Bạn Gái Tôi Là Giáo Viên

Chương 1: Buổi học đặc biệt của cô Maka.




Nằm trong khoảng độ tuổi 24, Fujiki Maka là một công dân đang đi làm của xã hội, nghề nghiệp cụ thể là một giáo viên tiếng Anh của ngôi trường tư thục Seikadai.

Sau khi tích luỹ kinh nghiệm trong thời gian ngắn sinh sống tại Mỹ, cấp độ ngữ pháp và phát âm của cô đã gần như ngang bằng với người bản ngữ. Ngoài trọng trách là giáo viên chủ nhiệm của lớp 2A ra, cô ấy không có hoạt động ngoại khoá ở câu lạc bộ nào trong trường. Cô là một người luôn đưa ra lời khuyên trong giờ học, khiến cho không ít lần bài học bị lạc đề nhưng hầu hết nó cũng đều liên quan đến tiếng Anh.

Mặc dù những loại giáo viên như cô thường không nhận được nhiều sự chú ý cho lắm, nhưng cô Maka là một trường hợp đặc biệt đi ngược với lẽ thường tình.

Trước hết, cô ấy rất xinh đẹp. Thậm chí người mẫu hay diễn viên nổi tiếng có khi còn chưa đẹp bằng cô.

Hơn nữa, đa phần những giáo viên trẻ tuổi đều cư xử thân thiện với học sinh của mình và rất để tâm đến những gì các bạn trẻ thời nay ưa thích, nên lớp học của họ lúc nào cũng thú vị. Tuy nhiên, nếu họ cố gắng quá mức thành ra gượng gạo thì học sinh trong lớp sẽ dần phát ngấy mà thôi.

Thay vào đó, phương châm của cô Maka là: “Được học sinh yêu thích làm gì, thà tập trung chuyên môn cải thiện các em ấy thì tốt hơn.” Điều này làm các buổi học của cô khác biệt hơn hẳn so với mấy giáo viên khác, mọi học sinh đều ưa học cô hơn.

“…Và nếu đặt thì quá khứ giả định vào đây, các em có thể tự do chèn từ “if” vào câu mà không gặp khó khăn gì. Dĩ nhiên, cũng có một số trường học bất thường về mặt ngữ nghĩa các em cần chú ý, nhưng chỉ cần thực hành ngữ pháp và câu cú thường xuyên thì các em sẽ hiểu bài ngay thôi.”

“…….”

Đứng ở sau bàn giáo viên chính là cô giáo tiếng Anh xinh đẹp mà tôi đang nói đến. Ngay cả những câu chữ cô ấy viết trên bảng đen trong khi giảng bài cũng rất là gọn gàng và dễ đọc. Bất kỳ học sinh nào cũng biết ơn cô vì điều đó.

Hiện tại, tôi đang ngồi ở hàng ghế cuối của lớp học ở cạnh bên cửa sổ. Đây không phải là chỗ ngồi ban đầu của tôi, nhưng một bạn nữ trong lớp đã nhờ tôi đổi chỗ. Được ngồi ở hàng ghế xa khỏi giáo viên nhất quả thực là dễ chịu. Tôi muốn định cư luôn ở đây.

Nhìn chung quy thì những buổi học của cô Maka vô cùng yên bình và do bản tính không thích nghe người khác xì xào trong lớp nên tôi rất cảm kích cô. Cơ mà vẫn có người trong lớp đang ngủ gật, và lại còn là người mà đòi tôi đổi chỗ nữa chứ… nhưng bạn ấy trước giờ đã như vậy nên tôi tạm gác sang một bên.

Tuy nhiên, mặc dù đã có chỗ ngồi xa giáo viên vây rồi, tôi vẫn không thể giữ bình tĩnh.

“Nó có liên quan đến cấu trúc của các câu nhiều vế, nên nếu các em có thể học kỹ thì có thể sử dụng thời gian của mình một cách hiệu quả cho việc…”

Giờ tan trường ngày hôm qua, cô giáo viên kia trông không khác gì một mụ phù thuỷ mà sẽ lạm dụng quyền hành giáo viên của mình… nhưng bây giờ cô ta đang cư xử như mọi ngày. Chắc là cái chuyện hôm qua chỉ là đùa giỡn thôi đúng không?

“Còn câu hỏi này thì… mời em Saigi. Em hãy đi lên bảng trả lời cho cô câu này.”

“Hả?”

Tôi ngây người ra khi đột nhiên nghe thấy tên mình được gọi. Ở trên bảng đen vừa có một số câu hỏi liên quan đến ngữ pháp chừa lại cho tôi.

Chết, nãy giờ mình toàn để lọt ngoài tai.

Tôi đành đi lên bảng đen với các ghi chú trong tay.

Khự, vừa mới bước lên cạnh cô ấy thì đã có thể ngửi thấy mùi hương nồng nàn… làm tôi chẳng thể nào tập trung vào câu trả lời được!

Nếu cô cứ toả ra mùi hương ngọt ngào như vậy thì mấy đứa con trai ngu ngốc như tôi sẽ bị mê hoặc ngay thôi. Tất nhiên, tôi sẽ không sa đoạ. T-Tôi nhất định sẽ không bị người đàn bà này chi phối!

“Em đang nghĩ ngợi gì vậy? Đừng nói với cô là nãy giờ em không nghe giảng đấy nhé?”

“…….! Kh-Không có…”

Cô ấy tiến một bước lại gần, bờ ngực ấy gần như chạm lấy tay tôi…! Gì thế này, cơ cánh tay tôi đang bị quấn lấy bởi một thứ gì đó mềm mại! Nghĩa là tôi vẫn có thể cảm thấy độ mềm dẻo của nó mặc cho có đến mấy lớp ngăn cản là bộ đồ, áo bờ-lu và áo ngực sao?!

“Được thôi. Vậy phiền em trả lời câu hỏi dùm cô.”

Cô ấy bước tới bên tôi, và rồi không hiểu vì lý do gì mà xắn tay áo bên phải của mình. Kẹp ở đó là một mảnh giấy nhỏ.

Nó có ghi: Cô đang không mặc áo ngực. Dòng chữ được viết trong đó nhìn còn nắn nót, dễ thương hơn cả trên bảng.

…….Cô đang có ý gì đây trời? Bộ cô cố tình không mặc áo ngực để áp nó vào cánh tay tôi? Cái bà cô tự cao tự— à không, cái đoá hoa xa xăm này đang giở trò đồi bại vậy sao?

Tất nhiên, tôi đã không thể trả lời câu hỏi trên bảng và đã bị cô Maka mắng cho một trận.

Tôi không thuộc loại mấy đứa ngốc cùng khối mà thường hay nói “Được cô ấy nhìn với ánh mắt khinh bỉ cũng chính là một phần thưởng để đời!” Vì vậy, trong lòng tôi không vui chút nào.

“Chào mừng em đến với lâu đài của cô!”

“…….”

Tôi không biết mình nên đáp lại, bật cười hay bỏ chạy ngay khi nghe thấy câu phát ngôn đó.

Tan trường, tôi lại một lần nữa bị gọi, hay ngày liên tiếp luôn, đến phòng chuẩn bị tài liệu dụng cụ cho môn tiếng Anh ở tầng hai của toà nhà thứ hai trong trường. Kích thước của nó to gấp ba lần một phòng học bình thường, và ở đó có bốn chiếc bàn đặt chính giữa, trực tiếp đối diện nhau. Tuy nhiên, chỉ có một trong số đó có vẻ là gần đây mới được sử dụng. Chưa kể, người chào mừng tôi đến đây lại đang ngồi ở trước cái bàn đó.

“Đây là lần đầu tiên em đến phòng này nhưng nó thực sự vắng vẻ nhỉ. Không phải còn có mấy giáo viên tiếng Anh khác trong trường sao?”

“Dĩ nhiên là có rồi nhưng họ đã chuyển phòng. Chỉ có duy nhất căn phòng này là lâu rồi chưa được sử dụng.”

“Ra vậy. Nói thật thì em thấy căn phòng này chứa quá nhiều thứ.”

Có đến không biết bao nhiêu thùng carton đã được xếp hơi hơi ngăn nắp bên cạnh những bức tường và đứng từ xa cũng có thể thấy xấp văn bản và tài liệu đang chuẩn bị trào ra bên ngoài.

“Ngôi trường này đã có lịch sử hơn năm chục năm mà. Những văn bản cũ, đáp án cho bìa kiểm tra, mọi thứ được dùng đến từ trước đến nay đều đã bị quăng vào trong căn phòng này. Họ nên đốt đại nguyên căn phòng này đi cho rồi.”

“Nếu có đốt thì nhớ làm trước kỳ kiểm tra tiếp theo của em.”

“Không hổ danh là một học sinh. Làm cô hoài niệm quá. Nhưng nếu Saigi thực sự muốn thế thì cô có thể nảy ra một số ý tưởng để thực thi chuyện đó đấy.”

“H-Hay thôi đi ta, cô đừng làm vậy…”

Coi bộ không đùa giỡn trước mặt bà cô này được…. Ờ thì, có thể cô ấy cũng đang đùa theo thôi nhưng tôi có cảm nhận được một chút gì đó gọi là nghiêm túc trong lời vừa rồi.

“À, quên. Nói gì thì nói chứ đây cũng là phòng chuẩn bị tài liệu dụng cụ. Nó vẫn có nhiều dữ liệu quý báu. Và nếu không cần gì đặc biệt thì rất ít khi nào giáo viên khác đến đây. Họ chủ yếu chỉ ở trong phòng giáo viên.”

“Hể~ Theo như những gì em biết thì có một số thầy cô còn sử dụng chỗ của mình như ngôi nhà thứ hai, đem đến vô số những thứ không liên quan gì đến giáo dục, ví dụ như áp phích chẳng hạn.”

“Để có gì cô mang lên một cái áp phích có hình Saigi luôn nhé.”

“Cô định quấy rối ai đó!”

Và tôi cũng đâu định bán áp phích có hình mình.

“…Tức là em chỉ định để áp phích hình cô trong phòng của mình thôi sao?”

“Cô không có lý do gì để thêm cụm ‘tức là’ vào làm gì….Và ừ, em không có định để cảnh sát bắt đâu.”

“Nhưng cô nghĩ là mình có thể cung cấp nhiều vật liệu cho chuyện đó mà. Như một bức ảnh cô mặc áo tấm này, và nếu em nỗ lực nài nỉ thì có khi cô tặng thêm một tấm đồ lót.”

“Đ-Đồ lót?!”

Vậy cô ấy chỉ che đi thân hình gợi cảm tự tôn của mình bằng thứ vải còn ít hơn cả một tấm khăn sao… Điên quá đi mất, nếu cô tạo dáng như vậy thì tôi không thể nào chỉ coi nó là một tấm áp phích được…!

“Em cũng có toàn quyền sử dụng nó như thế nào em muốn. Ây da~ Không biết em sẽ làm gì cô đây~?”

“Thôi đi!”

Cứ đà này thì cô ấy càng ngày càng mất đi phẩm giá của danh hiệu đoá hoa xa xăm.

“Đâu, cô đang nói nghiêm túc đấy. Cực kỳ nghiêm túc luôn.”

Ánh mắt hoàn toàn nghiêm túc của cô không khác gì như đang trong lớp giảng dạy. Bởi vì tôi luôn nhìn vào mắt của những người quanh mình nên tôi hiểu rõ điều này. Cô ấy không hề đùa giỡn.

“Trước đó em cũng đã váy bẩn cô trong lớp học mà. Em Saigi lúc nào cũng hành động mà không biết do dự.”

“Cô mới là người không biết do dự! Còn viết ‘cô không mặc áo ngực’ nữa chứ!”

Thôi rồi, tôi đang nhớ lại cái cảm giác mềm mại ấy…

“Chuyện đó thì cô đã đi quá lố. Cô sẽ rút kinh nghiệm…”

“Có vẻ một mụ phù thuỷ cũng biết lương tâm là gì.”

“Em nói là mụ phù thuỷ chứ? Tại nó cần thiết cho nền tảng giáo dục của em thôi. Đôi khi cô phải cho roi cho vọt, và cho ngọt cho bùi. Cô lâu lâu cũng phải để lại ấn tượng mạnh.”

“Vậy nó quả thực là một hình phạt sao……. Mà sao cũng được, miễn là cô biết rút kinh nghiệm. Thế, cô gọi em hôm nay là để làm gì?”

“Cô muốn tiếp tục giáo dục em. Biết nói sao nhỉ, hôm qua là ngày đầu của em. Kể từ giờ, cô sẽ luôn gọi em đến nơi này, lâu đài của riêng cô.”

“Chúng ta còn sẽ tiếp tục nữa sao?!”

Cô nghĩ gì mà đi gọi nó là giáo dục thế hả? Và dùng cơ sở của trường để làm chuyện này có được không đó?

“Năm mới chỉ mới bắt đầu thôi mà nhỉ? Trước hết, cô phải giải quyết triệt để những học sinh hư hỏng vì nếu để nó kéo dài thì sẽ khó đối phó lắm. Cô phải duy trì đà vượt trội của mình.”

“E-Em hiểu rồi…. cô nói không sai.”

“Cô cũng không thích đột nhiên bị lật ngược thế cờ. Từ đầu đến cuối, cô phải luôn ở trong vị thế thuận lợi và nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay.”

“Em đang nghe thấy một số từ vựng có hơi cực đoan đây…”

“Cũng phải thôi, vì cô đâu muốn mình bị biến thành một kẻ thua cuộc trong tình huống này.”

“Nhưng em không nghĩ một tình huống như thế sẽ xảy ra đâu.”

Chúng ta đang nói về chuyện quái quỷ gì vậy?

“Đối với nhà giáo, đây là một cuộc thi. Em thường nghe cán cân của lớp học thường bị lật đổ chỉ bởi vì một đứa trẻ hư hỏng. Ngôi trường dĩ nhiên sẽ muốn tránh điều đó. Chúng ta dù gì cũng là một trường tư, nên nếu có chuyện không may gì xảy ra thì ban điều hành sẽ co cẳng chạy đến hiện trường ngay.”

“Giải thích sống động quá…”

Cơ mà tôi cũng hiểu ngôi trường của mình về mặt căn bản thì cũng chẳng khác gì một tổ chức kinh doanh. Cái vấn đề ở đây là cô ấy đang gọi là trẻ hư hả…

“Phần mở màn này tuy có hơi dài dòng nhưng đây là lý do tại sao cô sẽ dùng quyền hành của mình để gọi Saigi đến cố vấn học tập.”

“Không không không, lạm dụng quyền hành để tổ chức những buổi cố vấn học tập nhằm khiến em yêu cô Maka là sai hẳn còn gì.”

“Dĩ nhiên, cô có một cái cớ khác. Thì tại Saigi có một tính cách như thế mà. Bởi vì vậy, để đảm bảo một đứa trẻ hư như em sẽ không gây rắc rối gì cho trường, cô sẽ dùng căn phòng này cho buổi cố vấn học tập.”

“T-Trẻ hư…!”

Ừ thì tôi biết trước giờ cô ấy luôn xem tôi như một đứa trẻ hư. Tại tôi có thói quen hay cãi lại mà không để tâm suy nghĩ, nhưng đó chỉ là bởi vì tôi không muốn giấu hiềm khích của mình đối với giáo viên. Vì vậy, nếu một đứa trẻ ngoan hiền như tôi cần được giáo huấn lại thì cái ngôi trường này sai lắm rồi…!

“Em có thể xem qua tờ giấy này được không?”

Về phía cô Maka thì chẳng thèm đếm xỉa gì đến tinh thần suy sụp của tôi và cứ tự nhiên đưa tôi một tờ giấy in.

“Hả…? ‘Bí mật của cô Fujiki Maka’ à…? Chiều cao 160cm, cân nặng 47kg, số đo ba vòng là 88-57-87…… Cô đang đưa cho em cái gì thế?!” Tôi hốt hoảng trả lại nó cho cô.

“Nhưng nếu cô muốn cưa đổ em thì cô sẽ phải nói cho em biết về con người cô chứ. Thu thập những dữ liệu này của cô cũng quan trọng mà phải không?”

“Cô đang dạy cái củ lạc gì vậy hả…!’

Chưa kể chúng tôi đang ở một mình bên trong căn phòng vắng vẻ này nên tình huống này ngay từ đầu đã nguy hiểm lắm rồi.

Mà khoan…88cm sao. Không ngờ vẫn có người có số đo như thế…. và 88cm đó còn chạm vào tay tôi nữa chứ….



“Vả lại, không phải em đã nói với cô rồi sao! Cô đang mưu tính gì mà lại dụ dỗ học sinh mình vậy hả?”

“Em Saigi có nghĩ rằng tình yêu đôi lứa có nhảm nhí lắm không?”

Hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của tôi, cô Maka lại khoe cặp giò thon gọn của mình qua hành động bắt tréo chân.

“Hở? Cô đang nói vớ vấn gì vậy…? Cô Maka đang nhắm đến một tình yêu có qua có lại giữa hai chúng ta mà phải không?”

Aaaaa, xấu hổ quá…

“Ai đó phải lòng yêu một người khác là một chuyện. Lấy ví dụ như bạn Amanashi trong lớp em. Phần lớn mấy cậu con trai… có lẽ vậy là nói quá nên thôi cứ cho là một phần ba đều thầm thương trộm nhớ cô ấy. Em thấy cô nói có đúng không?”

“…Có lẽ đúng là vậy thật.”

Cô bạn đó rất là nổi tiếng theo nhiều nghĩa và do đó cũng được nhiều cậu con trai để ý, đến tôi cũng biết chuyện đó.

“Nhưng trong số tất cả các cậu bé đó thì cô ấy chỉ có thể có tình yêu đôi lứa với duy nhất một người. Từ đó suy ra xác suất thành công của từng cậu bé đó không cao cho lắm.”

“Nếu chúng ta đang nói về xác suất thì cũng đúng.”

Amanashi mà đồng ý lập hậu cung thì mới là lạ, vì đây đâu phải là Light Novel.

“Chính vì vậy nên chúng ta cần phải nhẫn nại mới có thể cưa đổ được đối tượng. Chỉ có những đứa trẻ còn học tiểu học mới ngồi cầu nguyện là người mình yêu sẽ đáp trả lại tình cảm của mình. Để hai bên yêu nhau thì cũng cần phải bỏ ra không ít mồ hôi nước mắt. Những điều cô đang làm cũng giống vậy thôi.”

“Nhưng cho dù cô có nỗ lực đến mấy thì cũng đâu thể bảo đảm rằng người kia sẽ yêu cô, lúc đó cô chỉ còn phương án bỏ cuộc.”

“Trong thế giới này, có những trận chiến mà chúng ta không được phép để thua!” Cô ấy đứng bật dậy khỏi chiếc ghế và giơ nắm đấm vềt rời.

Tôi chẳng biết mình ở đây để làm gì nữa.

“Thân là một nhà giáo, cô sẽ lợi dụng hết mọi thứ có trên tay. Về căn bản, cô sẽ cho em Saigi thấy cô là một con người cần cù và từ đó huấn luyện—à không, giáo dục em.”

“Hình như mới nãy cô vừa nói một điều kinh thiên động địa…. Không phải cô đang lạm dụng quá mức địa vị của mình à?”

“Dẫu là một giáo viên, nhưng cô đã vẫn tình cờ gặp và phải lòng em, một người học sinh. Vì vậy cô sẽ dùng hết mọi mưu kế trên trời dưới đất để có được em!”

Nói đoạn, nắm đấm của cô ấy khẽ run rẩy… Nhìn dễ thương đấy chứ.

……Thôi chết, lẽ nào cô đã đầu độc mình rồi?!

“Cơ mà, cô có thấy lý do đó có thoả đáng chút nào không?! Cô còn đang tự ý sử dụng phòng tài liệu này, rõ ràng là lạm dùng quyền hành còn gì!”

“Mấy giáo viên tiếng Anh cũng đâu định dùng nó. Cô chỉ là mới kiếm được một lý do chính đáng để sử dụng nó hiệu quả thôi.”

“……”

Tôi suýt tí nữa quên rằng bà cô này là một đoá hoa xa xăm, làm gì có chuyện ai đó dám cả gan tiếp cận nó. Tôi còn nghe có tin đồn rằng tất cả mọi đồng nghiệp của cô ấy cũng đều giữ ý thức không tiếp cận. Nếu họ biết cô Maka ở phòng này thì sẽ không một ai dám bẽn lẽn tới đây… chắc là vậy.

“Nhưng được như ngày hôm nay cũng một phần là nhờ vào chuyện ấy.”

“Chuyện ấy…?”

Cô ấy đang nói chuyện gì thế? Tính tới nay thì cô ấy đã tới trường này giảng dạy được một năm rồi, nên cũng có khá nhiều chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó. Đúng rồi, không phải trước đây đã có một vụ rùm beng sao?

“Nhưng nếu em được coi là một đứa trẻ hư thì không phải bản thân cô cũng rơi vào dạng hư hỏng vì làm mấy chuyện như vậy à?”

“Mặc dù rất muốn biết tại sao em tự nhiên lại đột nhiên chỉ trích giáo viên của mình như vậy, nhưng miệng lưỡi em lúc nào chẳng thế nên cô sẽ tạm thời tha cho. Quay lại chủ đề chính…” Vừa nói xong, cô ấy đã rút điện thoại cảm ứng và bật nó lên. “Chúng ta nên trao đổi thông tin liên lạc. Để có thể cố vấn tốt thì chúng ta cần phải giữ liên lạc với nhau.”

“Hảả? Cô có được phép xin số học sinh không đó?”


“Nếu em không muốn thì cô đành phải gọi em mỗi khi tới tiết của bộ môn. Cô thì thấy cách nào cũng được.”

“Em sẵn lòng cho cô số điện thoại của em ạ.”

Tôi thà nhận tin nhắn của cô ấy còn hơn là bị gọi tên mỗi ngày, dù sao thì tôi cũng chẳng muốn bị người khác nghĩ mình là một đứa trẻ hư. Tuy tôi cá chắc là sẽ có rất nhiều người làm mọi giá để được số điện thoại và tài khoản LINE của cô Maka, nhưng cá nhân tôi chẳng thấy vui chút nào. Và đâu phải cô ấy sẽ gửi tin nhắn rác liên tục mỗi phút đâu… đúng không nhỉ?

Vào ngày hôm sau, giữa tiết thứ hai và thứ ba.

Tôi thấy giờ giải lao chỉ có đúng mười phút thì quá là vô lý. Chưa kể, bởi vì tiết tiếp theo là tiết thể dục nên chúng tôi cũng phải tranh thủ thay đồ và di chuyển đến nhà thể chất của trường. Thế là chẳng còn lại bao nhiêu phút giải lao. Giáo viên có đến trễ một chút hay không thì cũng chẳng ai quan tâm, vậy thì tại sao phải sắp xếp thời gian nghiêm ngặt như vậy cho các học sinh vậy trời.

Sau khi thay vào đồng phục thể dục bên trong phòng thay đồ nam, tôi bắt đầu đi về hướng lối vào của toà nhà thể chất. Không phải là tôi không có bạn bè, nhưng tôi cũng không có ai để gọi là bạn bè thân thiết cả. Vì vậy nên tôi dành phần lớn thời gian tập thể dục một mình. Nói thật thì bây giờ tôi rất là vui mừng vì đã được ở yên một mình. Nếu tôi có bạn thân thì họ chắc chắn sẽ phát hiện ra những gì cô Maka đang làm. Đến giờ thì cô ấy vẫn chưa gọi tôi cuộc nào nhưng tôi vẫn khá chắc là cô ấy rất nghiêm túc về chuyện “cố vấn học tập” gì đó.

Ngẫm lại thì cô ấy đã hôn và đẩy ngực vào thẳng mặt tôi… không biết liệu chuyện này rồi sẽ đi về đâu nữa đây. Nh-Nhưng không phải tôi đang trông mong điều gì đâu đó!

“Hửm…?”

Vừa đi đến tủ giày ở lối vào thì một cô gái với vẻ ngoài nghiêm túc liền bước về hướng của tôi. Với mái tóc đen dài, cô ấy vận bộ đồ đồng phục một cách chỉn chu và ngay cả dáng đi cũng toát đầy vẻ trang nghiêm.

“Ừm… Hừm…”

“C-Có chuyện gì vậy?”

Cô ấy dừng lại ngay trước mặt tôi, ánh mắt dò xét tôi từ đầu đến chân.

“Kéo khoá áo lên cho đàng hoàng đi. Nhìn bộ dạng vô ý thức quá.”

“Hể……”

Nói xong, cô ấy tự mình chỉnh lại tác phong của tôi mà còn không cho tôi cơ hội tự kéo áo. Do hai khuôn mặt của chúng tôi lúc ấy dí sát vào nhau nên hương thơm của cổ đã đập vào não bộ tôi.

“Tốt lắm. Đừng có mà lơ là lúc tôi không để ý đấy.”

“Dạ vâng…”

Dường như hài lòng với câu trả lời của tôi, cô gái tóc đen dài ấy chuyển đi sang chỗ khác. Tất nhiên, ngay khi cổ vừa khuất khỏi tầm nhìn thì tôi liền kéo khoá xuống. Hôm nay thời tiết có hơi nóng nực nên mong cô tha cho tôi.

Cái người đó vẫn quá nghiêm túc như thường lệ… thôi cũng đành, dù gì thì đó là nhiệm vụ của bạn ấy mà.

“Ồ, Saigi mặc áo thể dục kìa, dễ thương quá.”

“……”

Một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trong tầm nhìn của tôi ở đầu kia tủ giày. Chẳng biết từ lúc nào mà người đó đã bắt đầu lấy điện thoại ra và chụp ảnh tôi. Tất nhiên, người đó chẳng thể là ai khoác ngoài cô Fujiki Maka — đoá hoa xa xăm và giáo viên xinh đẹp nhất của trường. Chụp ảnh hả hê xong, cô ấy liền biến mất.

“Chào, Saigi. Mày làm gì ở đây vậy? Không định đi vào à?”

“Đâu, tao vào ngay đấy thôi.”

Bộ cô ấy là ninja hay gì à? Cô ấy biến mất ngay đúng lúc bạn minh vừa đi đến.

“Này, mày muốn trả bao nhiêu tiền cho một bức ảnh mặc áo thể dục của tao?”

“Sao mày không đem đấu giá nó và tự kiểm chứng xem?”

“Biết lắm mà…”

Đứa bạn cùng lớp đó đã đưa ra một câu trả lời hiển nhiên. Có khi nào nó thuộc dạng nhân vật phụ nhưng có tên riêng?

Mà thôi, mình cũng biết rõ là mấy tấm ảnh đó chỉ là vật liệu mồi lửa cho 99% dân số trên thế giới này.

Hôm đấy, sau giờ học.

Không ngoài dự kiến, tôi lại bị gọi đến phòng chuẩn bị tư liệu cho môn tiếng Anh.

“Xin lỗi nhé, cô chỉ có thể mời em trà túi lọc. Sở dĩ đây cũng là một phòng chuẩn bị tài liệu nên cô cũng không thể làm gì hơn được nữa.”

“Ngay từ đầu thì em thấy nơi này chẳng hợp để tiếp đón người khác rồi.”

Maka rót một ít trà đen vào cốc và đưa sang cho tôi. Một số người chắc là sẽ nghĩ may mắn lắm mới có được một cô giáo xinh đẹp như vậy dâng trà nhưng tôi thấy mình đã “may” sẵn khi bị cô gọi lên đây.

Hiện tại, tôi đang ngồi ở trên chiếc ghế bên cạnh những dãy bàn được xếp liền kề nhau, tương tự như cô Maka.

“Phải rồi. Đây dù gì cũng là một buổi cố vấn học tập mà. Thế thì chúng ta cứ bắt đầu nhé.”

“Hôm nay chúng ta làm gì đây…?”

Mấy ngày qua thì chúng tôi chẳng làm gì đặc biệt cho lắm (nếu loại ra việc tỏ tình và hình phạt) nên tôi không biết buổi cố vấn học tập này sẽ diễn biến thế nào.

“Em không cần phải cảnh giác vậy đâu. Đây cũng chỉ là một buổi cố vấn học tập thôi mà. Mục đích của nó là nhằm giáo dục em. Em cứ coi như nó là một học thêm là được.”

Cô ấy nhặt cái điều khiển đặt trên bàn và bật nguồn điện cho chiếc tivi đặt trên tường.

“Em biết không, để có thể dạy tất tần tật về môn tiếng Anh thì thầy cô vẫn thường hay sử dụng mấy phương tiện truyền thông như phim. Đó là lý do chiếc tivi còn nằm đó đấy.” Cô vừa bấm nút điều khiển, vừa tiếp tục giải thích.

Có vẻ như chiếc tivi này cũng được kết nối với mạng nên người dùng còn có thể dùng nó để chạy phim. Cô Maka dùng nó để mở một trang web mua phim. Nhìn thoáng qua thôi cũng có thể nhận ra phim trong đó toàn là của nước ngoài.

Chắc là khi chiếc tivi này được sử dụng thì toàn thể lớp học đều đồng tâm nhất trí chọn học tiếng Anh bằng cách xem phim. Nhưng tôi chỉ có thể nhìn cảnh tượng này và ngầm hiểu cô ấy đã tiếp thu tiếng lóng dị hợm đấy từ đâu ra.

“Được rồi, chúng ta hãy hưởng thức bộ này nhé. Cô chắc chắn là em Saigi cũng sẽ thích nó lắm đấy.”

“Để xem…’Cô giáo váy ngắn của tôi ~Hãy cùng chiêm ngưỡng đôi vớ bít tất đen từ một góc nhìn cận cảnh~’ sao. Coi bộ thứ này sẽ giúp em phát triển ngoại ngữ của mình nhỉ.”

Còn trên bìa thì có hình ảnh gì đấy hả? Để tôi kể cho nghe này, trên bìa có một giáo viên (ngạc nhiên chưa?) với kiểu tóc mái vén lên cao. Quần áo thì sao? Bộ ngực thì gần như có thể nhìn thấy được vì phần trên nút áo bờ-lu đã được cởi bỏ, bên dưới là một chiếc váy ngắn bó sát màu xanh đậm đi kèm với đôi bít tất đen và giày cao gót. Ngoài ra còn có thêm một cặp kính gong đỏ và một cây thước của giáo viên. Đứng ở trước bục giảng với cuốn giáo khoa tiếng Anh trong tay, cô ta đứng tạo dáng như đang đọc sách bằng một vẻ mặt đơn điệu.

Ê này, tạo hình nhân vật kiểu đó thì còn nghiệp dư quá. Chỉ với chừng ấy chi tiết thì làm sao tạo được hứng thú cho em.

Cảnh chụp đó được lấy từ bối cảnh của một người học sinh nên người ngoài chẳng thể đoán được có bao nhiêu người khác trong phòng. Và tất nhiên, căn phòng đang được nói đến là phòng học.

Không biết tại sao họ không thêm học sinh nào khác vào ảnh. Có lẽ là do thiếu chi phí chăng.

“Chiếc váy đó quá ngắn. Nếu cô ta đi đến trường ăn mặc như thế thì nhất định sẽ bị phó hiệu trưởng của trường mắng cho một phen.”

“Cá nhân em thấy váy của cô Maka cũng chỉ vừa đủ ngắn để cho hợp nội quy thôi mà.”

Nghe cô ấy nói vậy thì mình nhất định phải lướt nhìn qua chiếc váy đó rồi, nhưng cái đó là tại phản xạ thôi nhé.

Trong khi tôi đang nói thì cô giáo trong phim đã dựa lên trên bàn giáo viên, mang theo một vẻ mặt lo lắng. Đúng như những gì tiêu đề dự báo, góc quay đã chuyển xuống vị trí thấp và nó được quay cận cảnh đến nỗi chỉ cần thè lưỡi ra là có thể liếm được.

Này này, mấy người bỏ qua phần bắp chân rồi. Bộ bọn họ không biết độ khiêu gợi của bắp chân sao?

“…...Vấn đề không phải chỗ đó! Cô đang cho em xem cái gì thế hả?!”

“Giờ em phản bác thì có hơi trễ. Chúng ta đã xem được kha khá đoạn phim rồi đấy, em biết không?”

“Tại em không biết mình nên bắt đầu phản bác từ đâu thôi!”

Thế quái nào cô ấy lại có thể tươi cười vui vẻ khi xem phim giáo viên khiêu dâm vậy.


“Xem thứ này trong khuôn viên trường có ổn không đo?! Em chẳng thể nào coi đây là học thêm được!”

“Đừng lo, nó chỉ là phim 15+. Cô sẽ không gặp rắc rối gì nếu để một người đã 16 tuổi như Saigi xem đâu.”

“À, nếu là vậy thì—không, vấn đề không phải ở giới hạn độ tuổi!”

Cho dù không phải phim 18+ thì nó cũng quá là khiêu dâm rồi.

“Tại sao một giáo viên như cô lại không được xem phim về giáo viên? Mấy thành viên của câu lạc bộ bóng chày cũng được xem phim về các vận động viên bóng chày chuyên nguyện đấy thôi.”

“Hai cái nó khác nhau rõ rành rành! Nếu cô nghĩ nó là bình thường thì để em đi gọi phó hiệu trưởng!”

“Nếu em làm vậy thì nó không chỉ dừng lại ở một buổi thuyết giáo không đâu. Trong tình trạng yếu ớt đó, cô sẽ bị cưỡng đoạt và bị lôi kéo vào góc phố tối tăm, lúc đó thực sự sẽ đi vào thế giới 18+ mãi mãi.”

“…….18+…….Đó! Cô hiểu rõ lắm mà! Còn không cần em bắt phó hiệu trưởng vào vai nhân vật khách mời!”

Tiện nói luôn, phó hiệu trưởng trường tôi là một người phụ nữ trưởng thành.

“Nói thật thì nó cũng hơi sắc nét hơn cô tưởng. Hèn gì em Saigi lại nóng lòng muốn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.”

“Em không có nóng lòng chỉ vì một phim như thế đâu….”

Chuyện này không quan trọng, nhưng cô giáo trong phim vẫn còn ở nguyên vị trí khi nãy, máy quay vẫn đặt ở tầm có thể liếm được. Nó được quay khá là lành mạnh với những cảnh đi vào vùng ngực và bên trong váy của cô ta.

“Để cô cho em Saigi thấy những điểm mạnh của một giáo viên. Cô cứ tưởng nếu để em nhìn thấy thân thể trần trụi của mình ngay thì sẽ kích thích em quá, nên cô đã chỉ định cho em coi những phim này trước.”

“Dĩ nhiên cô đang nói điều này với hàm ý giáo dục em mà đúng không…?”

Ví dụ như bắt tôi phải chết mê chết mệt mấy cô giáo và để tôi trở thành người chịu trách nhiệm cho mọi chuyện.

Không biết cô ấy sẽ làm gì nếu mình đến chết vẫn không có chút máu dê cô giáo.

“Thôi thì, dù gì thì cô cũng đâu mất nhiều tiền cho lắ— cái gì thế này! Cô ta đang làm gì vậy?!”

“Cô hỏi vậy là sao, nhìn kiểu gì cũng là cởi đồ mà.”

Với ánh mắt như đang mời gọi khán giả, cô giáo trên màn ảnh cứ tiếp tục cởi từng nút áo.

“Cô ta có cởi đồ cũng chẳng sao. Nhưng, cái thứ cô ấy mặc… nó rõ ràng là áo tắm mà nhỉ?!”

“Có vẻ vậy. Không phải cô, với tư cách là giáo viên, sẽ hiểu rõ hơn sao?”

“Hả? Cô không hiểu ý em muốn nói gì cả… Tại sao cô diễn viên đó lại mặc áo tắm dưới đồng phục? Không lẽ hôm đó cô ấy có lớp dạy bơi?”

“Câu vừa rồi không thể nào là phát ngôn nghiêm túc đúng không…?”

Nói thật thì tôi chẳng có mấy hứng thú với thể loại phim “chỉ một chút khiêu dâm” này. Nhưng, như vị học sinh bên kia, tôi đã bị ép phải ngồi căng mắt quan sát nó.

Trong những thể loại phim như thế này, họ thường mặc đồ bơi thay đồ lót. Tuỳ vào hình dáng thì bộ đồ bơi còn có thể trông như đồ lót bình thường. Tuy nhiên, nếu bạn thực sự muốn xem đồ lót bình thường, hoặc ít hơn thế nữa, thì phải nhắm đến dòng phim 18+.

“Haaaiz, nó quả thực là một bồ đồ bơi… nhưng cô thấy mặc đồ bơi trong lớp học nó cứ ngốc ngốc kiểu nào ấy…”

Đừng nói với tôi đây là lần đầu tiên cô ấy xem một đoạn phim như thế này? Có vẻ như chuyện vừa rồi đã làm cô ấy sốc nặng…

Giáo viên trong phim đã cởi hẳn áo bờ-lu cộng váy ngắn, và cả bít tất đen. Khoan đã, không phải đôi bít tất đen là điểm sáng giá nhất của đoạn phim à?

Hiện tại chỉ khoác trên người bộ bikini, cô giáo kia bắt đầu tạo dáng vẻ khiêu gợi.

“Thôi…thôi…nó lệch quá lắm rồi!” Cô Maka chĩa điều khiển về phía tivi và nhấn nút tua nhanh.

Cô giáo kia dường như đã làm thêm một vài kiểu dáng khác cho đến khi khung cảnh thay đổi. Sau đó thì đến lượt một cô giáo thể dục đang mặc áo thể dục, lấy bối cảnh nhà thể chất. Tất nhiên, cô ấy cũng không mặc áo thể dục lâu và bên dưới đó cũng là một bộ đồ bơi khác. Tiếp theo đó là cảnh trong hồ bơi với một người phụ nữ đang thử hết mọi tư thế trên trời đất hỡi để bờ ngực có thể tung toé khắp mọi nơi.

“Hảảảảảảảả, thế thì có liên quan gì đến giáo viên nữa! Cô đã trả 1980 yên cho thứ này đấy!”

“Có nói thì em cũng chẳng thể làm gì được…”

Còn nữa, cái cách cô ấy tiếp cận vấn đề này sai hẳn rồi nên lỗi ở đây không nằm ở nội dung của đoạn phim… Ờ thì, tôi thừa nhận mình cũng là một nam sinh trung học khoẻ mạnh bình thường nên tình trạng gần như khoả thân của người khác giới cũng khiến tôi thấy kích thích. Nhưng sở thích của tôi sẽ không thay đổi chỉ bởi vì một đoạn phim.

“Hảảảảả? S-Saigi, người đó, cô ta vừa cởi phần thân trên của bikini ra kìa?!”

Đúng như cô Maka nói, người trên màn ảnh đã cởi phần thân trên ra trong khi bảo đảm được rằng không để lộ phần nhạy cảm. Tuy nhiên, do đây là phim 15+ nên cô ấy vẫn che ngực của mình lại. Là tư thế người ta hay gọi là “tay che ngực.”

“Hảảả, cô ta đang lột sách đồ mặc dù không phải ở trước mặt người đàn ông mình thích sao…?”

Cô nhìn bộ này có giống phim tình cảm lãng mạn không?

“Khoan…A! A! A! Đừng có di chuyển tay như thế!”

“………?!”

Cô ấy trông có vẻ thực sự bàng hoàng khi nói thế và liền chạy trốn ở sau lưng tôi. Nhưng cô vẫn tiếp tục xem tiếp, với khuôn mặt dịu dàng dựa lên trên vai tôi.

Em không quan tâm cô có muốn xem tiếp hay không, nhưng đừng có dựa lên người của em như thế được không?!

Bờ ngực mềm mại của cô ấy đang chạm vào lưng tôi, còn bản thân cô ấy thì dường như chẳng có ý định thả tôi ra dễ dàng như vậy.

Hương thơm ngọt ngào của cô đang tấn công tâm trí em đấy!

Mặc dù người phụ nữ trong phim đang làm đủ loại tư thế kích thích, nhưng tôi mặc kệ chẳng thèm quan tâm.

Mặt khác, cái cảm giác của sinh vât dễ thương này vẫn còn đang áp đảo lưng tôi!

“Kya! Kya! Đừng xem, Saigi! Thứ này quá dâm tục!”

“Nhưng cô là người đã bật nó mà?!”

“Chuyện đó bây giờ không quan trọng!” Chỉ trong chớp mắt, cô ấy đã lấy nguyên tay che mắt tôi.

Dù không nhìn thấy được gì…

“Hả, lần này là phòng y tế?” “Cô ấy cũng không mặc đồ lót gì bên dưới chiếc áo choàng trắng?” “Ngực của cô ấy như được dán dính bộ áo choàng!” “Đây cũng là một kiểu khử trùng sao?!”

…Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng hoảng hốt của cô.

Cô ấy phản ứng cứ như đang xem phim kinh dị.

Và mỗi lần cô di chuyển thì bờ ngực đó lại càng đè lên em!

“A-A… cuối cùng nó cũng kết thúc… ít nhất thì đến đây là hết…”

Hửm…?

Đáng tiếc là, không, phải nói cuối cùng thì cô ấy cũng tách rời bộ ngực ấy khỏi tôi. Ngay sau đó, tôi nghe thấy một tiếng loạt soạt phát ra từ đằng sau.

Cô ấy định làm cái quỷ gì nữa đây?

“Bây giờ thì đ-được rồi… em quay người lại từ từ đi, Saigi…”

“Dạ vâng…?”


Mong là không phải một trò chơi khăm xấu nào của c———Ê Ê Ê Ê Ê Ê Ê Ê?!

“Cô đang làm cái gì vậy?!”

“Th-Thì như em thấy đó… Cô vừa tra trên điện thoại thì thấy nó được gọi là tay che ngực.”

“Cô bày trò gì ở đằng sau lưng em thế hả?!”





Khi tôi quay người lại, đứng đó là cô Maka đã cởi sạch áo bờ-lu và cả áo lót… và cả áo lót đó! Cô ấy chỉ đang che vừa đủ cặp bưởi to khủng chảng của mình chỉ bằng cánh tay phải?!

Vậy là cô ấy đã dùng cách tay trái của mình để cởi hết xuống trong khi che mắt mình lại với cánh tay phải… Nhưng khi so sánh cảnh này với trước đó thì nó có sức công phá hơn 220%!

“Em đừng có nhìn cô như thế chứ… cô cũng biết xấu hổ mà… muốn chết quá…”

“Cô đâu có cần phải lột đồ ra đâu đúng không?! Chính cô là người nói một cơ thể trần trụi sẽ là quá mức giới hạn kích thích của em mà!”

“A, không được! Nhìn cô cho kỹ vào, Saigi!”

“Cô vừa mới bảo em không được nhìn mà?!”

Nhưng tôi vẫn tuân theo lời của cô ấy.

“C-Cô cũng biết làm sao được… Cô không muốn em bỏ lỡ cảnh lấy tay che ngực của cô…”

“Em không hiểu cách suy nghĩ của cô chút nào…”

“Cô biết rõ là đoạn phim khiêu dâm nãy đã kich thích em nhiều lắm! Cô sẽ không để thua một đoạn phim rẻ tiền chỉ đáng giá 1980 yên! Bàn tay che ngực của cô sẽ không thua cái cô giáo viên giả tạo kia!”

“Cô đang ăn nói gì thế?!”

Tôi cũng sẽ quên cái cảnh che ngực của đoạn phim đó ngay thôi. Bộ cô ấy tưởng rằng tôi sẽ bị ảnh hưởng bởi một thứ thấp hèn đó sao?

“Trước hết là mặc đồ đã. A, chúng nó nằm ở đằng kia…”

Nằm bên trên chiếc ghế kia là chiếc áo khoác ngoài của bộ trang phục và áo bờ-lu của cô ấy. Tôi nhặt chúng lên và đưa nó cô Maka…

“Ấy.”

Nói đoạn, có một thứ gì đó đã rơi xuống sàn.

Ừ, cái đó… đúng là một áo lót chuẩn không cần chỉnh. Hôm nay là màu đen. Quả không hổ danh cô Maka, áo lót cô to quá.

“Khoan đã, Saiga! Đừng có nhặt nó!”

“Á.”

Cô Maka hoang mang cuối xuống nhặt chiếc áo lót. Tất nhiên, trong khoảnh khắc với bàn tay phải ra, cô ấy đã hoàn toàn quên tình trạng không mảnh vải che thân của mình.

“Á?!” Hiểu được những gì vừa xảy ra, tôi nhanh chóng quay phắt đi.

N-Nguy hiểm quá…! Suýt chút nữa là mình nhìn thấy… mà có khi là mình đã nhìn thấy nhưng chắc cũng có thể là do đầu óc tưởng tượng ra mà thôi…!

“E-Em có thấy không…?”


“Kh-Không. Em không nhìn thấy gì hết.”

“Ừ-Ừm. Cô tin em. Nếu không tin tưởng học trò dễ thương của mình thì cô không đáng là giáo viên. Đúng vậy, em không thấy gì cả… em không thấy gì cả…!”

Tôi nhặt lấy chiếc áo lót và đưa hết bộ đồ cho cô ấy rồi quay người lại. Tôi cứ tiếp tục nhìn vào bức tường.

Saigi Makoto, mày hãy nhìn vào bức tường đó và quên hết cảnh tượng vừa rồi.

Đằng sau lưng tôi, âm thanh loạt soạt của áo quần lại vang lên.

“Nhưng mà, đoạn phim đó có vẻ không có ích cho việc giáo dục em. Đôi lúc người lớn cũng phạm sai lầm.”

“Nhưng em đã biết ngay từ đầu là nó chẳng có tác dụng gì mà…”

Và tôi lại tình cờ nhìn thấy một thứ vô cùng nguy hiểm nữa chứ. Dường như toàn bộ nội dung của đoạn phim đó đã hoàn toàn bị xoá khỏi tâm trí tôi. Hình ảnh tay che ngực của cô Maka và giây phút ngắn ngủn khi cô ấy cúi người xuống đã hoàn toàn ghi đè lên tâm trí tôi.

“E-Em có thể quay người lại được rồi. Ch-Chúng ta sẽ tạm dừng lại ở đây ngày hôm nay.”

Cậu quay người lại, và có thể thấy cô Maka đang đứng đó ăn mặc bình thường. Một cảm giác hơi nhẹ nhõm và hơi thất vọng đã trào lên cùng một lúc.

“Cô sẽ tìm một đoạn phim thích hợp hơn cho lần sau.”

“Hay là tốt nhất nên bỏ chuyện xem phim luôn đi nhé…?”

Bà cô này vẫn còn dư động lực mặc cho những gì vừa xảy ra, thiệt tình hà.

“Còn nữa, em thấy cô nên xoá cái đoạn phim hồi này luôn đi. Mấy thầy cô khác cũng có thể sẽ sử dụng tivi này mà. Họ có thể hiểu lầm cô và nghĩ rằng đây là sở thích quái đản của cô đấy.”

“C-Cô xoá bằng cách nào…?”

Ở đây ai là giáo viên thế?

Nói cho công bằng thì tôi không cảm thấy chút cảm xúc gì khi xem đoạn phim đó. Nhưng nó có hơi chút khác biệt khi đối tượng là cô Maka.

“Có lẽ được cô ấy giáo dục và cố vấn học tập cũng không tồi chút nào” là những gì tôi đã nghĩ.

Rốt cuộc thì, cô Maka đã kết thúc buổi cố vấn và bảo tôi đi về nhà. Khi nhận ra kế hoạch xem phim đã thất bại hoàn toàn, cô ấy đã thấy sốc toàn tập. Cô quay trở về phòng giáo viên, với tôi đi theo bên cạnh, và lập tức nói với mọi người là “Tôi thấy không được khoẻ trong lúc cố vấn em Saigi.” Khi đó hiệu trưởng đã đáp lại một câu, “Đành chịu thôi.”

Đành chịu thôi…? Này, ý câu đó nghĩa là gì?

“Em Saigi hãy đi cùng với cô Fujiki đến ga. Nhớ là không được phép nói chuyện cộc cằn với cô ấy dù là ở ngoài khuôn viên trường.” Coi bộ cô ta cũng không quên để học sinh của trường chịu một phần trách nhiệm.

Nhưng mà nói cho biết, tôi mới là nạn nhân ở đây!

“Phù, thế giới ngày nay đúng là đầy rẫy ngạc nhiên. Đúng là con người ta sẽ không bao giờ ngừng học hỏi điều mới.”

“Chắc tại kiến thức của cô có đôi chút thành kiến đấy, thưa cô.”

Chiều hôm đó—không, trời lúc này đã tối, cả hai chúng tôi đều đang đi sát bên nhau. Hầu hết mọi học sinh đã đi về nhà, nên chúng tôi đã có dịp nói chuyện cởi mở về buổi cố vấn học tập.

Ít nhất thì sẽ không có lời đồn đại bậy bạ nào về việc cô Maka và mình đi chung với nhau về nhà.

“Hửm…?”

Đúng lúc đó, điện thoại của tôi rung lên. Trên đó là hình con mèo thường lệ.

“Em Saigi vừa đi vừa nhìn điện thoại như thế là không tốt đâu. Nếu em muốn dùng điện thoại thì cô sẽ đứng đợi.”

“À thôi, không sao đâu.” Tôi trả lời rồi bỏ chiếc điện thoại cảm ứng lại vào trong túi. “Mà cho em hỏi, em chỉ cần đưa cô đến ga tàu thôi đúng không?”

“Ể? À, ừ, vậy cũng được. Không thành vấn đề gì…”

Nghe chẳng có chút tự tin tẹo nào. Ờ thì, cô ấy cũng là một người phụ nữ trẻ tuổi nên chắc cũng không muốn người biết mình sinh sống ở đâu. Mặc dù tôi có cảm giác cô ấy sẽ không thấy phiền gì nếu người biết là tôi…

“Nhưng cô quả thực không tin được...”

“Ể? Tin gì cơ?”

Nghe thấy câu trả lời của tôi, cô ấy vội vã ngoảnh khuôn mặt và đôi má ửng đỏ sang chỗ khác.

“À, à thì, ‘việc đi về nhà’ là một trong những kế hoạch cô dành cho sau này. Cô cứ nghĩ sẽ khó tìm ra một cái cớ cho nó.”

“Vậy…sao?”

Vào thời điểm này trong ngày, chắc hẳn sẽ không còn giáo viên nào vẫn còn đang trên đường về nhà. Bởi vì tất cả các giáo viên cũng đều rời khỏi trường theo đúng giờ nên gặp phải ai đó và cùng họ trở về nhà cũng không hẳn là hiếm.

“Chưa kể đây là lần đầu tiên trong đời cô đi về nhà cùng với một cậu con trai.”

“Hảảảảảảảảảả?!”

“N-Nó khó tin đến vậy à?”

“Dĩ nhiên rồi!”

“Em Saigi đang cố tình coi cô là một con ngốc đúng không?” Cô ấy trừng mắt nhìn tôi.

Tôi không hề có ý định chế nhạo cô ấy nhưng quả thực tôi rất ngạc nhiên. Mà cũng phải thôi, dù gì thì cô ấy cũng là người với danh hiệu “đoá hoa xa xăm.” Mãi đến đại học, có lẽ đã có vô ngàn cậu con trai có để ý cô ấy, nhưng không thể rủ rê cô. Nó giải thích được tại sao cô ấy không có kinh nghiệm gì trong việc này.

Tự nhiên giờ mình cảm thấy thương cho cô……

“Nè, Saigi ơi? Em nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ như thế thì cô cũng bắt đầu thấy tức đó nhé.”

“Ý, e-em xin lỗi. Em mới nhận ra bên trong mình vẫn còn lòng thương cảm thôi…”

Biểu hiện của cô Maka lại càng tối sầm hơn nhưng tôi quyết định không để tâm đến nó.

Cô ấy bỗng chợt thở dài ngay lúc đó.

“Cô đã phải trải qua biết bao nhiêu thứ trong đời, em biết không. Cuộc sống không phải lúc nào cũng tốt đẹp đâu.”

“Thế thì em sẽ không hỏi làm gì.”

“Em nên hỏi đi chứ! Cô đang muốn em hỏi đấy! Có lẽ em sẽ thấy hối hận trong một tiếng vì đã hỏi nhưng em có thể sẽ hối hận cả đời vì không hỏi đấy biết chưa?! Đừng có chọc cô hoài và chịu chút trách nhiệm đi nào!”

“Như mọi khi, em quả thực không biết cách đối phó với cô Maka…”

Cô không nên đặt kỳ vọng vào một nam sinh trung học tự chủ động chịu trách nhiệm chứ.

“Không, cũng chẳng sao. Chương trình giáo dục của em chỉ vừa mới bắt đầu. Như thế này tốt hơn, nếu không thì cô sẽ có những suy nghĩ chán nản như là em đã có thành kiến từ đầu do những người phụ nữ khác.”

“Cô là một giáo viên mà đúng chứ? Cô nên cân nhắc cẩn thận và lựa lời mà nói.”

Cô ấy đã tự mình huỷ hoại không biết bao nhiêu lần hình ảnh của một đoá hoa xa xăm trong đầu tôi.

“Tại sao cô lại hăng hái dạy dỗ em đến vậy… không đúng, câu hỏi quan trọng hơn là tại sao cô lại phải lòng em…?” Mặc dù sự ngờ vực của tôi đã phần nào được giải đáp nhưng tôi vẫn không cam lòng.

Tại sao một người như cô ấy, một mỹ nhân mà có thể làm người mẫu xuất hiện trên tivi, lại đi yêu một đứa nam sinh trung học nhàm chán như tôi? Tôi biết tính cách của cô ấy khác xa những gì tôi nghĩ, nhưng dù vậy thì…

“Saigi, em nói vậy là không được. Nếu cô nói thẳng cho em thì chẳng khác gì đang đưa cho em ‘đáp án.’ Cô không phải là người dạy cho em đáp án, mà là người dẫn đường mở lối cho em đi dến đáp án.”

“Nhưng vì lý do gì chứ?”

Cô Maka muốn tôi yêu cô. Để đạt được mục đích đó, cô ấy đang tẩy não—không phải, là giáo dục tôi. Bước đầu tiên là làm cho tôi hạ thấp cảnh giác đối với ‘giáo viên,’ hoặc nói chung là những cô giáo. Phương pháp thứ nhất của cô ấy là cho tôi coi phim khiêu dâm như hôm nay. Và cô ấy còn cho tôi nhìn thấy hình ảnh tay che ngực của mình nữa…à thôi, tạm thời quên chuyện đó đi.

“Dù là lý do gì đi chăng nữa, có một sự thật không thể chối cãi được là cô thích em Saigi. Nếu không phải vì vậy thì cô đâu muốn em yêu cô làm gì, và cũng sẽ không gọi em đến căn phòng tư liệu mà có thể bị người khác bước vào bất cứ lúc nào, hay là xem những đoạn phim kỳ lạ đó với em. Và nếu cô thất bại, cô sẽ phải nói lời chào tạm biệt xã hội và đi lên con đường thành tu nữ.”

“Nếu cô nhận thức được như vậy thì thôi ngay luôn đi?!”

Tại sao cô lại làm lố lên như thế nếu không thể cưa đổ tôi chứ?

“Đó là quyết tâm của cô. Trong cuộc sống, đôi khi em cũng phải chịu lấy rủi ro. Mặc dù sự kiện ngày hôm nay có rủi ro theo hàm nghĩa khác…”

“Nhìn kiểu gì thì chuyện hôm nay cũng là do cô tự trút lấy mà thôi.”

“Sao cô biết được chứ! Cô đâu ngờ nó lại tục tiễu đến như vậy! Cái tên bộ phim đó là quảng cáo lừa đảo mà! Cô muốn hoàn trả gio dịch!”

“Cô không thể tin tưởng mấy cái bìa và tên của phim kiêu dâm được.”

“Này em Saigi…” Ngay lập tức, cô ấy dí sát vào mặt tôi… gần quá đó!

“Em Saigi đừng nói với cô là em có xem mấy đoạn phim 18+ nhé? Không được đâu đó! Ngoài phim giáo viên ra thì cô không cho phép thứ gì hết!”

“Tại sao chỉ cho phép giáo viên?! Và không, em không có xem chúng, cái đó là lẽ hiển nhiên đứa con nào cũng ngầm hiểu mà!”

“Có vẻ dù cô có lớn đến mấy thì con trai vẫn là đám ngốc ngếch. Chắc là cô chỉ có thể yêu em Saigi thôi…”

“……”

Tôi là trường hợp đặc biệt trong số đó à?

“Nói gì thì nói, mặc dù hôm nay phải chịu thất bại nhưng chúng ta cũng đã đi được bước đầu. Cô cũng đã có thể đi về nhà cùng với em sớm hơn dự kiến.”

“Cô không cần phải làm bộ tích cực vậy đâu…”

Hiệu trưởng đã dặn mình phải dẫn cô ấy đến ga tàu nên tới đây chắc cũng được rồi.

“Mà này, cô Maka sống ở đâu vậy? Nếu như cô vẫn thấy không được khoẻ thì để em đưa cô đến gần nhà hơn.”

“A, vừa đúng lúc. Taxi!” Đột nhiên, cô ấy giơ tay lên để báo hiệu cho chiếc taxi đang chạy băng qua chúng tôi, “Cảm ơn em Saigi vì đã đưa cô tới đây. Hôm nay cô sẽ không đi tàu.”

Cô ấy nắm lấy tay tôi được một giây thì bỗng…

“Cô thực ra muốn cùng nhau nắm tay đi về nhà, nhưng thế thì nguy hiểm quá. Xin lỗi, cô chỉ có làm được nhiêu đây cho em.”

…cô ấy cúi người xuống thì thầm bên tai tôi, trước khi bước vào xe taxi.

Với tiếng rầm, cánh cửa đóng lại và tôi có thể nhìn thấy cô Maka đang nói chuyện với tài xế. Tôi gắm nhìn xuống bàn tay vừa được cô Maka nắm lấy, rồi cuộn tròn nó lại. Bàn tay của cô ấy thực sự mềm mại và nhỏ bé hơn tôi tưởng.

“Cô ấy quả thực là một người phụ nữ” là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu. Còn suy nghĩ thứ hai…

“Người lớn tuyệt vời thật, có thể gọi một chiếc xe taxi như không có gì…”

Dù gì thì tôi vẫn là một đứa học sinh trung học, tôi chẳng có dịp gì để gọi một chiếc taxi kiểu đó. Cô Maka là một người trưởng thành… và phải nói là một người vô cùng xinh đẹp nữa.

Trong khi những suy nghĩ ấy cứ vẩn vơ trong đầu, tôi bắt đầu ngẫm nghĩ không biết mình đã bị cô ấy “giáo dục” chưa. Tệ nhất là, tôi đã bắt đầu cảm thấy nếu người giáo dục tôi là cô ấy thì chắc cũng sẽ không đến nỗi nào.