Bạn Gái Tôi Là Đầu Gấu

Chương 34: Vô dụng




Duy Khánh cười lạnh, giống như đang nghe chuyện cười

"Tao cứ tưởng mày quên khoảng thời gian đẹp đẽ đó rồi chứ"

"...." Thiên Hạo không trả lời lại, anh im lặng hồi tưởng lại ký ức đã giấu kín trong lòng, đối với anh những ngày sống ở đó như địa ngục, vĩnh viễn không bao giờ thoát ra được. Phải chịu vết đòn roi, nghe những lời phỉ báng về mẹ, không được ăn và ngủ, bị nhốt trong căn phòng một tia sáng cũng không lọt qua...Anh đã sống như thế trong vòng 3 năm trời cho đến khi gặp ông ngoại. Ông đã giúp anh thoát ra khỏi nơi đó, tránh xa người đàn ông lẫn người phụ nữ rắn độc của ông ta.

Nhưng ông ngoại cũng bị đàn ông đó âm mưu hại chết trong một vụ tai nạn xe, không có chứng cứ chứng minh tội ông ta, anh đã phải nhẫn nhục mà sống không cần đến một đồng xu nào, khi tiếp nhận ELD anh đã giả vờ như không có chuyện gì về sống với ông ta để tìm ra manh mối nhưng anh chịu không nổi, một cuộc sống đầy sự giả tạo khiến anh buồn nôn, anh bỏ nhà đi.

Anh trở về nơi mẹ con anh đã từng sống, học một ngôi trường do ông ngoại xây nên, anh bắt đầu lại cuộc sống như người không hồn, làm kẻ lạnh lùng vô tâm. Anh không muốn ai bước chân vào đó lại đừng nói đến chuyện yêu một ai, sợ đến khi đã lún sâu vào sẽ không thoát ra nổi.

Nhưng khi gặp Lâm Ngọc, đầu gấu chính hiệu..

Anh đã thay đổi..

Khi cô cười, tranh cãi với anh, trái tim anh như được sưởi ấm, không giá lạnh như xưa, vì vậy anh mong muốn cô mãi bên mình..

Hôm nay cô xảy ra chuyện khiến anh tự trách bản thân, Thiên Hạo ơi là Thiên Hạo, không ở cạnh cô khi cô bị đâm, đến lúc cô mất máu nhiều mày cũng chẳng thể giúp gì, mày thật là vô dụng, như thế có xứng đáng bên cạnh cô không?

Nhếch môi tự cười giễu bản thân, anh cứ ngước mắt nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, chỉ cần cô không có chuyện gì anh sẽ làm tất cả có thể để cô hạnh phúc.

"Xoẹt" Cửa phòng mở ra, bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nét mặt nhẹ nhõm

"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, mọi người có thể vào thăm.."

"Cảm ơn bác sĩ"

"Cảm ơn ông"

"À..cậu thanh niên kia cũng cần tịnh dưỡng, cậu ấy đã truyền cho bệnh nhân hơn 100cc máu"

"Tôi biết rồi, không phiền bác sĩ nữa" Duy Khánh liếc mắt nhìn Gia Huy đang nằm trên giường phòng kế bên.