bây giờ không giống với trước kia nữa, không phải cứ muốn giải trí là lại đi ra ngoài. Dù gì thì bây giờ anh cũng phải học nữa mà, không có nhiều thì giờ để lãng phí như thế nữa, cho nên anh đã chọn giải trí trên điện thoại luôn.
Mà, mấy trò chơi như là Vương Giả Vinh Diệu hay PUBG thì lại không thích hợp cho lắm, vì rất dễ bị “nghiện”, không giống với cái trò có bốn hot boy trường kia.
Anh có thể vừa “ôm cục tức” trong lòng vừa chơi, vừa ghét bỏ nó vừa chơi cho thật đã, rồi sau đó anh lại học tiếp.
Bây giờ Giang Dịch cũng không chơi một cách “vô định” nữa, anh cầm cuốn sổ trên bàn lên rồi mở nó ra.
Bình thường, nếu trong một cuốn sổ có kẹp thứ gì đó thì chúng ta có thể lật đến trang đó ngay… giống như bây giờ vậy.
Giang Dịch không nhớ là mình đã kẹp một tờ giấy vào trong đó từ khi nào nữa. Anh mở ra, phát hiện ra là, vào cái lần mà Từ Tức tỏ tình kia, anh đã viết lại hai câu đó rồi mang đi hỏi Giang Ngôn.
Hai câu này… dù nó có hóa thành tro đi chăng nữa, thì anh vẫn nhớ ra nó được.
Anh vo lại, ném vào thùng rác. Anh vừa lật đến chỗ “lời thoại kinh điển”, vừa nhấn vào trò chơi, đợi nó tải xong.
Trước lúc có bạn gái, ngoại trừ cốt truyện của Hoàng Phủ Nguyên ra thì anh đã chơi hết ba cốt truyện yêu đương nồng nhiệt kia rồi. Sau này, có một lần, vì không cẩn thận nên anh đã nhấn nhầm vào tuyến tình cảm của Hoàng Phủ Nguyên, nhưng anh cũng không có ý thoát ra nên cứ chơi tiếp.
Yêu đương rồi nên tâm trạng cũng dễ chịu hơn hẳn. Giang Dịch đã chọn bỏ qua cho tên đàn ông tồi tệ này rất nhiều lần, mỗi lựa chọn mà anh chọn đều “đong đầy tình yêu”.
Đúng là hời cho cái tên Hoàng Phủ Nguyên khốn nạn này quá mà.
Thế nên, bây giờ, khi đăng nhập vào một lần nữa, anh hiện vẫn đang ở cốt truyện dở dang lần trước chưa chơi xong.
Trong trò chơi, hai người vẫn chưa tỏ tình, Daddy Giang Dịch đến công ty của Hoàng Phủ Nguyên, chắc là vẫn còn trong giai đoạn “mập mờ”.
Daddy Giang Dịch: [[Nghiêng đầu hỏi] Này, lâu lắm rồi anh không đi học, ở nhà anh có ôn tập không? Có theo kịp bài hay không?]
Hoàng Phủ Nguyên: [[Cười] Còn phải hỏi nữa à? Cũng không xem thử xem tôi là ai.]
Daddy Giang Dịch vẫn còn chưa nói gì mà Hoàng Phủ Nguyên đã hỏi thêm một câu: [Sao thế, lo lắng cho tôi à?]
Ngón tay chạm vào màn hình của Giang Dịch khựng lại: “…”
Anh phát hiện ra, hình như nhân vật này là “khắc tinh” của anh, từ lời nói, cử chỉ cho đến hành động đều vậy.
Không có lấy một lời thoại bình thường thì đã đành, mà đằng này còn sống chết muốn thể hiện hình tượng của mình nữa chứ.
Thể hiện hình tượng cũng được, nhưng mà đừng khiến cho người ta thấy buồn nôn như thế được không??
Mẹ nó.
Giang Dịch vừa mắng vừa nhấn tiếp.
Nói được đôi ba câu thì tuyến thời gian trong trò chơi cũng đã thay đổi, sắp bước vào kỳ thi giữa kỳ rồi. Hoàng Phủ Nguyên hỏi Daddy Giang Dịch dạo này học hành thế nào, Daddy Giang Dịch nói cũng không tệ.
Hoàng Phủ Nguyên: [Em nghĩ là mình có thể nằm trong top 10 không?]
Daddy Giang Dịch: [[Mong chờ] Tôi thi được top 10… thì có thưởng gì không?]
[Lúc đầu Hoàng Phủ Nguyên ngẩn người ra, sau đó thì anh ấy mỉm cười mà xoa đầu bạn]
Hoàng Phủ Nguyên: [Tất nhiên là có rồi, em muốn gì thì tôi đều cho em cả.]
Giang Dịch: “…” Thật là ngán ngẩm.
Anh dựa người vào lưng ghế, tay bấm vào màn hình.
[Ha ha! Chắc chắn phần thưởng đó phải là một nụ hôn của anh ấy rồi!] — [Daddy Giang Dịch vui vẻ nghĩ thầm trong lòng.]
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngón tay khựng lại.
Hả? Thi được top 10… thì muốn nụ hôn của anh ta.
Hình như là cách nghĩ này…
Cũng không tệ lắm, nhỉ?
Giang Dịch suy nghĩ một chút về tính khả thi của nó, anh còn viết thẳng lên sổ nữa.
Nội tâm của anh đang vô cùng kích động, anh chuẩn bị áp dụng nó ngay sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc.
Viết xong thì anh lại tưởng tượng đến những biểu cảm có thể xuất hiện trên gương mặt Thư Điềm, thế là anh chẳng thể đè khóe môi đang nhếch lên của mình xuống nữa.
Anh cứ thế mà vừa cười ngốc nghếch vừa chạm tay vào màn hình, cũng không thèm đọc kỹ xem hai người kia đang nói dông nói dài cái gì. Khi anh hoàn hồn lại thì hai người kia cũng đã nói xong chuyện đó rồi.
Daddy Giang Dịch: [Đêm hội? Tôi không thể đi được… Bây giờ tôi phải làm bài tập, giáo viên giao nhiều lắm.]
Hoàng Phủ Nguyên: [[Tiến lại gần] Tôi giúp em.]
Daddy Giang Dịch: [[Giật mình] Giúp? Anh muốn… anh muốn làm bài tập giúp tôi à? Thật ư?]
Hoàng Phủ Nguyên: [[Cười] Tất nhiên rồi.]
Giang Dịch nhìn màn hình bắt đầu xuất hiện ảnh động.
Ồ, xong rồi à.
Trò chơi này có một quy luật, kể từ sau khi bước vào tuyến tình cảm, mỗi lần kết thúc thẻ cốt truyện, thì đều sẽ xuất hiện một đoạn ảnh động của nam chính, ảnh động này còn đi kèm với một “lời thoại kinh điển” nữa.
Những lời thoại này đều sẽ được “điểm tên” trong phần bình luận của mỗi thẻ cốt truyện, và sau đó, sẽ có vô vàn bình luận “Hu hu hu hu a a a a mẹ yêu con” của người chơi xuất hiện khắp màn hình.
Chẳng hạn như, cái lần Từ Tức tỏ tình kia ấy, cũng xuất hiện lúc kết thúc.
Anh đã chép lại lời thoại được phát lúc kết thúc thẻ cốt truyện vào cuốn sổ này.
Giang Dịch dựa người vào lưng ghế, một tay anh cầm điện thoại, một tay khác thì đang cầm bút và đặt bên cạnh cuốn sổ.
Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt phóng đại của nhân vật Hoàng Phủ Nguyên.
Cằm nhọn đến nỗi có thể nhúng mực rồi viết chữ, khóe môi nở nụ cười vừa bí ẩn vừa quyến rũ, khẩu hình bắt đầu chuyển động, âm thanh bắt đầu được phát ra.
Dưới gương mặt của Hoàng Phủ Nguyên xuất hiện tám chữ.
[Tôi làm cho em, mạng cũng cho em.]
Vậy thì chắc chắn là trên tấm thẻ kia là câu này rồi.
Giang Dịch không nhấn vào màn hình nữ, anh nhìn một cái rồi cầm bút lên, bắt đầu chép vào sổ trong vô thức.
Khi viết đến chữ “mạng”.
Ngòi bút của anh chợt dừng lại.
Đợi chút.
— Tôi làm cho em, mạng cũng cho em.
?
???
Cái lời nói gì thế kia??
Chẳng phải ban nãy đã nói là làm bài tập à?
Gì thế, chỉ là làm bài tập thôi mà, tại sao lại dính líu đến mạng sống rồi không mạng sống gì thế?
Giang Dịch nhìn lại, rồi anh lại đọc lại thêm một lần nữa.
… Bỗng dưng anh cảm thấy xấu hổ đến nỗi chẳng thể hít thở thông thuận được nữa, cảm giác này như đã lan tràn đến bầu không khí xung quanh anh.
Xấu hổ đến nỗi chỉ muốn phát giận, xấu hổ đến nỗi không kịp thở nữa.
Ai viết lời thoại này cho Hoàng Phủ Nguyên thế hả?
Chẳng phải ông đây đã nói là làm bài tập à… Con mẹ nó, ai cần mạng của cậu…
“…”
Giang Dịch nguệch ngoạc quẹt câu “Tôi làm cho cậu, mạng cũng cho cậu” trong sổ đi, rồi sau đó anh ném bút xuống bàn.
Anh giơ tay vuốt tóc.
Còn chép cái rắm.
Mẹ nó, da đầu tê liệt luôn rồi.
Anh vẫn chưa bình tĩnh lại, có cảm giác muốn “bóc phốt” vô cùng mãnh liệt, không bóc thì không vui.
Anh nghĩ tới nghĩ lui, cả thế giới này, cũng chỉ có mỗi mình Văn Nhân Nhất và người bạn trên mạng có kinh nghiệm yêu đương phong phú kia là biết anh đang chơi trò chơi này thôi.
Nên chọn ai ấy à, nhìn thôi là biết ngay ấy mà.
Giang Dịch chụp ảnh màn hình, cắt ID trò chơi ở góc trái màn hình đi, sau đó mở “Bạn hỏi tôi trả lời” ra, và anh gửi tấm ảnh này cho người bạn trên mạng có cái tên bắt đầu bằng chữ “S” kia.
Anh lạch bạch gõ chữ: [Rốt cuộc thì cái tên Hoàng Phủ Nguyên này phải ngốc đến mức độ nào vậy?]
___________________
Tác giả có điều muốn nói:
Lời bóc phốt đến từ Giang đại ca.
Anh Dịch nhà ta chơi trò yêu đương cũng phải có tiêu chuẩn, yêu cầu nghiêm ngặt lắm đấy (Thật ra là không phải thế đâu)
Từ Tức dạy tôi trưởng thành;
Hoàng Phủ Nguyên dạy tôi biết yêu.
… Daddy Giang Dịch [Không phải]
…
Câu chuyện nho nhỏ về “Tốc chiến tốc thắng”
Từ khi bắt đầu học đại học cho đến nay, Thư Điềm và bạn trai đã bắt đầu cuộc sống ở chung đầy ngọt ngào.
Họ hài hoà với nhau trên mọi mặt.
Một ngày nào đó.
Vào buổi tối.
Màn đêm yên tĩnh.
Có hai người nằm đè lên nhau ở trên giường, đang rất “hòa thuận”.
Tối nay Giang Dịch trêu chọc cô rất vui, lúc nhanh lúc chậm, lúc nông lúc sâu.
Thư Điềm khó chịu.
Cô phải nghĩ cách để anh “tốc chiến tốc thắng”.
Cô bắt đầu động não, nhớ ra mình từng thấy ở đâu đó rằng, vào những lúc như thế này, bên nam thường sẽ khó lòng mà chịu nổi khi nghe thấy một vài cách xưng hô của bên nữ.
Phúc chí tâm linh [*].
[*] Phúc chí tâm linh có nghĩa là khi phước lành đến, tâm hồn con người sẽ trở nên thông minh hơn, miêu tả những người sẽ trở nên linh hoạt hơn trong suy nghĩ và hành động khi có cơ hội đến. Theo mình, trong ngữ cảnh này, phần nào đó có thể hiểu theo nghĩa “trong cái khó ló cái khôn”.
Thư Điềm nhớ đến phản ứng của anh mỗi khi cô gọi anh như thế.
Thế là cô do dự kéo cổ anh xuống, thử gọi một tiếng: “Anh trai à…”
“…”
Cô còn cố ý thổi hơi.
“Anh trai” đang đè lên người cô dừng hết mọi động tác lại.
Thư Điềm lại thổi một hơi vào lỗ tai anh, giọng nói vừa mềm mại vừa nũng nịu, âm cuối còn vô cùng quyến rũ: “Anh trai à, anh nhanh một chút đi mà…”
“…”
Anh cứ bất động như thế mười giây.
Một lúc sau, giọng nói hơi trầm trầm vang lên bên tai cô, chỉ là, nghe rất rất khàn: “Em lại gọi thêm một tiếng nữa đi.”
…
Tốc chiến tốc thắng… cái rắm á!
Ngày hôm sau.
Bởi vì hai chữ đó mà Thư Điềm đã phải “cúp học” một ngày.
Ha ha.
Cô mà còn gọi anh trai nữa!
Thì cô là chó!