Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 54: Con thích ăn bánh bao chiên




Ba Ôn sờ đầu mẹ Ôn, dùng ánh mắt nhìn trẻ em thiểu năng mà nhìn mẹ Ôn, nói: "Mèo không ăn được bơ, vừa nhìn đã biết bình thường ngoại trừ giáo án ra bà cũng chỉ toàn xem phim truyền hình trên ti vi thôi, ngay cả kiến thức cơ bản như vậy cũng không biết."

Mẹ Ôn tức giận hất bàn tay của ba Ôn, trừng mắt lườm ông, nói: "Chẳng phải là ý kiến ngu ngốc của ông sao, nếu không tại sao tôi phải giả vờ bị dị ứng lông mèo bao nhiêu năm như vậy, trước mặt hai đứa nhỏ không thể biểu hiện ra chút hứng thú nào, nếu không tại sao tôi lại không biết những điều này được chứ?"

Ba Ôn nghẹn lời, nhưng ông phản ứng nhanh hơn Ôn Cẩm rất nhiều, dù sao cũng đã là vợ chồng với mẹ Ôn được mấy chục năm, ông vô cùng thành thạo nói lái sang chuyện khác, lắc lư túi giấy trên tay nói với mẹ Ôn: "Vẫn chưa ăn sáng đâu đúng không? Tôi mua bánh bao chiên đặc sản chỗ này cho bà đây, bây giờ vẫn còn nóng hôi hổi đây."

Vừa mở túi giấy ra, Lý Cẩu Đản đứng bên kia đường vẫn luôn liếc xem tình hình phía bên này, đã ngửi thấy hương thơm mà chạy đến, nhào lên ôm cánh tay mẹ Ôn bắt đầu làm nũng: "Mẹ ơi, là món gì mà ngon thế ạ?"

Ba Ôn khóe miệng đầy ý cười lắc đầu, dụ Lý Cẩu Đản giống như đang dụ trẻ con, nói: "Bánh bao chiên này ăn rất ngon, Tiểu Trình sáng sớm đã chạy đi xếp hàng, người ta còn giới hạn số lượng bán ra nữa, nên chỉ mua được hai túi nhỏ này. Còn không biết có đủ cho cha với mẹ con ăn không đây, con nói phải làm sao bây giờ?"

Lý Cẩu Đản bắt đầu sốt ruột, ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm túi giấy một lúc lâu, nhất thời con sâu tham ăn trong dạ dày nó bị hương thơm của bánh bao chiên câu lên, bụng từ sáng đến giờ còn chưa được uống được chén nước nào bắt đầu kêu lên ùng ục. Ánh mắt nó đảo qua mặt ba Ôn và mẹ Ôn một lượt, cuối cùng nhịn được ý nghĩ thèm thuồng với bánh bao chiên, bánh kem hai tầng là sự kiên trì cuối cùng của nó!

Lý Cẩu Đản cắn răng từ chối hương thơm của bánh bao chiên, lùi về phía sau mấy bước, nuốt nuốt mấy ngụm nước bọt, lưu luyến không rời nhìn bánh bao chiên, nói với ba Ôn: "Nếu bánh bao chiên không đủ ăn, vậy ba mẹ ăn trước đi..."

Ngoài miệng mẹ Ôn vẫn luôn nhắc mãi chuyện cân nặng của nó, nhưng bây giờ thấy bộ dạng Lý Cẩu Đản rõ ràng thèm đến mức không chịu nổi, chắc chắn đang rất khổ sở để nhịn ăn, nhất thời không nhịn được liền phì cười.

Cầm bánh bao chiên mà ba Ôn mang đến, mẹ Ôn ước lượng số lượng một hồi, liếc sang ba Ôn một cái, lại tiếp tục vẫy tay với Lý Cẩu Đản, nói: "Đừng nghe ba con, còn nhiều bánh bao chiên lắm, ngay cả nửa cái túi này cha mẹ cũng không ăn hết được đâu."

Lý Cẩu Đản nửa tin nửa ngờ nhận lấy túi giấy bánh bao chiên mà mẹ Ôn đưa qua, mới chỉ thò đầu vào ngửi khẽ, chóp mũi đã tràn ngập hương thơm hạt vừng được rắc trên bánh bao chiên cùng với hỗn hợp màu đỏ của dầu ớt màu đỏ và màu xanh của hành băm trộn lẫn với nhau, rưới đầy trên bánh, tạo ra hương vị ngon lành khiến người ta thèm ăn đến nhỏ dãi.

Cuối cùng nó dè dặt liếc mắt nhìn mẹ Ôn, sau khi thấy bà gật đầu đồng ý, Lý Cẩu Đản mới lộ ra nụ cười thoải mái, bốc một chiếc bánh bao chiên trắng nõn đổ đầy hạt vừng, rưới đầy dầu ớt và hành băm, đưa vào trong miệng.

Khi Lý Khoa và mèo Kha lái xe đi tới, nhìn thấy ở đây có cảnh tượng như vậy, cổ họng hai người đều nghẹn lại, bộ dạng của Lý Cẩu Đản cứ như là hàng ngày Lý Khoa đều cắt xén phần ăn của nó, mèo Kha cung cấp không đủ tình thương của mẹ cho nó vậy.

Cả hai chỉ liếc nhìn nhau, đi đến thống nhất, từ việc trao đổi ánh mắt hiểu được suy nghĩ của người kia.

Lý Khoa và mèo Kha kiên định gật đầu, chương trình giáo dục đạo đức và lễ nghi của Lý Cẩu Đản nhất định phải được tiến hành sớm thôi!

Sau khi hai người đạt được hiệp nghị tốt đẹp thì vui vẻ vỗ tay, mèo Kha từ bên ghế lái phụ đưa đệm thịt hoa mai ra nhảy lên đùi Lý Khoa, khi anh mở tay ra vỗ nhẹ.

Lý Cẩu Đản nhìn thấy xe của Lý Khoa bèn ngậm miệng bánh bao chiên nhảy nhót chạy đến. Sau khi bắt gặp tầm mắt của mèo Kha đang ngồi ghế bên cạnh tài xế, Lý Cẩu Đản không biết tại sao lại thấy chột dạ, nó vội vàng nuốt miếng bánh bao chiên nhỏ đang ngậm vào miệng, đến nỗi suýt nữa bị nghẹn.

Ngay khi nó đang định làm ra vẻ như chưa từng ăn cái bánh bao chiên nào, lén lút vòng về chỗ ngồi phía sau, một ánh mắt nóng rực tràn đầy tính đe dọa từ ghế lái phụ truyền đến, Lý Cẩu Đản khó khăn quay đầu sang.

[Mèo Kha is watching you.]*

(*) Mèo Kha đang theo dõi bạn.

Sau khi biết rõ mẹ Ôn hoàn toàn không hề bị dị ứng lông mèo, thậm chí còn có chút yêu thích mèo con, mèo Kha không trốn tránh mẹ Ôn thật xa giống như hôm qua nữa, ngược lại còn chủ động đi tới gần bên cạnh mẹ Ôn.

Giống như bây giờ, chỗ ngồi trong xe rộng rãi như vậy, con mèo trưởng thành cân nặng khoảng bốn cân nằm đâu mà chẳng được, nhưng mèo Kha lại thích leo lên đùi mẹ Ôn, leo lên đến nơi rồi còn muốn cong người làm nũng, cô còn dùng cái đầu lông xù mềm mại cọ lên cánh tay mẹ Ôn.

Mèo Kha: Hừ, người ta cũng là một bé mèo con đáng yêu đó.

Lúc này Lý Cẩu Đản đã nhanh trí ngồi lên vị trí bên cạnh tài xế, tự mình thắt dây an toàn, ba Ôn mẹ Ôn nhìn mèo Kha lăn qua lăn lại trên đùi bọn họ cũng thấy mới lạ, cả không gian rộng rãi đằng sau cũng không đủ cho mèo Kha lăn lộn nữa.

Lý Khoa có chút hơi đau đầu, đồng thời khóe miệng cũng hơi nhếch lên.

Từ sau khi ba Ôn mẹ Ôn đến, mèo Kha thật ra cũng không hề vui vẻ như cô từng mong đợi trước đó, ngược lại còn hơi khổ sở.

Nhìn lỗ tai mèo của mèo Kha rủ xuống, bước chân mèo uể oải giẫm nệm thịt hình hoa mai cũng chẳng còn chút sức lực nào nữa rồi!

Lý Khoa nhìn thấy sự thay đổi trong lòng mèo Kha thì cũng lo lắng theo, nhưng tên trai thẳng tăm tắp như thép này không thể nào nói ra được lời tình cảm an ủi người khác, cũng không thể đi mua món quà nhỏ gì đó khiến người ta cảm động được, càng không thể làm ra sự ngạc nhiên gì đó khiến người khác mong đợi.

Nếu như có thể, có lẽ phải đợi đến kiếp sau rồi.

Lúc này, nhìn thấy mèo Kha vui sướng nhảy nhót ở chỗ ngồi đằng sau, lăn qua lăn lại quanh cha mẹ cô, trong lòng Lý Khoa giống như đang có một con mèo nhỏ chạy theo sợi len, vừa đáng yêu lại vừa mê người, nếu không sao có thể lọt vào tim của anh như thế được chứ?