"Meo ngao meo?"
Vương Nhị Cẩu nhảy lên bàn theo mèo Kha, nó nghiêng đầu, nhìn cô nghi ngờ.
Phòng khách được bố trí tỉ mỉ cẩn thận, bánh crepe xoài nghìn tầng mà cô thích ăn, cá nhỏ sấy khô và đồ hộp cho mèo đặt cùng một chỗ với bánh kem, còn có Vương Nhị Cẩu được dẫn đến.
Đôi mắt mèo đã ngừng khóc của mèo Kha không nhịn được lại ươn ướt, cô ngửi hương vị ngọt ngào của bánh kem trong không khí, dùng đuôi quét qua Vương Nhị Cẩu: "Ngao meo…"
Vương Nhị Cẩu vẫy cái đuôi, đạp lên đệm thịt hình hoa mai nhảy xuống bàn, học theo bộ dạng mèo Kha nép sát vào chân tường đi đến căn phòng kia.
Tất cả những bố trí tỉ mỉ này, cả hành vi cố ý che giấu của Lý Khoa và "mẹ mìn buôn bán mèo", rõ ràng chính là muốn tạo sự bất ngờ cho cô, sao cô có thể phá hỏng tất cả được chứ?
Tâm trạng mèo Kha vài giây trước vẫn còn ở dưới đáy cốc, thoáng chốc đã bay vút lên đến chín tầng mây, mèo nhỏ vui sướng đến mức vừa đi vừa nhảy.
Cô dẫn theo Vương Nhị Cẩu quay về trước lồng vận chuyển mèo, mèo Kha ghét bỏ liếc nhìn thân hình to lớn của Vương Nhị Cẩu, cô duỗi đệm thịt hình hoa mai chỉ vào góc đối diện: "Ngao meo!"
"Meo..."
Vương Nhị Cẩu ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn mèo Kha.
"Ngao meo meo!"
Thái độ mèo Kha kiên quyết, chỉ vào vị trí trong góc cho Vương Nhị Cẩu.
"Àu..."
Vương Nhị Cẩu nức nở, chạy vào góc, sau đó co người lại nấp bên cạnh lồng vận chuyển.
Mèo Kha đạp nhẹ nhàng lên đệm thịt hoa mai, lách qua khe hở giữa chậu thép và hàng rào sắt, sau đó cẩn thận dùng móng vuốt kéo chậu thép đậy lên trên hàng rào sắt.
Bây giờ nhìn lại hộp thức ăn cho mèo đã được mở sẵn, cái bụng đói meo của mèo Kha đã kêu lên ùng ục, mũi nhỏ màu hồng phấn của cô hít vào, mở miệng ăn từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ, vô cùng hưởng thụ món khai vị.
Sau khi sắp xếp phòng khách, bày quà tặng ra xong xuôi, Lý Khoa lại chạy về khách sạn dẫn Lý Cẩu Đản đến.
Trong miệng Lý Cẩu Đản vẫn còn ngậm miếng kẹo sữa, trong tay cầm theo hai hộp quà được bọc lại tinh xảo, nhún nhảy đi theo sau chân Lý Khoa.
Nhấn phím thang máy lên tầng xong, Lý Khoa nhìn hộp quà mà Lý Cẩu Đản xách theo trong tay, không nhịn được hỏi: "Con định tặng quà gì vậy?"
"Hừ!" Lý Cẩu Đản dùng bộ dạng kiêu ngạo của Ôn Cẩm nghiêng đầu đi.
"Nghe nói cửa hàng bánh ngọt ở cổng khu nhà mới cho ra lò loại bánh kem cá nhỏ sấy khô."
"Ý ý ý?" Hai mắt Lý Cẩu Đản sáng lên, nhưng nghĩ đến lời dặn dò của Ôn Cẩm, nó vẫn kìm nén sự manh động, nuốt nước bọt và suy nghĩ thèm ăn đang xông lên, cố gắng nhai mấy viên kẹo sữa trong miệng, lắc đầu với Lý Khoa.
Kiên quyết thế này...
Thang máy "đinh" một tiếng rồi dừng lại, Lý Khoa thấy dụ dỗ không được, đành phải tạm thời kiềm chế lòng hiếu kỳ đang tuôn trào.
"Tiểu Lý đến rồi, đây chính là Tiểu Ôn phải không, rất xinh xắn."
Người phụ nữ trung niên bị mèo Kha cho là "mẹ mìn buôn bán mèo" đứng ở cửa ra vào tiếp đón Lý Khoa và Lý Cẩu Đản.
Lý Cẩu Đản nuốt kẹo sữa xuống, lễ phép giới thiệu: "Chào dì ạ, cháu là Ôn Kha."
"Thật sự làm phiền dì quá, cảm ơn dì Vương đã vất vả giúp đỡ chúng cháu."
“Có gì đâu mà vất vả chứ." Dì Vương kéo tay Lý Cẩu Đản, hiền từ nhìn nó nói: "Tiểu Ôn nhất định phải quý trọng Tiểu Lý đấy nhé, bây giờ người chịu bỏ tâm tư để chiều lòng bạn gái cũng không nhiều đâu."
Lý Cẩu Đản không hiểu gì chỉ biết gật đầu mỉm cười.
Lý Khoa sợ bị bại lộ, vội vàng nói sang chuyện khác: "Lão Vương bọn họ đến chưa ạ?"
"Cháu vừa mới đi thì họ đã đến, trong nhà không có đồ uống, dì bảo Lão Vương đi xuống mua một ít về đây rồi, các cháu cứ chơi trước đi, mèo con để ở trong phòng Lão Vương, dì có việc phải ra ngoài một lát."
"Dì không ăn bánh kem với bọn cháu sao?"
"Dì lớn tuổi rồi không thích ăn mấy thứ ngọt đâu, các cháu chơi đi nhé, tối nay dì về muộn."
Nói xong, dì Vương để lại chìa khóa cho Lý Khoa, cầm theo túi xách rồi thay giày ra ngoài, vui tươi hớn hở để lại sân nhà cho mấy người trẻ tuổi.
Sau khi Lý Khoa vẫy tay tạm biệt dì Vương liền đứng ở cửa ra vào thở phào.
Vốn dĩ anh đã bịa được lý do để bảo dì Vương đi rồi, bây giờ thì không cần phải đào hố cho mình nữa, tâm trạng Lý Khoa cực kỳ thoải mái.
"Oa!"
Lý Cẩu Đản vừa bước vào phòng khách đã thấy bánh kem hai tầng to đặt trên bàn, nó không nhịn được liền hít hà, say mê ngửi hương vị ngọt ngào của bánh kem trong không khí.
"Không được ăn vụng, đợi lát nữa mọi người cùng cắt bánh kem." Lý Khoa vươn tay gõ lên đầu Lý Cẩu Đản một cái, cảnh cáo nói: "Nếu dám ăn vụng, sau khi quay về, một miếng bánh kem cũng không cho con ăn, ra vẻ đáng yêu cũng không được ăn đâu."
"Hu hu..."
Lý Cẩu Đản ôm đầu, trề môi, đáng thương nhìn Lý Khoa.
Sau khi ba Ôn mẹ Ôn đến, Lý Khoa vẫn luôn bắt tay vào việc chuẩn bị tiệc sinh nhật cho mèo Kha, bây giờ tất cả mọi thứ đều đã sắp xếp xong xuôi, Lý Khoa lại càng căng thẳng hơn.
Lấy điện thoại ra giục Ôn Cẩm đang chạy đến và Lão Vương đang đi mua đồ uống, Lý Khoa đứng ngồi không yên đi qua đi lại trong phòng khách.
Nhưng anh lại không dám gây ra tiếng động quá lớn, chỉ có thể nhón mũi chân thật cẩn thận đi qua đi lại, nhìn trông như ăn trộm.
Lý Cẩu Đản nhìn chằm chằm bánh kem hai tầng to mà liên tục chảy nước miếng, nhưng trước đó Lý Khoa đã cảnh cáo rồi nên nó không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chép miệng nhớ lại hương vị kẹo sữa đã ăn trên đường đến đây.
Sau khi xác nhận lại những việc cần chuẩn bị, Lý Khoa chà xát đôi tay đã ra đầy mồ hôi, mở khung cửa phòng Lão Vương nhìn vào bên trong.
Vương Nhị Cẩu đang cuộn thành một đống nằm liếm lông ở đằng sau lồng vận chuyển nhốt mèo Kha. Từ bên ngoài nhìn vào không phát hiện ra động tĩnh gì ở trong lồng, để đề phòng mèo Kha vượt ngục, phát hiện sự bất ngờ mà họ chuẩn bị cho cô, Lý Khoa trước khi đi còn chưa yên tâm bảo dì Vương đặt lên lồng vận chuyển mèo một cái chậu thép.
Bây giờ cái chậu vẫn còn nằm trên đó, xem ra mèo Kha vượt ngục thất bại rồi, vẫn chưa biết tất cả mọi thứ trong phòng khách, có lẽ bây giờ còn đang khóc thút thít cho rằng anh không cần cô nữa.
Lý Khoa đùa dai cười một tiếng, cẩn thận đóng cửa phòng, trái tim thổn thức vẫn chưa bình tĩnh trở lại.