Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 56: Cái tên mà giống loài cũng loạn




Mẹ Ôn bĩu môi, không thèm quan tâm đến ba Ôn, vươn tay cướp lại mèo Kha ôm vào lòng mình, nói: "Con mèo này thật sự thông minh, còn có thể nghe hiểu được chúng ta đang nói cái gì, mèo nhỏ ơi, con tên là gì vậy?"

Mèo Kha rung rung chòm râu, đệm thịt nho nhỏ vỗ nhẹ lên mu bàn tay mẹ Ôn, nương theo sức của mẹ Ôn nhảy ra khỏi lồng ngực bà, sau đó từ sau ghế nhảy lên, dùng động tác có độ khó cao, vững vàng an toàn hạ xuống trên đầu Lý Khoa.

Động tác kích thích và mạo hiểm như thế này khiến tay lái của Lý Khoa hơi lệch đi, xe hơi lắc lư một chút.

Lý Khoa đỡ mèo Kha vẫn đang ngồi trên đầu anh xuống, tiện tay đặt cô vào hòm giữ đồ ở giữa ghế lái và ghế phụ, anh sờ đầu Mèo Kha, nhẹ giọng dỗ dành nói: "Còn hai mươi phút nữa là đến nơi rồi, đừng làm loạn nữa nhé, tự mình chơi đi."

Nói xong, Lý Khoa lại quay đầu chân thành nhìn mẹ Ôn nói: "Bác gái, vẫn nói chó mèo gì đó phải lấy tên giản dị gần gũi một chút mới dễ nuôi. Sau khi cháu và Tiểu Kha nhận nuôi con mèo này, vắt hết óc để đặt tên, sau đó có một ngày, chúng cháu đi qua quầy hàng của một thầy tướng số, ông ta nói con mèo này là quý nhân trong cuộc sống của chúng cháu, phải đặt một cái tên không dễ dàng bị chết non mới được."

Mẹ Ôn say sưa lắng nghe, hai mắt tỏa ra ánh sáng thích thú, bà hỏi cho đến cùng: "Cuối cùng thế nào, thầy tướng số đặt tên gì? Ông ấy còn biết cháu và Kha Kha nuôi mèo nữa sao? Bây giờ ông ấy ở đâu vậy? Hôm nào chúng ta đi gặp đi?"

Lý Khoa tằng hắng một tiếng thanh cổ họng, sau đó úp mở nói: "Cái tên vừa không dễ dàng chết non lại giản dị, gần gũi, bác gái bác cho rằng sẽ là gì tên?"

"..." Cái này có chút làm khó mẹ Ôn, bà suy nghĩ một hồi, trả lời: "Thuyên Trụ? Thiết Ngưu? Thiên Hữu? Thiên Tứ? Gia Bảo?..."

Suy đoán ra được nhiều cái tên, đều bị Lý Khoa liên tục phủ nhận, mẹ Ôn lúc này mới nhớ đến bên cạnh mình còn có ba Ôn, vì vậy bà bỏ qua chút giận dỗi nho nhỏ vừa rồi, lắc cánh tay ba Ôn, hỏi ông ấy: "Ông nói xem có cái tên nào vừa giản dị, gần gũi lại không dễ dàng chết non, lại còn thích hợp đặt tên cho mèo?"

Cha Ôn mắt liếc nhìn con mèo to nặng bốn cân đang ngồi chồm hổm giữa ghế phụ và ghế lái, nói: "Gọi là Lý Cẩu Đản thôi."

"Trời cái ông này." Mẹ Ôn vươn tay đánh ba Ôn một cái, tức giận nói: "Còn nói đùa nữa à, mèo làm sao có thể gọi là Cẩu Đản được chứ hả? Đặt cái tên như vậy thì ngay cả giống loài cũng loạn hết lên rồi."

Ba Ôn bị mẹ Ôn đánh cho một cái bất ngờ không kịp đề phòng, đau đến nhe răng trợn mắt, ông sờ sau lưng, giận đùng đùng chỉ con mèo ngồi đằng trước, lại chỉ vào gáy Lý Khoa, nói: "Vậy bà đi hỏi Tiểu Lý xem, con mèo này do chính tôi đặt tên, làm sao tôi có thể không biết con mèo này tên là gì được chứ?"

Vốn định chơi một trò đùa nho nhỏ, nhưng vừa quay đầu đã bị ba Ôn bán đứng, Lý Khoa tỏ vẻ vô cùng oan ức và lúng túng. Nhưng anh vẫn bất chấp khó khăn, chống lại tầm mắt mãnh liệt của mẹ Ôn đang nhìn vào gáy mình, nói: "Là bác trai đặt đấy ạ, vừa nãy cháu chỉ định đùa một chút thôi, bác gái chê cười rồi."

Mẹ Ôn duỗi tay ra... Mẹ Ôn suy nghĩ một lát, lại rút tay về, chuyển thành vỗ nhẹ lên bả vai ba Ôn, nói với Lý Khoa trước: "Lần sau nói đùa chuyện gì thì nhớ nói trước với bác gái một tiếng, bác gái dễ tưởng thật lắm đấy."

Sau đó vẫy tay với ba Ôn, hạ giọng, có chút thẹn quá thành giận nói: "Ông đặt tên cho con mèo của Kha Kha, tại sao từ trước đến giờ không nói với tôi?"

Cha Ôn xòe tay ra, không để ý lắm mà nói: "Mấy chuyện này có gì để nói đâu, chỉ là con gái nuôi mèo bảo tôi đặt tên cho con mèo mà thôi."

Mẹ Ôn không nhịn được, giọng hơi cao lên, chất vấn ba Ôn: "Vậy ông đặt cho bọn trẻ mấy cái tên hay như thế, tại sao lại đặt tên cho con mèo thông minh đáng yêu kia là Lý Cẩu Đản hả?"

Mới vừa nghĩ đến, bé mèo ngoan ngoãn tốt tính, thông minh gần người đáng yêu lại còn biết làm nũng kia tên là Lý Cẩu Đản, mẹ Ôn lại cảm thấy đau lòng đến không thở nổi nữa rồi, bà có chút không cách nào nhìn thẳng Lý Cẩu Đản được nữa rồi.

Tính cách mẹ Ôn còn có chút giận dỗi của trẻ con, tiếp tục bĩu môi, nói chuyện đặt tên với ba Ôn: "Ông nhìn xem tên mèo nhà người ta hay biết bao nhiêu, Mimi Miêu Miêu gì đó, gọi lên nghe thật đáng yêu. Ông mà dắt Cẩu Đản ra ngoài như vậy, trên đường phố ông dám gọi thẳng tên nó không?"

Lý Khoa ngồi trong góc nghe hồi lâu rồi mới phát huy sự tồn tại mong manh của bản thân, nói: "Thật ra thì bác gái ạ, bác trai đặt cái tên này cũng rất hay mà, bác nhìn con mèo của Lão Vương ở trên tầng nhà chúng ta còn tên là Vương Nhị Cẩu kìa..."

Não đột nhiên bị khựng lại, cuối cùng Lý Khoa cũng đã nhớ ra anh đã quên mất chuyện gì.

Ngày hôm qua, sau khi ôm Vương Nhị Cẩu từ chỗ Lão Vương xuống tầng xong, anh đã thẳng tay ném Vương Nhị Cẩu cho mèo Kha, buổi tối lúc Lý Cẩu Đản ngủ trong phòng khách với mẹ Ôn, sáng sớm nay cũng không nhìn thấy bóng dáng của Vương Nhị Cẩu, cho nên...

Lý Khoa đạp phanh xe, đỗ xe ở ven đường, giải thích trong ánh mắt khó hiểu của mọi người: "Ngày hôm qua trước khi chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, cháu đã ôm con mèo nhà Lão Vương xuống, tối hôm qua ăn xong quay về rồi sáng nay thức dậy, cháu cũng không nhìn thấy Nhị Cẩu đâu cả, bác trai bác gái, có lẽ chúng ta phải quay về nhà thôi."

Mèo Kha ngẩng đầu suy nghĩ, lại rũ mắt xuống, chậm rãi vươn đầu lưỡi chải vuốt sợi lông trên móng vuốt.

Mẹ Ôn vẫn có chút mơ màng, ba Ôn gật đầu nói: "Vậy mau đi về trước đi, nhỡ làm mất thật thì phiền toái lắm, nhân lúc bây giờ còn sớm, có thể đi xung quanh khu chung cư tìm kiếm xem, mèo vẫn thường không muốn xa nhà, chạy xa đến mấy cũng sẽ quay về thôi."

Lý Khoa tùy tiện xoa nhẹ đầu Mèo Kha, khiến lông mèo mềm mại trên đầu cô bị vò thành một cục, tâm trạng căng thẳng mới hơi khá hơn một chút, đáp lại ba Ôn: "Nhị Cẩu không giống như các con mèo khác, Lão Vương thường xuyên dắt Nhị Cẩu ra ngoài đi dạo, xung quanh đây Nhị Cẩu rất quen thuộc, đường về nhà cũng biết, chỉ sợ là ai đó đã trộm Nhị Cẩu đi mất rồi."