Bạn Gái Tôi Là Tiên Nữ

Chương 67: Mãi chờ nàng




Bên trong Mã gia, bà Hai gương mặt lộ rõ sự sợ hãi, đi qua hành lang tầng trên. "Lục yên cảnh sát sắp tới làm sao đây?"

Lục Yên không thèm nhìn mặt bà phũ phàng đáp.

'Bà bị bắt đi, có liên quan gì đến tôi?"

Bà Hai hốt hoảng. "Không phải con hứa giúp dì sao?"

Lục Yên đáp. "Lúc trước bà còn giá trị lợi dụng, bây giờ không còn tích sự gì, hết biến đi chợ khuất mắt"

Bà Hai tức giận cầm bình hoa, ném vào đầu cô ta biến nhanh tới vươn tay bóp chặt cổ bà ta.

"Bà có tin là ta sẽ đưa tiễn bà giống như con trai bà hay không?"

Bà Hai mở hai mắt kinh ngạc. "Cô là người làm hại Nặc Á"

Cô ta khẩy cười đáp. "Phải. ta tưởng hắn chết rồi chứ không ngờ lại được Khả Như cứu, nhưng lần này không có ai cứu bà đâu"

Mộ Giao bay tới. "Mau thả bà ta ra"

Hàng ngàn chiếc đuôi màu đen dài ra vươn tới tung tới. Mộ Giao vung kiếm chém hết đuôi này thì đuôi khác bay tới

Anh từ xa chạy nhanh tới chỉ huy người hầu cầm ngọn đuốc lửa tấn công vào hàng ngàn chiếc đuôi Anh xông tới nắm giữ chiếc đuôi dùng dao chặt đứt các chiếc đuôi.

Anh gọi lớn. "Mộ Giao mau xông lên"

Cô gật đầu, chém nhanh các chiếc đuôi bay lên tầng trên.Cô ta tung chưởng lên một đòn uy lực. Mộ Giao đưa

Hồng Tâm kính ra ánh sáng trong kính soi rọi phá tan,cô ta liên tục tung chưởng pháp đều thất bại.

Mộ Giao biến ra một sợi dây trói tiên, màu vàng sáng lóa bay tới bao đón tấn công đều vô hiệu, sợi dây quấy lấy

Cô ta.

Mộ Giao chĩa kiểm về phía cô ta."Mau theo ta về Thiên giới chịu tội"

Cô ta lườm mắt hung dữ như dã thú. Nếu bắt ta sống cá đời trong lồng sắt thà ta chết còn sướng hơn. nhưng trước khi chết ta cũng kéo theo ngươi. ta đã luyện ra một loại độc dù ngươi có tiên khí hộ thể, không thể nào khán lại.

Cô ta dùng hết chân tu tự hủy bản thân. Một tiếng nổ vang lên khí độc bay tới Mộ Giao, Anh nhanh chân chạy lên tầng trên kéo cô năm xuống dùng áo khoác phủ lên đầu cô, Khi làn khói độc tan biến.



Cô mở áo khoác của anh ra cầm lấy tay anh lạnh ngắt, cô đưa ngón tay vào mũi anh, cô giật mình nước mắt cô rơi xuống, A Hỷ không còn hơi thở nữa. Chỉ còn một cách cứu chàng dù tiên khí Ngàn năm của ta mới có thể cứu lấy mạng sống, nhưng làm thế thì ta sẽ..

Nhưng ta muốn chàng sống, Mộ Giao hôn lên bờ môi anh truyền tiên khí vào người anh, vài giây sau người anh ấm dần lại, lim dim mắt nhìn qua cô, anh ngạc nhiên ngồi dậy không mình đã..

Cô nắm tay anh, cô khẽ cười bảo."A Hỷ chúng ta về nhà kết hôn thôi"

Anh đáp. "Ngay hôm nay có gấp quá không anh chưa chuẩn bị lễ cưới"

Cô lắc đầu đáp." Chỉ cần có A Hỷ là được rồi không cần gì cả"

Cô nắm nhẹ tay anh vội vàng đi tới, anh gương mắt nhìn cô cảm thấy sự kỳ lạ trong nàng ấy. Bên trong phòng Gia Linh trang điểm cho cô đội mấn hoa lên đầu, cô nhìn vào gương tươi cười trong chiếc áo dài đỏ.

Gia Linh xúc động lên tiếng."'Cuối cùng thì em cũng chờ được ngày Mộ Giao chính thức làm chị dâu của em"

Mộ Giao khẽ cười nụ cười có chút tâm tư trong lòng, Gia Linh đưa cô ra ngoài hôn lễ,anh trong bộ Vest xanh cải hoa hồng đỏ, bước tới dịu dàng cười. rót rượu vào ly mời Lão Dương một chum.

Ông tươi cười uống rượu, xúc động bảo."Cuối cùng A Hỷ, đã là người có gia thất, ba vui lắm, nào hai đứa trao nhẫn cho nhau chính thức thành vợ chồng"

Anh đưa chiếc nhẫn vào tay cô dịu dàng bảo."Từ nay nàng là vợ của anh, sau này những gì nàng nói anh đều nghe theo"

Cô e thẹn cười."Chàng hứa đó"

Anh đáp. Đương nhiên vợ anh là trên hết"

Tiếng sấm chớp lại vang lên không ngừng, Không gian nhưng rung chuyển, tiếng truyền âm từ đậu vọng tới.

"Mộ Giao mau quay về, nếu không sẽ không còn kịp nữa đâu"

Mộ Giao khụy xuống đất,anh cùng mọi người hốt hoảng, anh ngồi xuống đỡ cô.

"Mộ Giao nàng sao vậy?"

Mái tóc cô trở thành màu trắng, cô đưa tay lên chạm vào mặt anh, giọng yếu ớt. "Ta đã truyền tiên khí cứu sống

Chàng. ta không còn được bao lâu nữa, Thiên giới triệu ta về cho ta cơ hội cuối cùng để được sống"

Anh ngậm ngùi bảo."Vậy nàng hãy mau trở về đi không cần phải ở lại bên cạnh anh"

Mộ Giao nắm chặt tay anh. "Nếu ta về có lẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa. Nên ta không muốn về chỉ muốn được ở bên cạnh chàng."

Anh lắc đầu nói lớn."Không. Nàng nên trở về ta không muốn thấy nàng chết"



Mộ Giao rơi lệ nghẹn ngào."Chàng nói là sau này phải nghe lời vợ, bây giờ chàng phải nghe lời của ta có biết không?"

Anh gật đầu đáp. "Anh biết"

Cô vòng tay qua ôm lấy cổ anh. "A Hỷ Hãy đưa ta ra vườn ta muốn ngắm hoa hồng mà ta và chàng vun trồng"

Anh bồng cô lên chậm rãi bước ra vườn bầu trời buổi chiều một màu vàng nhạt, những bông hoa hồng màu kheo sắc dưới ánh chiều tà.

Anh vươn tay hái lấy một bông hoa hồng xanh đem cho cô ngắm nhìn, nụ cười của cô khá yếu ớt. tay có đưa một đồng xu lên.

"A Hỷ còn nhớ đồng tiên này không? lần đầu chúng ta gặp nhau chàng đã đưa cho ta."

Anh đáp. "Nhớ chứ làm sao anh quên được ngày hai chúng ta gặp nhau"

Cô cười dịu dàng. "Đến giờ ta vẫn giữ nó, bây giờ ta gửi cho chàng, hãy luôn đem theo nó bên người như có ta bên cạnh"

Anh gật đầu nghẹn ngào. Cô ngón tay nhỏ nhắn chạm nhẹ gương mặt anh muốn ngắm nhìn thêm một lần nữa, có lẽ lần này hai ta phải xa cách đến muôn đời, giọng cô nhỏ dần.

"A Hỷ. ta thấy lạnh"

Anh ôm lấy cô vào lồng khóc. "Có anh đây, Nàng sẽ không lạnh đâu"

Ánh sáng phát ra người cô một lúc cô càng mờ dần đi. Anh đau lòng ôm cô khóc."Tại sao?? chuyện tình của chúng ta, trải qua bao khổ đau vẫn chia lìa nhau"

Bạch Dương bước tới."Ta đến không muộn lắm. đưa cô ấy cho ta"

Anh thắc mắc hỏi."Ngài định làm gì?"

Bạch Dương đáp. "Ta cố gắng hết sức cứu cô ấy"

Anh hỏi."Vợ tôi có thể quay trở lại có đúng không?"

Bạch Dương đáp. "Có thể...nhưng ngươi chờ được không? 100 năm hay 1000 năm"

Anh đáp. "Dù bao lâu tôi vẫn đợi"

Bạch Dương bồng Mộ Giao lên chậm rãi đi tới.

"Vậy thì ngươi cứ chờ đi"