Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 28: Không biết đã mấy tiếng đồng hồ Rồi, nhớ lý khoa




Hành động của cô trợ lý riêng cực kỳ nhanh. Không đến năm phút cô đã mang đến một thùng băng vệ sinh đủ các loại nhãn hiệu.

Ôn Cẩm mở khuy măng sét cổ tay, cuốn tay áo lên, chỉ hai ba lượt đã lắp xong cái lồng thép không rỉ mà Ôn Kha có khả năng sẽ ngủ ở đó tối nay. Lý Cẩu Đản cầm một bịch băng vệ sinh, đứng ở nhà vệ sinh không biết phải làm gì. Ôn Kha bị Ôn Cẩm cưỡng chế giữ lại trong phòng khách.

“Lý Cẩu Đản.” Ôn Cẩm mở cửa lồng ra: “Đi vào.”

Lý Cẩu Đản ở trong nhà vệ sinh cách đó không xa meo một tiếng.

Ôn Cẩm không hề bị lay động, một tay anh túm gáy mèo, nhét cô vào trong lồng, rồi rút một cái váy phồng trong đống quần áo được đưa đến ra.

“Tiểu Kha, đã đỡ hơn chưa? Mở cửa lấy quần áo này.”

Lý Cẩu Đản nghe thấy tiếng liền xoay người nhìn bóng người mơ hồ hiện lên qua lớp kính mờ mờ của cửa nhà vệ sinh, nó ấm ức kêu meo meo mấy tiếng, đưa tay lên tấm kính, không ngừng cào cửa.

Ôn Cẩm nắm lấy tay nắm cửa, cửa nhà vệ sinh không khóa, khóa cũng không hỏng, vậy tại sao không thể mở từ trong ra vậy?

Từ lúc gặp mặt vào buổi chiều, trạng thái của em gái vẫn không đúng lắm. Bởi vì gặp được cô nên Ôn Cẩm rất vui, theo bản năng anh không chú ý tới những chuyện không phù hợp kia, và đẩy lý do của cảm giác không phù hợp đó lên đầu Lý Khoa.

Mãi cho tới bây giờ, sau khi ở riêng với em gái suốt dọc đường, lúc này Ôn Cẩm mới nhận ra, thật sự không phải tại Lý Khoa, mà em gái của anh có thể thật sự đã có vấn đề gì đó.

“Meo ngao! Meo ngao!” Lý Cẩu Đản dùng móng tay cào cửa kính nhà vệ sinh. Ký ức về việc nó, là một con mèo bị nhốt trong phòng sách đêm nọ dâng lên trong đầu. Lý Cẩu Đản sợ tới mức từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống.

Ôn Kha bị nhốt trong lồng thép nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Lý Cẩu Đản thì nửa người bám lấy lồng thép, thò móng vuốt ra, móc lấy thanh sắt cài ở ổ khóa.

Sau hai ba lần cô đã đẩy được thanh sắt ra, Ôn Kha quen thuộc mở cửa lồng, chân mèo lao thẳng về phía mục tiêu trong nhà vệ sinh.

Ôn Cẩm vặn tay nắm cửa, Lý Cẩu Đản đang dùng móng tay cào lớp kính mờ “xoạt” một cái đã nhào vào lòng Ôn Cẩm. Từng giọt nước mắt to tròn thấm vào cái áo sơ mi mỏng nhẹ của anh, làm ướt cả ngực anh. Lý Cẩu Đản khóc tới mức hết hơi, nấc liên tục.

Nó khóc như vậy cứ như Ôn Cẩm đã ngược đãi nó vậy.

Hiện giờ Ôn Kha vừa cảm thấy đau lòng, vừa cảm thấy tức giận, lại vừa cảm thấy buồn cười vì Lý Cẩu Đản.

Dần dần, Lý Cẩu Đản chuyển từ khóc to thành khóc nức nở. Khi xác định nó sẽ không bị nhốt lại trong căn phòng tối nữa thì nó thò đầu ra khỏi lòng Ôn Cẩm, vô cùng đáng thương nhìn Ôn Kha kêu meo một tiếng.

Ôn Kha khép chân trước lại, dùng tư thế ngồi xổm tiêu chuẩn ngồi trên thảm, cô nghiêng đầu trả lời Lý Cẩu Đản: “Meo~” Không sao đâu~

Một lòng đặt trên người em gái nên Ôn Cẩm không để ý tới sự tác động qua lại giữa Ôn Kha và Lý Cẩu Đản. Thấy Lý Cẩu Đản không khóc nữa thì anh sờ đầu của nó, an ủi: “Chia tay, thất tình không là gì cả, chủ yếu là em đã đá cậu ta, không phải chịu thiệt. Sau này anh sẽ tìm cho em một người em thích hơn.”

Sau khi nghe thấy lời của Ôn Kha, trái tim lo sợ của Lý Cẩu Đản đã hạ xuống, tâm trạng cũng thoải mái hơn, bụng cũng không thấy đau lắm nữa.

Đúng lúc này, Ôn Kha nhảy tới bên chân Lý Cẩu Đản: “Muốn ăn đồ ăn không?”

Lý Cẩu Đản nhỏ giọng miao một tiếng rồi dùng đôi mắt long lanh sáng rỡ vừa mới được rửa qua bằng nước mắt kia nhìn Ôn Kha.

“Vậy em phải ngoan ngoãn nghe lời chị, chị nói cái gì em lập tức làm như thế thì em mới có đồ hộp ngon để ăn.”

Lý Cẩu Đản quay đầu lại nhìn nhà vệ sinh, hoảng sợ gật đầu trả lời Ôn Kha.

“Hiện giờ em ôm chị, đi lên phòng thứ hai phía móng vuốt bên phải của em ở trên tầng hai.”

Đẩy Ôn Cẩm ra, Lý Cẩu Đản khom lưng bế Ôn Kha lên, nghe theo lời cô chạy lên tầng hai, tới căn phòng thứ hai bên phải.

“Dùng tay của em nhẹ nhàng nắm lấy cái thứ hình tròn này, vặn nửa vòng về phía móng vuốt bên phải, cửa sẽ mở ra.”

Lần đầu thử nghiệm việc mới mẻ như là mở cửa, Lý Cẩu Đản đã không sợ cái thứ có thể ngăn cách nó và người khác ở hai không gian khác nhau nữa. Trong đôi mắt sáng long lanh tràn ngập tò mò muốn thăm dò thứ mà mình không biết.

“Đóng cửa lại, vặn hai vòng về phía bên trái, bên ngoài có gõ thế nào cũng không mở.”

Lý Cẩu Đản nghe lời làm theo.

Ôn Cẩm, người đang cầm quần áo trên tay lại bị giam ở ngoài cửa, lại còn bị đóng sập cửa trước mặt: “...”

Ôn Kha đưa Lý Cẩu Đản đi tắm rồi thay quần áo, thay băng vệ sinh. Trong khe của bốn cái đệm thịt hoa mai của cô đều là bọt sữa tắm và bọt dầu gội đầu. Lúc gội đầu cho Lý Cẩu Đản còn phải khống chế lực móng vuốt của mình để đề phòng mình cào Lý Cẩu Đản bị thương.

Đây thật sự là chuyện một con mèo nên làm sao?

Ôn Kha có hơi bực bội, mà cũng hơi nhớ Lý Khoa.

Lý Khoa, người tự giam kín mình trong suốt bốn tiếng đồng hồ để suy nghĩ, cuối cùng đã nghĩ thông suốt.

Ôn Cẩm là anh ruột của Ôn Kha, là người có quan hệ máu mủ, tình cảm của anh đối với Ôn Kha còn sâu đậm hơn cả mình. Hai người đã cùng nhau lớn lên, nếu mình nói chuyện này cho Ôn Cẩm thì Ôn Cẩm tuyệt đối sẽ không nộp Ôn Kha cho quốc gia, rồi lại để các ban ngành có liên quan gì đó đưa Ôn Kha và Lý Cẩu Đản đi giải phẫu, rút máu nghiên cứu gì đâu nhỉ?

Lý Khoa vô cùng xoắn xuýt, anh nghĩ đi rồi lại nghĩ lại, trời cũng đã tối, đồng hồ báo thức anh đặt cũng vang lên.

Theo như Ôn Kha nói, khi tới kỳ thì không thể ăn quá nhiều, cũng không thể ăn quá ít. Đặc biệt hiện giờ Lý Cẩu Đản đang ở trong thân thể của cô thì càng phải khống chế việc ăn uống. Bởi vậy Lý Khoa đã đặc biệt đặt giờ báo thức từng giai đoạn, vào giờ này, Ôn Kha và Lý Cẩu Đản đều nên ăn rồi.

“Tiểu sư muội, Cẩu Đản, rốt cuộc hai người bị Ôn ma đầu đưa đi đâu rồi!”