“Ăn cái này đi Lâm Ngọc” Thiên Hạo cười cười đưa muỗng cháo gần miệng cô, bộ dáng như dỗ con nít ăn.
“…” Cô nhìn đồ ăn đưa đến miệng, nhìn một cái rồi quay mặt qua chỗ khác, không thèm để ý đến anh.
Thiên Hạo thở dài, mắt nhìn cô sâu thẳm.
“Phải làm sao cô mới chịu ăn?” Bây giờ sức khỏe cô ngày càng yếu, không bổ dưỡng thân thể tốt làm sao khỏe lại được.
Lâm Ngọc không nói, giữ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Có chuyện gì sao?” Đặt chén cháo xuống, anh ngồi lên giường cạnh cô.
Lâm Ngọc chỉ nhìn anh không nói, ánh mắt long lanh đầy tâm sự, nét buồn trên gương mặt cô không thể nào lọt qua mắt anh được.
“Buồn chuyện Gia Huy?” anh nói, chuyện đó anh đã nghe Duy Khánh kể lại, tên Gia Huy đó ó cần phải đối xử với Lâm Ngọc như thế hay không, muốn rời xa cô thì có thể tìm cách khác nhẹ nhàng, không gây đau đớn, cứ thích nói lời nặng nề làm vết thương cô ngày càng rách toạc ra, đến mức u uất. Bác sĩ bảo cô có triệu chứng bệnh trầm cảm, khi nghe được tin này, anh cũng đau đớn không kém gì cô.
Lâm Ngọc không nhìn anh nữa, mặt cúi gầm xuống. Thật lâu cô mới mở miệng
“Gia Huy nói tôi với cậu ấy không phải là bạn”
À, cái này anh đã biết. Mặc dù không muốn phủ nhận nhưng lời Gia Huy nói rất đúng.
“Vậy nên cô buồn?”
“Không phải là bạn thì cậu ấy bên tôi 6 năm qua làm gì? Trông tôi rất ngu ngốc nên mới bị cậu ấy dụ hay sao?” Lâm Ngọc ấm ức nói ra, mấy ngày qua không ai chia sẻ nên tâm trạng cô mới tệ đi, ai hỏi gì cũng không nói, đưa gì cũng ăn nhưng đêm đến thì nôn hết ra. Cô rất mệt mỏi..
“Ừ” Thiên Hạo lắng nghe, trả lời câu hỏi của cô.
“Đến anh cũng nói tôi ngu ngốc” Lâm Ngọc ôm đầu xuống gối, cô ngu chỗ nào chứ.
“Cô rất đơn thuần, tự nhiên. Không chú ý đến mọi thứ xung quanh, xem nhẹ mọi chuyện . Bởi vì vậy nên mới ngu ngốc, không nhận ra sự việc quan trọng”
Lâm Ngọc lắng nghe, anh nói rất đúng, bản tính đơn thuần này cô có từ nhỏ, ba mẹ cô cũng bảo vậy.
“Gia Huy không xem cô là bạn chỉ vì…?” Thiên Hạo ngập ngừng, làm cô tò mò/
“Vì sao?” Đây là nguyên nhân cô muốn biết nhất.
Thiên Hạo nhìn cô, đến lúc phải nói cho cô biết, mặc dù nói ra sẽ gây bất lợi cho anh nhưng anh không tin bản thân mình không có năng lực giành lại Lâm Ngọc về phía mình.
“Hắn thích cô” Lời nói nhẹ nhàng nhưng đối với Lâm Ngọc nặng như tảng đá lớn.
“Anh nói nhảm gì vậy? Tôi biết Gia Huy thích mình, tôi cũng rất thích cậu ta mà”
“Thích ở đây không phải như cô nghĩ đâu, anh ấy xem cô là người con gái mình thích, người con gái mình muốn có. Cô nghĩ đơn giản chì vì thích như một người bạn mà Gia Huy mới cạnh cô 6 năm qua, quan tâm chăm sóc. Lâm Ngọc cô ngu ngốc đến vậy sao? Tình cảm thể hiện rõ ràng trước mắt mà cô không biết sao, hay cô đang trốn tránh nó”
Nghi Nghi bước vào phòng, lúc cô đứng ngoài cửa đã nghe hai người nói chuyện, người con trai kia đã nói thế mà Lâm Ngọc còn chưa hiểu, khiến Nghi Nghi tức giận xen vào.
"Yêu cầu cô đi ra ngoài" Thiên Hạo nhìn cô gái xa lạ trước mắt, tại sao cô ta lại biết rõ mọi chuyện, nhưng trong lời nói cô ta với Lâm Ngọc rất cay nghiệt, không có thiện cảm.
Nghi Nghi ngước nhìn người mới lên tiếng, khi thấy là Thiên Hạo, cô nhanh như chú chim nhỏ sà vào lòng anh, ôm chầm lấy cổ Thiên Hạo hét lên, rất phấn khích
"Anh Thiên Hạo, anh không nhận ra tiểu Nghi sao?"