Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 5: Bàn về phương pháp giải quyết khi có chuyện xảy ra




Ánh mắt Lý Khoa hơi do dự một chút, sau đó anh lại yên tâm mà nghĩ rằng dù sao bây giờ bạn gái đang dùng thân thể cô mèo, cho dù anh muốn cũng không làm được gì cô mèo cả, vậy thì cứ quyết định làm như trước kia đi.

Ăn xong thức ăn, đánh răng tắm rửa, vệ sinh xong xuôi, Lý Khoa cẩn thận nhấc chân trên giường, kéo chăn lên, tắt đèn ở đầu giường, nhắm mắt lại, bắt đầu thấp thỏm mà ngủ.

Vốn tưởng rằng vì có cô mèo là bạn gái đang nằm ngay bên cạnh, hơn nữa hôm nay đã trải qua một loạt chuyện khó tin, anh hẳn sẽ mất ngủ, chắc sẽ ở trên giường suy ngẫm về nhân sinh trong chốc lát.

Nhưng Lý Khoa thật không ngờ là đầu vừa chạm vào thân cô mèo mềm mại đang nằm sâu giữa hai gối đầu, Lý Khoa liền cảm thấy cực kỳ yên tâm, sau đó cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cảm giác ngủ cực kỳ ngon lành, Lý Khoa vươn tay chống đầu ngồi dậy, lần đầu tiên đầy tinh thần như vậy, anh cầm lấy di động trên đầu giường, mới khoảng sáu rưỡi.

Bình thường, anh làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ quy luật, mười giờ sáng đi làm, sáu giờ chiều tan tầm. Vì nơi ở và công ty nằm trên cùng một trục đường, đi bộ khoảng nửa giờ hoặc lái xe hơn mười phút là đến nên anh thường dậy lúc chín giờ hai mươi, dùng mười phút để vệ sinh cá nhân, chín giờ rưỡi thì ra ngoài mua bữa sáng, sau đó lái xe hoặc là đi bộ đi làm.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh dậy sớm, tinh thần lại tràn đầy năng lượng như vậy.

Cách giờ đi làm vẫn còn sớm, đang chuẩn bị nằm xuống ngủ tiếp một giấc thì cái mũi của Lý Khoa giật giật một cái.

Anh ngửi thấy được một mùi cực kỳ không thể miêu tả.

Hơn nữa, cái mùi không thể miêu tả đó lại ngay bên cạnh đầu của anh.

Toàn thân Lý Khoa đều bất an, trở nên cứng ngắc.

Anh chậm rãi xoay người, tầm mắt lướt qua cô mèo đang ngủ cực kỳ ngon giữa hai cái gối, cuối cùng dừng lại ở một bãi màu vàng trên gối đầu màu trắng mà tối hôm qua anh không gối lên.

Môi Lý Khoa giật giật, biểu cảm trên mặt trở nên cứng ngắc, anh nhanh chóng lấy hộp đựng kính trong ngăn kéo đầu giường ra để đeo vào, một bàn tay nhấc cô mèo lên rồi thả vào ổ mèo hình vỏ sò.

Sau sáu phút ngẫm nghĩ về nhân sinh, Lý Khoa quyết định tiếp tục làm một dũng sĩ đối mặt với sự khiêu chiến của cuộc sống. Anh “thấy chết không sờn” mà nhìn bãi nhỏ trên cái gối màu trắng kia, dường như nếu bây giờ sờ lên thì cả bàn tay cũng có thể dính một đống vết nước màu vàng vậy.

Tay cừ khôi làm việc nhà - Lý Khoa nhanh chóng ném hết ga giường, vỏ chăn, vỏ gối vào máy giặt. Lôi chăn, gối đầu và nệm ra ban công để phơi nắng, nhìn thấy cái giường trụi lủi chỉ còn lại tủ đầu giường, lòng Lý Khoa vốn xao động bất an vì bị bệnh sạch sẽ và chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ chi phối cuối cùng bình tĩnh lại.

Bảy giờ bốn phút, còn rất sớm.

Cô mèo trên tủ đầu giường vẫn ngủ rất say sưa, động tĩnh lớn như vậy vẫn không thể đánh thức cô.

Lý Khoa cúi đầu nhìn áo ngủ nhiều nếp nhăn trên người mình, lại thuận tay vào buồng vệ sinh để tắm rửa và thay trang phục thể thao.

Bảy giờ rưỡi, ngẫm lại phải chờ tới chín giờ rưỡi, không muốn đi làm, làm sao bây giờ?

Lý Khoa cầm lấy di động làm một việc anh cũng rất thường xuyên làm, gọi một cuộc điện thoại, sau khi kết nối, không đợi bên kia đáp lại, anh đã trực tiếp nói: “Đàn anh, em là Lý Khoa, hôm nay em xin phép nghỉ ạ."

Nói xong, anh cứ thế cúp máy, cũng không quan tâm người ở đầu dây bên kia có phải đang ngủ hay có nghe rõ anh nói gì hay không.

Sau khi cúp máy, Lý Khoa nhìn chòng chọc màn hình điện thoại di động năm phút đồng hồ, xác định vị đàn anh kia vẫn ngủ đến mức không biết trời đất là gì, có thể anh ta đã coi cuộc điện thoại này là chuông báo thức nên mới không điên cuồng gọi lại, thì Lý Khoa mới lấy dây ra chuẩn bị dắt mèo đi dạo, thuận tiện ăn bữa sáng.

Lý Khoa đưa tay ra buộc dây đeo cho cô mèo đang ngủ say, rồi ôm lấy cô mèo bị buộc dây đang ngủ không biết trời trăng gì đi ra khỏi phòng ngủ.

Lý Khoa vốn thường xuyên mang mèo ra ngoài dạo, giờ lại nhét cô mèo vào trước ngực, dùng áo khoác ngăn trở, ngồi xổm xuống ở huyền quan để thay giầy thể thao, chuẩn bị ra ngoài. Đột nhiên, phòng dành cho khách lại có âm thanh của đồ vật nào đó bị rơi xuống đất.

Lý Khoa thắt chặt dây giày thể thao, nâng cô mèo lên và nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng dành cho khách. Tối hôm qua, anh chỉ liếc qua con mèo biến thành bạn gái đang ngủ bên trong thì cứ thế đi ngủ, sáng nay còn chưa tới xem, tâm tình của anh đột nhiên có chút phức tạp.

Lý Khoa có thể xem như là một người trẻ tuổi có tiền đồ rộng mở. Anh đã mua được một căn nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách ở trên đoạn đường không tồi ở Thượng Hải rộng lớn này. Một phòng dùng làm phòng ngủ chính, một phòng dùng để làm phòng dành cho khách kiêm phòng sách. Nói là phòng dành cho khách nhưng thật ra cũng chỉ có bạn gái đến ở, cho nên khi bố trí cách trang trí và các đồ vật nhỏ Lý Khoa cực kỳ cẩn thận.

Mà bây giờ, toàn bộ số sách trên giá đều bị vương vãi dưới mặt đất, mấy đồ thủ công nhỏ được đặt trên các ô của giá sách cũng bị rơi xuống đất. Chiếc đèn trên bàn học cũng đang nằm dưới đất, chăn trên giường cũng ở dưới đất, hai tủ đầu giường hiện giờ cũng đổ ra đất.

Con mèo biến thành bạn gái đâu rồi?

Lý Khoa bắt đầu trở nên căng thẳng.

Một tiếng mèo kêu thật nhỏ, nghe có vẻ tủi thân vang lên ở sau lưng, Lý Khoa xoay người nhìn, con mèo biến thành bạn gái đang co người phía sau cửa. Chiếc váy màu đỏ trên người trở nên nhăn nhúm, mái tóc dài của cô rối bời rũ trên vai, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, đôi mắt ướt át long lanh dường như có thể bật khóc ngay lập tức vậy.

Lý Khoa thở phào một hơi, cảm thấy mình không còn căng thẳng nữa.

Dù làm loạn như thế nào thì con mèo vẫn đang dùng thân thể bạn gái mình, trong thân thể lại là boss mèo nhà mình, đâu thể làm gì mèo biến thành bạn gái này được chứ?

Hơn nữa, nếu thật sự muốn truy xét thì anh mới là người phải chịu trách nhiệm.

Kế hoạch chạy bộ tạm thời bị dẹp sang một bên, Lý Khoa xắn tay áo lên, nấu một nồi cơm, mở tủ lạnh ra lấy hai miếng ức gà để nấu, sau đó ngồi trên sô pha, khuỷu tay chống đầu nhìn con mèo biến thành bạn gái ăn bữa sáng.