Giữa khuya bóng dáng người đàn ông thấp thoáng bước vào nhà chứa củi, lục lọi mọi thứ liên tục. Một ánh đèn sáng lên.
"Có phải chú Sâm đang tìm số đạn dược này phải không?"
Chú Sâm hốt hoảng trán ướt đẫm nhìn anh.
"Không có chú vào đây chỉ để tìm đồng năm yên lúc sáng làm rơi thôi!"
Anh đáp. "Chú Sâm đừng có chối nữa. con biết là chú đem súng đạn vào kho chứ không ai khác.Chú làm vậy có biết là làm hại nhiều người trong quán không hả?"
Ông ấy hốt hoảng lên.
"Không phải chú muốn làm vậy, tại con trai của chú nợ sòng bạc số tiền họ nói nếu chú không làm theo lời thì giết con trai chú mất"
Anh ngạc nhiên hỏi "Là sòng bạc nào?"
chú Sâm thốt lên."Sòng bạc Cao Long!"
Julien lên tiếng. "Đó là sòng bạc khá lớn mạnh,của Nhà họ Đường"
Anh điềm đạm đáp."Giờ tôi nêu ra hai phương pháp thứ nhất,tôi và ông đến sòng bạc đòi người, mặc khác Mộ Giao đột nhập vào nơi giam giữ cừu người"
Anh mở nắp một thùng gỗ ra bên trong toàn bộ súng đạn,cũng may là mình phát hiện sớm, nhờ Mộ Giao dù thuật che giấu nếu không thì cũng toi mạng.
..•.•..•••
Anh vào trong sòng bạc, dù đã là giữa đêm khách vẫn đông nghẹt người.Anh ngước mắt nhìn xung quanh xem xét,một tên có râu mép đang ngồi trên ghế ung dung uống trà, anh theo thông tin của Hùng Bành cho biết tên đó là kẻ đứng đầu trong đây. anh bước tới lên tiếng.
"Ông chính Hoàng Liệt, người đứng đầu nơi này?"
Ông ta đặt tách trà xuống bàn giọng khao khao.
"Thì sao? Anh muốn gì đây?"
Anh đáp. "Tôi tới đây muốn chuộc Dương Văn Trường,cậu ta nợ ông bao nhiêu chúng tôi sẽ trả."
Ông ta đứng dậy đi bàn,chỉ tay vào anh.
"Muốn chuộc Dương Văn Trường, thì chơi thắng tôi một ván này tôi sẽ suy nghĩ lại"
Anh đáp. "Được!"
Ông ta cầm lấy mấy viên xí ngầu bỏ vào bình lắc mạnh đặt xuống bàn, gương mắt đầy thách thức.
"Đoán xem là số chẵn hay là số lẻ?"
Anh nhìn qua đáp."Số lẻ!"
Ông ta khẩy cười thầm sai rồi la là số chẵn mày thua cái chắc ông mở nắp ra thì các nút trên xí ngầu đều số lẻ, khiến ông ta kinh ngạc.
"Chơi một ván nữa!"
Anh gương mắt nhìn qua hắn ta. suy nghĩ dù có chơi tiếp đi nữa hắn chưa chắc thả người. giờ này chắc Mộ Giao đã cứu được người. Anh quay người lại bảo.
"Chúng ta về thôi"
Anh cùng Julien quay người bước đi ra ngoài đường. Julien chậm rãi đi tới vừa bảo."Chúng ta dễ dàng bỏ qua cho bọn họ sao?"
Anh đáp. "Anh đừng lo, tôi đã dùng cách chúng đã làm với chúng ta lúc sáng mà trả lại"
Julien đáp. "Sáng kiến"
Hậu sau sòng bạc. Mộ Giao đứng trong nhà kho cô phẩy tay nhẹ qua,một thùng gỗ lớn hiện ra.
"Mấy thứ này trả lại cho các người đó!
Cô nhẹ nhàng đi ra ngoài, ra sau hậu viên đi theo hai tên người làm vào trong một hầm giam tâm tối cạnh gác hai bên, một chàng trai trẻ nằm dưới đất mặt mày đầy vết thương sưng vù.
"Ba,mau tới cứu con với.Con hứa từ nay không mê cờ bạc nữa"
Mộ Giao đưa tay lên phất nhẹ qua, hai tên ngã xuống ngủ say mê.Cô nắm lấy cánh tay anh ta, xoay người theo dòng ánh sáng biến mất...Một khoảng sau Cảnh sát khám xét sòng bạc vây bắt hết bọn chúng.
Khi anh và đi trở về tới nhà, Mộ Giao đứng trước cửa chờ vừa thấy anh, có lên tiếng gọi.
"A Hỷ ta đã cứu được người rồi"
Anh đáp."Vào nhà xem con chú Sâm thế nào!"
Chú Sâm ngồi bên cạnh giường chăm sóc vết thương cho con trai, vừa quay lại để hộp thuốc trị thương xuống bàn thì thấy anh bước vào.
Chú xúc động lên tiếng. "Thật không biết phải làm sao cảm ơn Cậu!
Anh ôn hòa bảo." Giúp người là chuyện nên làm chú không cần phải cảm ơn.Bây giờ chú định thế nào?"
Chú Sâm đáp "Tôi sẽ về quê với con trai"
Anh gật gù đồng ý. "Rời khỏi nên này cũng tốt"
Mộ Giao năm tay bảo."'Cuối cùng mọi chuyện xong hết rồi chúng ta đi ăn khuya thôi"
Anh quay lại hỏi."Ăn khuya sao?"
Mộ Giao dịu dàng đáp. "Ta vừa mới nghĩ ra món mới vừa đơn giản dễ làm lại ngon miệng"
Anh lo ngại hỏi."Món mới sao?"
Mộ Giao năm tay anh đi vào bếp. nhóm lửa lên đặt nồi nước lên bếp bỏ trứng gà vào luộc chín vớt ra đĩa. Anh nhìn vào lên tiếng hỏi.
"Món ăn ngon miệng dễ làm của nàng nói chính là trứng gà luộc?"
Mộ Giao đáp."Phải đó không cần phải nêm nếm luộc xong là có ăn được"
Anh cười bảo. "Cô vậy mà Mộ Giao cũng nghĩ ra anh phục nàng luôn"
Mộ Giao bưng đĩa trứng gà, nắm tay anh bước ra ngoài vườn ngồi vào bàn. bầu trời đêm nay trăng sáng tỏ vài con đom đốm lập lòe khắp nơi, tiếng dế kêu lên không dứt, mùi hương của hoa nhài thoang thoáng
Anh ngước nhìn ánh trăng lên tiếng bảo.
"Không biết cuộc phân tranh của anh và Nặc Á bao giờ kết thúc. Nếu linh hồn ba biết được chắc buồn lắm"
Mộ Giao ôn nhu bảo."A Hỷ. Ta tin rằng có một ngày nào đó. Nặc Á, sẽ hồi quy nên chàng đứng buồn"
Anh cười buồn. "Hy vọng có ngày đó. Ngày mai là cuộc bỏ phiếu chính thức bắt đầu không biết ai là người chiến thắng đây?"
Mộ Giao lo lắng hỏi."'A Hỷ đang lo sao?"
Anh dịu dàng cười kéo tay cô lại ôm lấy cô ngồi vào lòng anh trìu mến bảo."Cũng không lo lắm đâu vì đã có năng bên cạnh anh rồi"
Mộ Giao dịu dàng cười "Vậy nếu khi chiến thắng A Hỷ muốn làm gì tiếp theo?"
Anh suy tư. "Để xem tập trung làm ăn, mở rộng nhiều cửa tiệm, rồi còn mua lại của hồi môn cho Gia Linh, hiếu thảo cha già cho ông ấy của sống thoải mái"
Mộ Giao gương mặt không hài lòng.Cô lên tiếng."A Hỷ có nhiều việc muốn làm? nhưng mà nãy giờ chàng quên nhắc đến ta"
Anh gác càm lên vai cô cười nhẹ. "Điều quan trọng nữa nhất là... anh sẽ lấy vợ cùng với cô ấy sống những ngày hạnh phúc"
Mộ Giao im lặng. kết hôn với chàng, liệu có ổn không? trừ phi ta từ bỏ thân phận tiên từ trở thành người phàm gian...
Thấy sắc mặt cô thay đổi, anh lên tiếng gọi."Mộ Giao.sao nàng thất thần vậy?"
Mộ Giao quay sang đáp. "Làm gì có Chàng cứ nghĩ lung tung thôi"
Cô cười để anh an tâm, một mặc bâng khuâng trong lòng....