Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 105: Hai bên gặp mặt




Ba Ôn mẹ Ôn đường sá xa xôi đến định đón năm mới với bọn trẻ, nhưng suýt nữa gặp phải thất bại đắng cay như trận Waterloo*, bọn họ quyết định dựa theo kế hoạch cũ hành động.

(*) Napoleon thắng mọi trận chiến cho tới khi thua tại trận Waterloo.

Thừa dịp hai ông bà đi ra ngoài mua thức ăn, Lý Cẩu Đản hít thở thật sâu, sau đó cầm điện thoại di động lên gọi điện cho Lý Khoa.

Mèo Kha đứng trên đầu gối của Lý Cẩu Đản, đầu ghé sát vào điện thoại, vội vã nói: "Ba mẹ em đến rồi! Anh nói với chú dì một tiếng, để họ chuẩn bị tâm lý."

Lý Khoa đang trên đường về nhà im lặng trong một lúc, sau đó trả lời: "Thật ra trước đây anh đã từng nghĩ đến chuyện ba mẹ em sẽ lại đột nhiên đến đây, nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy."

"?"

"Chúng ta đều không về nhà ăn Tết, hai người họ ở nhà cũng không có gì khác với ngày thường, làm gì có niềm vui náo nhiệt khi được ăn mừng năm mới?" Lý Khoa an ủi mèo Kha: "Thật ra ba mẹ em đến đây cũng tốt, chúng ta cùng nhau vui vẻ đón tết. Nhân cơ hội này để cho bác trai bác gái gặp ba mẹ anh một lần, bọn họ sẽ càng yên tâm hơn khi giao em cho anh."

Được mấy câu nói của Lý Khoa ổn định lại tinh thần, mèo Kha cũng không vội vàng nóng nảy nữa, cô lại gọi điện thoại cho Ôn Cẩm, để Ôn Cẩm chuẩn bị nơi ở cho ba Ôn mẹ Ôn và sắp xếp tất cả công việc.

Người nên liên lạc và chuyện nên sắp xếp đều đã xử lý tương đối ổn thỏa cả rồi, mèo Kha đạp bước chân mèo dọc theo thành ghế sô pha chạy một vòng, sau đó vòng trở lại ngừng ở giữa ghế, trên gương mặt mèo tràn đầy lo lắng.

Lý Cẩu Đản ôm gói khoai tây ăn sung sướng, vui vẻ xem thế giới động vật mà nó yêu thích nhất, mèo Kha từ trên thành ghế sô pha nhảy xuống bên cạnh nó, sâu xa nói: "Cẩu Đản này, sao con vẫn bình tĩnh như ngày thường được chứ?"

"Rồm rộp rồm rộp" Lý Cẩu Đản nhét mấy miếng khoai tây chiên vào miệng, nhìn chằm chằm màn hình ti vi không chớp mắt, miệng phát âm không rõ nói: "Muốn con làm gì thì con làm cái đó... Chỉ cần có ăn ngon là được."

"..." Mèo Kha bắt đầu hâm mộ Lý Cẩu Đản cơ thể ở trần gian nhưng trái tim đã đi tới thiên đường rồi.

Khi đối mặt với ba Lý và mẹ Lý, mèo Kha ngược lại không hề căng thẳng, nhưng ý nghĩa của việc cha mẹ hai bên gặp nhau thì lại không giống như vậy, đây là điểm mấu chốt của việc sau này cô và Lý Khoa có thể tiếp tục ở bên nhau cùng "nuôi dưỡng", "dạy dỗ" Lý Cẩu Đản hay không. Cuộc gặp mặt này có liên quan đến việc tình hữu nghị cách mạng kiên trì của họ có thể tiếp tục kiên trì được nữa hay không.

Suy nghĩ lung tung một hồi, mèo Kha hít thở thật sâu, vươn móng vuốt ấn vào điều khiển từ xa tắt ti vi, cô nhìn gương mặt của kẻ đứng ngoài cuộc - Lý Cẩu Đản, dùng giọng nói đáng yêu của con mèo nhỏ chưa trưởng thành, trầm giọng nói: "Chuyện này thật sự rất quan trọng, mẹ phải nói thật cẩn thận với con một lần."

"Làm nhiều chuyện, nói ít lời, chuyện gì không biết làm thì đẩy cho Lý Khoa và anh hai, không được xưng hô sai, khi cần thiết có thể sửa miệng gọi chú dì là ba mẹ..."

Sau khi cằn nhằn lải nhải dặn dò một lượt, mèo Kha lại nhảy dựng lên chạy về phòng ngủ cho khách, sau đó xù lông kêu to: "Đã nói là phải gấp chăn mà!"

Lý Cẩu Đản ngậm miếng khoai tây, lê dép đi tới phòng ngủ cho khách, chấp nhận số phận nói: "Phải dọn dẹp, phải đổi cách gọi thành ba mẹ, phải giao cho Lý Khoa và anh Ôn Cẩm…"

Buổi tối, ba Ôn mẹ Ôn cùng nhau bày ra một bàn lớn đầy thức ăn, Lý Cẩu Đản thử món ăn đến mức bụng căng tròn, nó vừa đánh ợ vừa cầm một đôi đũa hăng hái chọc qua chọc lại trong bát.

Sau khi đoàn người Lý Khoa giải quyết xong những chuyện cần làm ở sân bay, bọn họ kéo một va li hành lý to và hai cái ba lô ngồi xe điện ngầm đi mất ba giờ mới về đến nhà.

Sau khi ba Ôn mẹ Ôn bày ra một bàn lớn đầy thức ăn, sắc trời cũng dần tối, trên không trung treo một vầng trăng của năm mới, trong hành lang cũng sáng lên ngọn đèn chiếu đường về nhà.

Khi hai bên gặp mặt đều thấy vô cùng quen thuộc, tuy trước đó ba mẹ hai nhà chưa từng gặp mặt nhau, nhưng họ đã có quan hệ thân thiết trên mạng xã hội từ lâu, mẹ Ôn và mẹ Lý đã gọi nhau là bà thông gia luôn rồi.

Xét thấy hai bên hôm nay vẫn luôn chạy qua chạy lại, bây giờ ngoại trừ Lý Cẩu Đản và mèo Kha ra, những người khác đều đói đến gần chết, hai bên cũng không trò chuyện nhiều, bày biện bát đũa xong nhanh nhẹn ngồi xuống ăn cơm.

Người của hai nhà cũng không có thói quen uống rượu vì vậy chỉ chuẩn bị hai chai nước hoa quả, nâng ly cũng vô cùng náo nhiệt.

Mẹ Ôn trò chuyện tới mức hai mắt sáng lên, rõ ràng bà mới gặp mẹ Lý lần đầu tiên nhưng lại cảm thấy giống như bạn cũ nhiều năm, bà cực kỳ hâm mộ kinh nghiệm của mẹ Lý.

"Cũng là Lão Lý nhà bà tốt, lớn tuổi rồi còn đi du lịch vòng quanh thế giới, dẫn theo bà thật là lãng mạn." Mẹ Ôn bĩu môi nhìn ông nhà mình, sau đó nói: "Vị này của nhà tôi ấy à, một chút cũng không bằng, lúc còn trẻ chỉ thích đọc sách xem báo, lớn tuổi thì thích uống trà, không thích ra ngoài chút nào."

Ba Ôn cười, rót đầy cốc nước chanh cho mẹ Ôn, sau đó nói: "Vậy sang năm chúng ta nhân lúc học sinh nghỉ hè, ra nước ngoài du lịch giải sầu một chuyến nhé?"

Mẹ Ôn ánh mắt hơi dao động, nhưng vẫn ghét bỏ nói: "Ông còn đòi ra nước ngoài á? Ông mà đi ra khỏi tỉnh cũng đã khá lắm rồi, năm đó nếu không phải bài tập về nhà của Cẩm Cẩm phải viết về du lịch Vạn Lý Trường Thành, chắc ông cả đời này cũng sẽ chẳng dẫn tôi đi xem đâu nhỉ?"

"..." Ba Ôn nghẹn lời, giải thích: "Là do lúc còn trẻ bận rộn công việc đến mức không có thời gian thôi."

Lý Khoa đúng lúc lên tiếng ủng hộ cho "bố vợ tương lai" của anh: "Không bằng tranh thủ nghỉ tết có thời gian, mọi người cũng đều ở đây cả, chúng ta ra nước ngoài chơi một chuyến đi?"

"Tiểu Lý nói đúng đấy, năm mới đi ra ngoài chơi cũng tốt. Năm mới có rất nhiều danh lam thắng cảnh đều đông nghẹt, có đi cũng chẳng chơi được cái gì, không bằng ra khỏi biên giới, đi xem năm mới của người Trung Quốc ở những quốc gia khác tổ chức như thế nào." Ba Ôn dùng cánh tay đụng vào mẹ Ôn, khẽ hỏi: "Không phải bà vẫn thường nói tôi không có thời gian đi cùng bà đó sao? Bây giờ vừa đúng lúc có thời gian, cùng đi một chuyến đi?"

Mẹ Ôn lườm ông một cái: "Nghỉ tết là để nghỉ ngơi, tôi cũng không muốn ra ngoài chạy lung tung lãng phí sức lực đâu."