Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 109: Chụp ảnh cưới




Tết âm lịch vô cùng bận rộn trôi qua, tiễn ba mẹ hai nhà rời đi, Lý Khoa ôm mèo Kha hăng hái ngủ cả một ngày.

Đang ngủ mơ mơ màng màng, có người gọi điện thoại đến, Lý Khoa lục lọi bới ra điện thoại di động: "A lô, xin chào..."

"Tiểu Lý à, hai đứa đã dậy chưa?"

Là giọng của mẹ Ôn, Lý Khoa tỉnh táo lại trong nháy mắt, anh ôm điện thoại di động từ trên giường ngồi dậy: "Bác gái, chúc bác buổi sáng tốt lành, cháu đã dậy rồi ạ."

"Vẫn còn chưa sửa cách xưng hô kìa, phải gọi mẹ giống như Kha Kha chứ."

Lý Khoa biết nghe lời sửa cách xưng hô gọi: "Mẹ!"

"Ôi ôi thật tốt quá, đợi lát nữa mẹ gửi cho con bao lì xì sửa cách xưng hô nha."

Tin nhắn Wechat gửi đến, mẹ Ôn gửi đến một bao lì xì 888, Lý Khoa híp mắt cười nhận lì xì, hỏi: "Mẹ, mẹ gọi điện đến có chuyện gì thế ạ?"

"Lúc trước quên không nói với hai đứa, con và Kha Kha còn chưa chụp ảnh cưới đâu đó, hai đứa định chụp ở Thượng Hải hay là chụp ở thủ đô?"

Lý Khoa liếc mắt nhìn mèo Kha còn đang nằm trong ổ chăn ngáy khò khò, nhỏ giọng nói: "Con và Tiểu Kha định chụp bộ ảnh cưới theo phong cách riêng, bắt chước ba mẹ con đi du lịch. Bây giờ con cũng có chút tiền gửi trong ngân hàng, muốn đến chỗ nào thì chụp ảnh cưới đặc sắc của nơi đó, sau này cũng sẽ trở thành kỷ niệm của chúng con."

Mẹ Ôn giơ hai tay tán thành ý tưởng này của Lý Khoa, bà vui vẻ cúp điện thoại, quay đầu nhìn ba Ôn đang đeo kính ôm quyển sách đọc đến say sưa, bắt đầu tức giận, không nhịn được nói: "Nhà họ Lý đúng là đời sau noi theo đời trước, biết đối xử tốt với vợ mình từ trong xương cốt rồi."

Ba Ôn sững sờ, nói: "Người ta thì làm sao?"

"Con rể của chúng ta cũng biết dẫn con gái đi du lịch, chụp bộ ảnh cưới độc đáo, ông thì chỉ chụp ảnh mặc quân phục với tôi. Lúc còn trẻ ngay cả tấm ảnh cưới cho ra hồn cũng không có, chẳng biết lãng mạn gì cả."

Ba Ôn nghẹn lời, ông thả quyển sách mới đọc được một nửa trong tay xuống, vươn tay sờ soạng mấy cái dưới bàn trà, lấy ra một phong bì, bất đắc dĩ nói: "Không phải là tôi còn chưa kịp nói cho bà biết sao?"

Cầm phong bì, bên trong đựng hai tấm vé máy bay đi tỉnh Hải Nam, mẹ Ôn mới coi như vui vẻ một chút, tiếp tục nói: "Lớn tuổi rồi còn bắt chước thanh niên chuẩn bị ngạc nhiên với bất ngờ gì chứ?"

"Ôi!" Ba Ôn lắc đầu, cầm sách lên đọc tiếp, nhỏ giọng than thở một câu: "Lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy biển."

Tạm thời lừa gạt được mẹ Ôn, Lý Khoa ngẩng đầu nhìn Lý Cẩu Đản, càng nhìn càng cảm thấy khó xử.

Anh thật sự không tưởng tượng ra nổi cảnh tượng mình đi chụp ảnh cưới với con gái mình.

Lại có người gọi điện thoại đến, Lý Khoa liếc mắt nhìn thông báo trên màn hình rồi mới nhận cuộc gọi: "Mẹ, làm sao vậy ạ?"

"Thằng ranh con, gọi điện thoại cho con, con lại có giọng điệu như thế hả?"

Lý Khoa không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được, đoán cũng có thể đoán được ở đầu dây điện thoại bên kia, vẻ mặt của ba Lý bây giờ đang trợn mắt dựng râu, anh cố gắng nhịn cười, nói: "Vậy làm phiền ba nói xem, ba gọi điện thoại đến có việc gì không ạ?"

Ba Lý đầu bên kia chuyển điện thoại cho mẹ Lý, mẹ Lý nhận lấy điện thoại bất đắc dĩ nói: "Ba con nói con và Tiểu Kha không lâu sau sẽ tổ chức hôn lễ rồi, hay là đi đăng ký kết hôn trước đi, mới coi như sống chung hợp pháp."

"..." Lý Khoa quay đầu nhìn mèo Kha còn đang ngủ say như chết, sau đó nhỏ giọng, nói: "Mới đính hôn đã được bao lâu đâu ạ, cũng không cần đi đăng ký kết hôn sớm như vậy chứ ạ?"

Hơn nữa, đăng ký kết hôn còn phải chụp ảnh với giấy chứng nhận, chỉ cần Lý Khoa vừa nghĩ đến dáng vẻ mèo Kha trơ mắt nhìn anh và Lý Cẩu Đản chụp ảnh với nhận giấy chứng nhận, thì trong lòng anh đã cảm thấy khó chịu rồi.

"Việc chụp ảnh cưới hai đứa cũng phải cho vào lịch trình, đến gần ngày cưới, rất nhiều thứ phải chuẩn bị từ sớm."

Lý Khoa lại đối phó mới mẹ Lý giống như vừa đối phó với mẹ Ôn, không ngờ bên kia nghe xong ngược lại càng hưng phấn hơn.

"Ý kiến du lịch kết hôn này cũng được đấy, đúng lúc có thể đi cùng với ba mẹ. Tranh thủ khi các con còn trẻ sức khỏe tốt, có thể đi khắp nơi nhiều một chút để nhìn xem, cũng là một loại trải nghiệm của đời người."

"Mẹ! Con muốn có chút không gian riêng tư cho con và Tiểu Kha. Hai chúng con muốn đi trong nước, đến mấy vùng dân tộc thiểu số trước, tự trải nghiệm một số tập tục khác biệt trong cuộc sống."

Đối phó qua loa với ba Lý và mẹ Lý xong, Lý Khoa mệt mỏi đến mức ngã xuống ghế sô pha.

Vẫn chưa yên tĩnh được một phút, lại có người gọi đến.

Trên màn hình lóe ra bốn chữ to lớn màu trắng "Ôn Đại Ma Vương".

Lý Khoa vội vàng nhận điện thoại: "Anh hai!"

"Kha Kha đâu?"

"Còn đang ngủ ạ!"

"Ha ha" Ôn Cẩm cười lạnh một tiếng: "Lý Khoa gan của cậu cũng to ra nhiều đó."

"... Anh hai đang nói gì vậy?"

"Cậu cũng dám tranh thủ khi Kha Kha đang ngủ, hứa hẹn với người lớn sẽ dẫn Lý Cẩu Đản ra nước ngoài đi chơi, có phải là lâu lắm rồi tôi không tâm sự hàn huyên với cậu không hả?"

"Không không không ạ." Gương mặt Lý Khoa xị xuống: "Đây không phải là kế hoãn binh thôi sao? Người lớn trong nhà đều thúc giục em và Tiểu Kha kết hôn, thúc giục bọn em chụp ảnh cưới..."

Ôn Cẩm cắt lời: "Tôi mặc kệ cậu dùng cách gì để giải quyết vấn đề này, chỉ cần cậu dám chụp ảnh cưới với Lý Cẩu Đản, tôi sẽ mang Kha Kha đi khỏi cậu, để cho cậu mãi mãi không thể tìm con bé được nữa!"

Nói xong một câu ngoan độc xong thì cúp điện thoại, Lý Khoa ngẩn ra trong chớp mắt, sau đó quay về phòng ôm mèo Kha còn đang ngủ ngáy khò khò, gặp phải khó khăn rồi.

Rốt cuộc là có cách gì để vẹn toàn cả đôi đường, vừa có thể chụp ảnh cưới để người lớn trong nhà hài lòng, lại vừa có thể chụp ảnh cưới để cho Ôn Cẩm buông tha ý đồ bắt mèo con đi?