Tại phim trường, bên hậu trường phòng hóa trang. Một anh chàng mái tóc vàng ăn mặc sặc sỡ, đôi tay khéo léo thắt từng bím tóc dài cột dây truy băng lên tóc, giọng ẽo lã.
"Ôi trời ơi, Giao Nhi cô biết không? tôi thích hóa trang cho cô nhất đó, chỉ vài chút thôi là trong cô như tiên tử"
Giao Nhi nhìn vào gương tươi cười, cô trong bộ y phục cổ trang màu trắng, dây thắt lưng hồng nhạt.
"Biết đâu chừng. kiếp trước của em là tiên tử cũng nên"
Anh ta bụm miệng cười đáp."Giao Nhi giỏi nhất là nói đùa"
Cô đứng lên bước ra ngoài phim trường.Ông đạo diễn đeo kính râm tay cầm loa chỉ đạo.
"Lý Giao Nhi, tới cảnh quay của cô rồi, mang dây cáp vào"
Giao Nhi đáp."Ok"
Đạo diễn hô."Action"
Từ phía trên bầu trời xanh thằm cô nhẹ nhàng bay lướt nhẹ xuống đất, một bầy yêu quái hung dữ tấn công con người, Cô đưa thanh kiếm tới.
"Bọn yêu quái phương nào dám làm hại con người, ta sẽ cho các ngươi biết tay"
Vài đường múa kiếm cũng màn hiệu ứng kỹ xảo điện ảnh, chớp nhoáng tạo ra một bối cảnh phim tuyệt vời. đạo diễn hô lên.
"Ok, giờ giải lao 15 phút sau đó quay cảnh khác"
Cô Quản lí đi tới đưa khăn ướt và nước suối cho Cô.Một anh chàng tay cầm hoa hồng, anh ta tươi cười bảo.
"Giao Nhi, Tôi định làm một bộ phim điện ảnh nữ chính là cô.Nếu cô đồng ý, chúng ta đi ăn cơm trưa thảo luận thêm" (1
Có liếc mắt nhìn anh ta. lại là tên nhà giàu ỷ có tiền bao các nữ diễn viên đi ăn uống hẹn hò với anh ta.
Cô cười gượng. "Xin lỗi anh, tôi vừa mới quay xong, còn rất mệt khi khác nói chuyện"
Cô quay sang hướng khác bước tới, anh ta chạy theo, Cô quản lí của cô ngăn lại."Xin anh đừng làm phiền cô ấy"
Phía bên ngoài phim trường.Anh cầm chiếc túi đưa cho Linh Nhi."Em đó hậu đậu, có USD mà để quên ở nhà"
Linh Nhi cười gượng. "Vì em biết có một anh Hai chu đáo đem tới cho em"
Linh Nhi kéo tay anh bảo."Lâu tới phim trường anh vào tham quan một chút đi"
Duy Luân chạy tới gọi."Linh Nhi đạo diễn kêu cô tới"
Linh Nhi bảo. "Em có việc, Anh Hai đi dạo một mình được không?"
Anh đáp. "Em đi làm việc của em đi"
Anh chậm rãi đi tới nhìn quanh phim trường này rộng thật, từng ngôi nhà cổ, từng chiếc đèn lồng đỏ treo khắp nơi, cứ như rơi vào thế giới cố. Bóng dàng cô lướt qua anh, khiến anh sững sờ chạy theo gọi.
"Mộ Giao"
Thoáng qua anh không thấy cô đâu hết, chắc là mình hoa mắt nhìn nhầm người, làm sao có thể cô ấy ở nơi này được.anh quay người lại bước đi chợt thấy một người phía trước mặt anh, làm anh xúc động không ngừng.
Cô đứng trước mặt anh, mình nghe có ai gọi tên âm thanh thật sự quen thuộc, nên quay lại xem, anh chàng này gương mặt anh ta thật sự rất quen, tôi luôn nhìn thấy trong giấc mơ của mình,
Đôi mắt ngập tràn niềm cảm xúc, cái mong nhớ từ phút từ giây như ngập tràn, cô bước tới đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt anh.
"A Hỷ có phải là A Hỷ không?"
Anh xúc động đưa tay lên chạm vào tay cô."Phải là A Hỷ đây"
Anh nghẹn ngào bảo."Hơn 100 Năm .Cuối cùng chúng ta lại gặp được nhau"
Cô dịu dàng cười. "Em có thật nhiều chuyện muốn nói với anh, sau khi công việc kết thúc, chúng ta đi đâu đó nói chuyện với nhau"
Anh mỉm cười đáp. "Được anh ở bên ngoài chờ em"
.........
Tòa nhà chung cư cao cấp quận nhất, tầng thứ 25 anh nhìn qua cửa kính bạn công rộng lớn, ở đây có thể nhìn thấy phố đi bộ, phía trước là tòa nhà Bitexco, Cô mở rộng cánh cửa kính ra bên ngoài là một khu vườn nhỏ.
Anh ngắm nhìn vườn treo. "Hoa xương rồng này do Giao Nhi trồng?"
Cô đáp. "Là ba kiếp này của em, ông ấy là bác sĩ khi rảnh rỗi lại trồng hoa, còn khu vườn rau xanh là của mẹ em."
Cô bước tới máy thể dục chạy bộ. "Cái này là của em trai, nó rất thích tập thể hình"
Anh bảo. "Gia đình của em biết cách tận hưởng cuộc sống"
Cô nắm tay anh."Có một bản nhạc Giao Nhi mới viết, anh vào phòng nhạc nghe với em nha"
Một căn phòng lớn với cây đàn piano, cô vươn ngón tay vào nốt nhạc tự phát, tiếng đàn trầm ấm ngân vang lên. Anh vươn tay ra hướng tới cô.
"Nhảy với anh một bản giống như 100 Năm trước"
Cô khẽ cười đặt những ngón tay nhỏ nhắn vào lòng bàn tay anh, dịu dàng cùng anh bước theo điệu nhạc.
Anh hỏi. "Tại sao Giao Nhi lại chọn nghề diễn viên?"
Cô đáp "Nếu em trở nên nổi tiếng, tới lúc đó anh sẽ đến tìm em"
Cô ngừng lại ôm lấy anh. "Nhưng bây giờ em không cần nổi tiếng, vì đã có A Hỷ bên cạnh rồi"
Cô buông anh ra."A Hỷ có muốn ăn một chút gì không? Giao Nhi vào bếp nấu cho A Hỷ ăn, chỉ cần 5 phút là có thể ăn được"
Anh ngạc nhiên hỏi."5 phút mau vậy?"
Bước vào nhà bếp anh ngồi xuống bàn, Cô vào trong bếp một chút bưng ra mì ly đặt lên bàn, cô vui vẻ bảo.
"Mì ly ăn liền đây"
Anh ngây ra hỏi."Hóa ra món Giao Nhi nói là mì ly sao?"
Cô đáp."A Hỷ. không thích thì còn nhiều loại lắm có pizza nữa"
Anh giải thích. "Ăn nhiều thức ăn đóng hộp, không tốt cho sức khỏe của em đâu"
Cô ôn tồn bảo."Em biết nhưng giá đình em rất bận rộn nên chỉ có thể ăn thức ăn nhanh thôi"
Anh đứng dậy cầm tay cô."Cùng anh đi chợ hôm nay anh vào bếp nấu cho Giao Nhi ăn"
Cô cười tươi đáp." Thật tuyệt vời. Hơn 100 Năm mới được thưởng thức món ăn của A Hỷ nấu"
Anh và cô đi chợ mua rau củ, cùng nhau vào bếp nấu ăn, ngồi xuống vui cười chuyện trò với người gia đình cô, buổi chiều xuống đi dạo hồ con rùa, buổi tối ngắm cảnh vật về đêm, từ phía trên cao tòa nhà Landmark từ cơn gió nhẹ thoảng qua.
Sài Gòn về đêm thật rực rỡ, dù trải qua bao nhiêu thăng trầm của lịch sử, lòng người vẫn sinh sôi tấp nập như ngày nào, Giống như tình yêu của anh và em dù có trải qua thời gian năm tháng vẫn không thay đổi.
Anh cầm tay cô trìu mến bảo. "Hơn 100 Năm trước ngày thất tịch em có hỏi anh ước nguyện là gì, anh có nói nếu nó thành sư thât sẽ nói cho em biết."
Anh vuốt nhẹ mái tóc cô. "Đó là trọn kiếp này, đến kiếp sau vẫn mãi bên em"
Khóe mi cô ươm ướt nghẹn ngào. "A Hỷ"
Anh vươn tay chùi nhẹ nước mắt cô tiến tới thật gần, dịu dàng trao cho cô nụ hôn dưới bầu trời sao đêm sáng lấp lánh...