Bạn Gái Tôi Là Tsundere

Bạn Gái Tôi Là Tsundere - Chương 39: Đã lâu không gặp





Hàn Tử Đằng ấp ủ nguyện vọng được ôm người yêu cùng nhau thưởng thức căn nhà ma quái một lần thì giờ đây anh đã được như ý nguyện. Nhưng cô gái trước mắt này lại như không quan tâm đến anh, chỉ chăm chú nhìn vào hai tên đội mũ đen đằng trước.


Từ lúc nãy nhìn thấy hai người này, cô lập tức vứt anh ra sau đầu, nhanh chóng bám sát theo bọn chúng khiến anh không khỏi hậm hực. Hàn Tử Đằng nói để anh tiến lên giơ thẻ cảnh sát rồi gô cổ chúng vào một loạt có phải nhanh hơn không. Nhưng tiếc là cô không cho anh làm vậy, cô lườm anh như thể đang xem thường IQ của anh vậy,"Tử Đằng, anh ngốc vậy? Anh bắt chúng rồi không có chứng cứ, ai cho anh giữ người chứ?"


Hàn ngốc nghếch không thể tin được bạn gái lại nhẫn tâm với mình như vậy, anh cụp đuôi ủ rũ đi đằng sau cô y như con chó to bị chủ nhân vứt bỏ.


Tịch Y kéo tay anh đi theo hai người đàn ông vào trò chơi trong lòng đất. Đột nhiên hai người đó quay người lại, Tịch Y phản xạ rất nhanh kéo đầu anh xuống hôn một cái lên khóe môi anh. Hai người đàn ông ngại ngùng "khụ" một tiếng, cứ có cảm giác kì kì, tưởng có ai theo dõi họ, ai dè chỉ là đôi tình nhân đang ân ái.


Thiện tai thiện tai, làm chuyện xấu mà cũng bị tọng cẩu lương vào mồm.


Thấy hai người kia không để ý đến mình nữa, Tịch Y thở phào một hơi, tiếp tục kéo tay anh đi lên con tàu cao tốc kia.


Hàn Tử Đằng sung sướng, vẻ mặt như được ăn thuốc tiên, anh vui vẻ ôm vai cô cùng ngồi lên tàu.


Thôi thì vì vợ, mình chịu khổ chút cũng không sao.


Chỗ ngồi của hai người dường như vô tình ngồi trước hai tên đàn ông kia. Một dãy có thể có bốn người ngồi được. Dãy ghế của cô cũng chỉ có cô và Hàn Tử Đằng, dãy bên dưới thì có hai người kia với một người đàn ông khác cao lớn. Bọn họ tưởng như không quen biết nhau.


Tịch Y liếc mắt xuống, thấy chiếc cặp màu đen giống y hệt nhau của hai người kia để sát cạnh nhau ở dưới gầm. Cô đoán bên trong chính là ma túy, bọn họ sẽ nhân lúc hành khách xuống tàu mà trao đổi hàng hóa cho mà xem.



Doãn Khê thực sự rất thông minh. Bà ta biết cô đã có sự chuẩn bị, điều tra hết tất cả người của bà ta rồi sẽ cho cảnh sát phục sẵn ở cửa ra của công viên mà bắt lấy họ. Nhưng chỉ cần trao đổi cho một người khác là hàng hóa sẽ đi ra khỏi công viên rồi được đem đi tiêu thụ một cách thuận lợi.


Cô cứ tưởng kế hoạch ban đầu của mình là hoàn hảo. Nếu không nhờ Cao Vĩ Thành thì cô cũng không nghĩ bà ta lại đang để ý đến hành tung của cô. Thậm chí thám tử tư cô thuê còn là người của bà ta.


Rất may mắn là Cao Vĩ Thành không phản bội cô. Nếu không thì nước đi này của cô có lẽ không có đất dụng võ rồi.


Tịch Y kéo kéo tay áo anh, nháy mắt một cái. Hàn Tử Đằng lập tức nghiêm túc lại, anh bấm bấm điện thoại rồi xoa đầu cô.


Bánh xe vang lên tiếng Xoành xoạch bắt đầu chuyển động trên đường ray. Tịch Y trở về làm một cô bạn gái dễ thương vui vẻ chơi xong trò chơi với anh.


Sau khi kết thúc trò chơi, hai người đàn ông kia cầm lấy một cái túi đen đi về hướng khu vui chơi cảm giác mạnh bên kia, còn người đàn ông cao lớn nọ lại hướng về phía ngược lại, đi thẳng ra cổng sau của khu vui chơi.


Ở xa xa bụi cây, Tần Việt Trạch đang cải trang đứng đó. Thực ra anh ta cải trang cũng chẳng che được bao nhiêu, cái đầu đỏ chói anh ta mới nhuộm vô cùng bắt mắt. May mắn là sang ngày mai anh ta sẽ nhuộm lại, chứ để như thế này chắc chắn sẽ bị sếp tổng treo lên quật cho nhớ đời.


Nhận được cái gật đầu từ xa của đội trưởng Hàn, anh ta liền cùng vài người khác đuổi theo bám sát hai tên kia.


Mà ở phía cửa sau của công viên vô cùng vắng vẻ, chỉ có lác đác vài ông lão đang tản bộ, còn có một đôi tình nhân đang ngồi trêu nhau ở trên ghế đá.


Tên đàn ông cao lớn ngó qua ngó lại, nhếch mép cười,"Một con nhãi ranh còn hôi mùi sữa mà cũng đòi đấu với đại ca sao? Nực cười."



Hắn ta thong thả vác chiếc cặp chứa ma túy nghênh ngang đi ra ngoài. Chợt đụng phải một người đàn ông cao gầy đi ngược lại.


"Mắt mày mù hả???", Hắn ta lập tức giận giữ. Nhưng nghĩ lại thấy mình còn đang giữ hàng cấm, liền ngay lập tức hừ lạnh rồi bỏ qua.


Người đàn ông cao gầy đưa tay lên tai nghe bluetooth trên tai, một giây sau liền mỉm cười quay lại nắm chặt lấy vai người hắn ta.


"Mày muốn cái gì?", Người đàn ông hung tợn nhìn anh, vẻ mặt như thể mày dám động tao sẽ giết mày.


"Chúng tôi tình nghi anh có liên quan đến một vụ buôn bán ma túy xuyên quốc gia, cảm phiền anh cho chúng tôi kiểm tra đồ đạc.", Nhạc Minh Hoàng một tay giữ vai hắn, một tay giơ chiếc thẻ cảnh sát lên.


Nhạc Minh Hoàng, thành viên của đội một - đội cảnh sát hình sự cục cảnh sát thành phố S.


Sắc mặt tên kia trắng bệch, hắn ta hung hăng hất tay anh ra, trừng mắt,"Mày nghĩ mày đang làm cái gì?"


Thấy anh ta có dấu hiệu phản kháng, Nhạc Minh Hoàng liền giơ tay lên, một loạt người đi đường xung quanh đột nhiên lao ra chế trụ hắn ta.


Vụ án vận chuyển ma túy trái phép kết thúc, nhưng hắn lại tuyệt nhiên không khai ra người phía sau. Kể cả hai người đàn ông kia cũng như vậy.


Tịch Y nhíu mày, không ngờ lại kín miệng như vậy. Cô như có điều suy nghĩ.


Chợt, ánh mắt hướng về phía cách đó không xa, đằng sau gốc cây anh đào, một thiếu niên trẻ tuổi sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía bên này, trên tai cậu ta hẳn đang gắn tai nghe bluetooth, miệng lẩm nhẩm cái gì đó.


Cô cười lạnh một tiếng.


Xế chiều, Hàn Tử Đằng vừa mới đi vệ sinh một lát lúc quay lại đã không thấy cô đâu. Anh vội vàng gọi điện thoại nhưng lại chẳng thấy cô nghe máy. Hàn Tử Đằng có chút hoảng.


Ở bãi đỗ xe ngoài công viên, Tịch Y đi đằng sau thiếu niên lạnh lùng lúc nãy. Thấy cậu ta lên một chiếc xe con màu trắng thông thường phóng đi. Cô nhanh chóng vẫy taxi đuổi theo.


Đuổi đến cách khá xa thành phố, đến một vùng khá hẻo lánh, bác tài xế mới áy náy quay qua cô nói,"Cháu gái, bác không đi được nữa rồi. Đường ở đây xấu quá, cháu chịu khó đi bộ vào nhé!"


Tịch Y mỉm cười trả tiền cho bác tài xế rồi đi xuống xe.


Xe của thiếu niên lúc nãy rẽ vào ngõ kia rồi biến mất, cô nhanh chân đuổi theo. Đến khúc cua kia, trước mắt cô nhìn thấy cậu thiếu niên ban nãy đang lạnh nhạt nhìn mình, bên cạnh người thiếu niên đó còn có một ả phụ nữ sang trọng đang đứng đó, ả ta nhếch môi cười, chiếc mũ to rộng vàng như che hết khuôn mặt bà ta.


Một lúc sau, bà ta mới ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện rõ vẻ khinh thường cùng châm biếm.


"Đã lâu không gặp, tiểu Hạ thân ái!"