Thường nói người ngay thẳng ko sợ bị oan, dù muốn vu oan cho ai thì phải có bằng chứng vật chứng đầy đủ mới có thể kết tội. Đó chỉ là giả thiết, đặt vào tình huống của Lâm Ngọc bây giờ dù cô có muốn chối bay chối biến cũng ko thể. Vật chứng có đủ, lại bị ba mẹ cô chứng kiến tận mắt.
Thiên Hạo bị mẹ cô kéo ra khỏi phòng bếp, trước khi đi còn nhìn cô "Con nhìn lại mình đi, sao lại để bạn trai vào bếp thế này, hư hết chỗ nói"
"Mẹ ơi, ko phải thế đâu, là do anh ta.."
"Do cháu muốn giúp cô ấy" Ngắt lời giải thích của Lâm Ngọc, Thiên Hạo từ tốn nói. Giọng nói rất ôn hòa, bình tĩnh khiến mẹ Lâm Ngọc dịu dàng ko mắng cô nữa. Dùng gương mặt hiền hòa muốn anh hiểu k thể nuông chiều Lâm Ngọc.
"Giúp con gái là tốt nhưng đàn ông con trai ai lại vô bếp"
"Rửa chén thôi mà cô, cháu ko ngại" Thiên Hạo nở nụ cười yếu ớt, cộng với dáng vẻ thiên sứ làm lòng bà mềm lại. Ko nói nữa, bà đẩy anh ra ngồi xuống sô pha.
Lâm Ngọc nhìn cảnh tượng này, vô cùng ngứa mắt. Đồ mặt dày, giả vờ đáng thương chiếm tình cảm mẹ cô, chỉ có cô mới biết được đằng sau đôi bộ mặt đó là con người đa mưu, âm hiểm.
"Đứng ở đó làm gì, còn ko mau đi pha trà" Bà Hoa nhắc nhở
Lâm Ngọc ấm ức chạy xuống bếp, hu hu cô là con ruột hay Thiên Hạo mới là con ruột má hả.
Ông Lâm nhìn Thiên Hạo từ trên xuống dưới bằng con mắt nhiều năm trên thương trường của ông, tướng tá cũng tốt, khuôn mặt anh tuấn, mày rậm mắt to,trông rất giống một người nhưng ông ko thể nhớ ra được.
"Cậu tên gì?" Bắt đầu sát hạch, ông ko thể để con gái cưng lọt vào tay kẻ khác.
"Ba ko cần hỏi tên anh ta đâu?" Lâm Ngọc bưng khay trà để xuống bàn, thật muốn lật cả khay nước vào mặt anh.
"Con nhỏ này, ăn nói kiểu đó hả?" Bà Hoa cốc vào đầu cô.
"Cháu tên Thiên Hạo" Anh thản nhiên đáp, ko để ý đến Lâm Ngọc.
"Họ của cậu là gì?" Ông Lâm thấy có điều khác lạ.
"Cháu ko có họ" Vẫn dùng giọng lạnh như trước, mặt anh ko có biểu cảm gì.
"Hả?" Cả ba người nhà Lâm Ngọc ngạc nhiên, ko tin vào những điều anh mới nói.
******************************
Trong phòng hội học sinh, dưới tấm rèm che kín cả ánh sáng mặt trời làm cho căn phòng u ám. Thiên Hạo đặt tay lên trán, hơi thở anh âm trầm như đang suy nghĩ gì đó. Ngày hôm qua sau khi anh trả lời câu hỏi đó thì ông Lâm ko nói gì nữa. Lâm Ngọc kéo anh ra khỏi nhà, cũng ko nói gì chỉ bảo anh về cẩn thận.
Khóe miệng nhếch lên, anh tự cười giễu..ko có họ thì sao chứ, anh vẫn sống tốt như mọi người thôi. Có chết anh cũng ko muốn mang họ của người đàn ông vô tâm định giết chính con trai mình khi mới sinh ra.
"Xoẹt" Cửa rèm được kéo ra, ngàn tia nắng ấm áp chiếu lên người anh làm Thiên Hạo bừng tỉnh. Nhìn cái người đang kéo rèm ra.
"Này...anh định biến thành vampire à? Cứ thích nằm trong tối, vi khuẩn sẽ ko bị chết, lúc đó ăn mòn đầu óc cho anh chết luôn"
Lâm Ngọc đứng trước mặt anh, khuôn mặt cô vì bị ánh nắng chiếu vào mà hồng hồng, đôi mắt hoạt bát nhìn đảo qua đảo lại cả khuôn phòng. Anh lại cười nhưng ko phải nụ cười tự giễu mà xuất phát từ trái tim anh.
"Ừ" anh vô thức đáp lại lời cô. Nếu anh thành vampire thật người đầu tiên cũng như cuối cùng anh muốn hút máu chỉ có cô.
Lâm Ngọc nghe Thiên Hạo cứ nằm im, sắc mặt mệt mỏi, trái tim cô như thắt lại. Hôm qua khi nghe anh nói anh ko có họ, cô nôn nóng kéo anh ra khỏi nhà ngay, bởi vì cô sợ ba sẽ hỏi tiếp, cô sợ sẽ nghe những câu trả lời mà đằng sau đó lại là một chuyện đau buồn của anh. Cô hiểu moi móc sự việc của anh sẽ làm anh rất buồn nhưng ko thể hiện trên khuôn mặt.
Đêm qua cô lăn qua lăn lại ngủ ko được, nguyên nhân ko phải do đói mà là cô lại nghĩ đến anh, cô rất lo cho anh nhưng lý trí của cô mách bảo, ko lẽ...
Cô thích Thiên Hạo!
Cố gắng xóa suy nghĩ đáng sợ đó, cô vùi đầu, ngủ được có 2 tiếng. Mất ngủ trầm trọng. Sáng sớm ko hiểu vì sao cô lại chạy đến đây, khi thấy được anh mọi phiền não tan biến, lòng cô lâng lâng cảm giác dễ chịu.
"Lâm Ngọc"
"Hả..gì..có chuyện gì?" Bị ai đó gọi tên cô mất hồn.
"Tôi muốn uống cà phê" Thiên Hạo giở giọng ra lệnh.
"Được rồi" Lâm Ngọc gật đầu, cô là chân sai vặt, anh sai cô là chuyện bình thường thôi.
"Còn nữa, mua cho tôi bánh mì"
"Biết rồi"
"Bánh mì dưới căn tin ko ngon, gần trường có một tiệm bán, rất ngon"
Lâm Ngọc nén giận, bánh mì ở đâu ko được, có ăn là ngon lắm rồi còn bày đặt ngon với dở. Cô hung hăng quát
"Mua căn tin cung được mà"
"Ko thích, cho cô 10 phút, nhanh lên"
"RẦM" Cánh cửa đáng thương bị Lâm Ngọc cho một đạp vỡ nát
Thiên Hạo mỉm cười nhìn bóng lưng cô rời khỏi, cuộc sống sau này có cô chắc thú vị lắm đây.
"Đồ công tử..đồ điên..đồ XXXX" Lâm Ngọc vừa đi vừa chửi, ko để ý người đăng trước đập thẳng mặt vào lưng người đó.
"Ai ui.." Cô xoa mũi, tức điên nhìn đồ trời đánh thánh đâm.
"Lâm Ngọc, cậu có sao ko?" Gia Huy vội gỡ tay cô ra nhìn sống mũi đỏ.
"Cái tên này...làm gì vội thế?" Cô xoa xoa, nhưng càng xoa lại càng đau.
"Cậu mới vội" Gia Huy muốn xoa cho cô nhưng bị cô đẩy tay ra
"Ko cãi lý với cậu nữa, tớ đang vội" Lâm Ngọc nhanh chóng bỏ đi mua bánh.
"Khoan đã.." Gia Huy định hỏi chuyện cô vào hội học sinh, thoáng thấy cô đã đi xa, anh im lặng.
Chuông điện thoại vang lên, Gia Huy bắt máy "Alo!"
"Là anh" giọng nam lạnh lùng vang bên kia máy.
"Anh hai, có chuyện gì sao?"
"Ba muốn em mau trở về tính chuyện đính hôn"
"Đính hôn" Như có ai đập mạnh vào đầu anh, Gia Huy kinh ngạc hỏi lại.
"Đúng vậy, ba cho em ba ngày để về" Ko quan tâm đến cảm xúc của anh, người bên kia vẫn lạnh lùng nói
"Em biết rồi" Gia Huy tắt máy, chuyện đính hôn anh ko thể trốn mãi được. Gia tộc của anh rất có thế lực ở thành phố, cuộc đời anh bị họ sắp đặt từ lúc mới sinh ra, anh ko có quyền nói ko. Gia Huy thở dài, tình cảm của anh đối với Lâm Ngọc cứ thế mà biến mất sao, ông trời như đang trên đùa anh.