Đối với Tô Phùng Tần mà nói, nơi giúp nàng thư giãn nhất vào mỗi khi nghỉ giữa tiết, đại khái chính là cuối hành lang của học viện y học khoa giải phẫu, ở đó nàng có thể rút một điếu thuốc dựa vào lan can mà hút.
Vị trí này là một góc chết, vừa vặn được một gốc cây ngô đồng ngoài hành lang che khuất, từ những nơi khác không thể nhìn thấy vị trí này. Lại bởi vì ở khoa giải phẫu học, ngoại trừ học sinh ở đây, hiếm khi có người ngoài lui tới.
Hôm nay không có lớp giải phẫu, cho nên cả tầng lầu, chỉ có mình Tô Phùng Tần, yên tĩnh lại thoải mái dễ chịu.
Hành lang được xây bằng chất gỗ có chút cổ xưa, phía trên sơn một lớp sơn hồng, một số chỗ đã bị tróc ra, để lộ lớp gỗ thô bên dưới, có chỗ bóng loáng, có chỗ nổi lên vân gỗ gợn sóng.
Tô Phùng Tần tựa vào lan can, mặc một thân áo sơ mi trắng rộng, ống tay áo được xắn lên khuỷu tay một cách ngay ngắn, mái tóc dài đen nhánh mềm mại tùy ý xõa sau lưng, bên tai còn kẹp một chiếc bút chì đã được gọt nhọn.
Khuôn mặt trẻ trung dù không trang điểm vẫn tinh xảo mỹ hảo, cặp mắt như hoa anh đào mát lạnh mà ngạo nghễ, nàng hơi khẽ khép mi, thân thể lười biếng hơn phân nửa nhoài ra khỏi lan can, cực kỳ giống một con mèo đang phơi nắng.
Giữa ngón tay thon dài trắng nõn là điếu thuốc lá còn đang cháy đỏ, khói thuốc mông lung chậm rãi dâng lên, lượn lờ trong những tán lá ngô đồng xanh biếc.
Tô Phùng Tần mới vừa nộp bài cho lão sư, tranh thủ thời gian hút một điếu thuốc, trên bàn tay trắng noãn còn dính vài vết thuốc màu.
Kỳ thật Tô Phùng Tần không quá ưa thích hút thuốc, nhưng nàng cũng không biết tại sao mình lại hút, có đôi khi sau mỗi lúc bận rộn cũng ngẫu nhiên rút một điếu thuốc ra hút.
Xuyên thấu qua những tán cây có thể nhìn thấy sân bóng cách đó không xa, có ít người đang chơi bóng rổ, tiếng bóng bật trên mặt đất không ngớt, ngẫu nhiên còn có tiếng hoan hô, tiếng người gào hét.
Tô Phùng Tần tựa vào lan can từ từ nhắm nghiền hai mắt, nàng có chút buồn ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy những tiếng bước chân chói tai, giống như là tiếng giày cao gót giẫm trên sàn nhà.
Tiết tấu càng lúc càng lớn, thẳng đến khi tới gần nàng thì dừng lại.
Một mùi thơm nhàn nhạt bay vào mũi, xua tán đi mùi khói thuốc khó ngửi.
"Trò này, có thể cho tôi một điếu thuốc không?'' Giọng một cô gái trầm thấp mang theo ý cười vang lên bên tai.
Tô Phùng Tần chậm rãi mở mắt ra, nghiêng nghiêng đầu, đập vào mi mắt, là một gương mặt xinh đẹp cực kỳ.
Một cô gái trẻ tuổi trang điểm nhẹ, môi đỏ ưu nhã, mị nhãn xinh đẹp. Đặc biệt là cặp mắt màu nâu nhạt kia, cực kỳ giống một đôi mắt của những con mèo, tĩnh mịch mà câu người, cô ấy đứng bên cạnh Tô Phùng Tần, trên mặt là nụ cười ấm áp đầy lễ phép.
Điều khiến Tô Phùng Tần cảm thấy kỳ quái nhất là, bộ đồ của cô gái này trông rất bắt mắt. Cô ta mặc một thân sườn xám màu đen, từ vai trải xuống eo thêu mấy đóa hoa mẫu đơn thật to, dáng người đầy đặn được bộ sườn xám tôn vinh thêm, trông vừa đẹp tựa thiên tiên lại vừa yêu mị.
Chất liệu dùng để may bộ sườn xám này nhìn thôi cũng đủ biết là loại vải thượng hạng, cho dù chỉ nhìn bằng mắt cũng có thể nhìn ra nó mềm mại mượt mà biết bao.
"Trò này, có thể cho tôi xin một điếu thuốc không?'' Cô ấy cong môi, hơi khom người xuống, nhẹ giọng hỏi một lần nữa, dáng vẻ kiều mị, khuôn mặt xinh đẹp, giọng nói còn mang chút xin xỏ.
''Lấy đi.'' Mắt Tô Phùng Tần có chút chớp chớp, lườm hộp thuốc đặt ở trên lan can, ra hiệu cho cô gái có thể tùy ý dùng.
''Cám ơn.'' Cô ấy vươn tay, móng tay thoa sơn đỏ, nhẹ nhàng lấy hộp thuốc lá, ưu nhã bóc nhẹ một điếu thuốc ra.
''Cần mồi không?'' Tô Phùng Tần không biết từ nơi nào lấy ra một cái bật lửa, đưa tới trước mặt cô gái nọ.
Nàng chưa từng bắt gặp cô gái này trong trường, nhìn cách ăn mặc và khí chất của cô ta, hẳn không phải là người bình thường.
Gần đây trường học có rất nhiều người tới đầu tư, chuẩn bị giúp đỡ trường học xây một thư viện, Tô Phùng Tần đoán cô gái này hẳn là một trong những người đầu tư, hoặc là người nhà của họ.
Nói tóm lại là một người có tiền.
''Bật lửa thì không cần.'' Cô gái nọ cười nhẹ, cặp mắt xinh đẹp có chút hư ảo từ từ tiếp cận Tô Phùng Tần.
Cô gái xa lạ ấy không nói gì thêm chỉ lẳng lặng cúi người ngậm lấy điếu thuốc trên môi, dùng điếu thuốc đang kẹp trên tay Tô Phùng Tần để mồi lửa, khi cô ấy cúi xuống, Tô Phùng Tần nhìn thấy chiếc ngọc trâm cài trên tóc cô.
Chiếc trâm ngọc được làm bằng dương chi bạch ngọc, mang đậm nét cổ điển, nhẹ nhàng cài trên mái tóc dài đen nhánh của cô ta, trắng đen rõ ràng, xinh đẹp và cao quý.
Một lọn tóc đen lơ đãng chạm vào cổ Tô Phùng Tần khi cô ấy cúi đầu, có chút ngứa cũng có chút mát.
Cơn gió nhẹ vào buổi chiều năm ấy, khẽ lướt qua hai người trên hành lang.
Đối với cô gái xa lạ ấy, Tô Phùng Tần bỗng nhận ra nàng tựa hồ đã động tâm.
Trái tim tưởng chừng đã ngủ yên ngần ấy năm, chỉ vì một cái cúi người đốt thuốc của cô ấy, mà chậm rãi tăng tốc.
Cô gái nọ xin thuốc xong, thì nói tiếng rồi cám ơn quay người rời đi.
Tô Phùng Tần nhìn bóng lưng của cô ta một hồi lâu, rồi mới quay đầu dựa vào lan can nhắm mắt tiếp.
Nhịp tim không bình thường khi ấy chỉ xuất hiện qua một lần, rồi biến mất vô tung vô ảnh, Tô Phùng Tần thậm chí còn tưởng rằng đấy chẳng qua chỉ là ảo giác.
Hai tháng sau đó, Tô Phùng Tần cũng không gặp lại cô gái ấy nữa.
Trong một lần phác hoạ trên giấy vẽ trong giờ nghỉ trưa, Tô Phùng Tần đã vô tình lưu lại hình ảnh cô gái người mặc sườn xám hôm nào trên trang giấy trắng, không có ngũ quan đầy đủ, chỉ có một đôi mắt xinh đẹp tĩnh mịch giống mèo.
Lần thứ hai họ gặp lại, là vào ngày kỷ niệm thành lập trường, Tô Phùng Tần lại bắt gặp cô gái thần bí mỹ lệ kia lần nữa.
Lần này cô ấy vẫn mặc một thân sườn xám xinh đẹp như hôm nào, hệt như một vị mỹ nữ dân quốc bước ra từ những trang giấy, đứng trên bục phát biểu với ý cười nhàn nhạt, hiệu trưởng kích động cầm microphone lên giới thiệu.
Cô ấy là người thừa kế Long Đầu của Chân thị, một cô gái trẻ tuổi đáng giá bạc tỷ.
Tô Phùng Tần ngồi trong đám người, khi giương mắt, nàng phảng phất như nhìn thấy cô gái nọ đang đứng trên nơi cao nhất của hội trường, dùng đôi mắt trong trẻo tĩnh mịch nhìn về phía nàng giữa đám người đông nghịt.
"Lần này, em phải nhớ kỹ tên của tôi, tôi tên Chân Lộ Sanh."
Vào thời khắc ấy, bóng hình cô gái ấy tựa như vì sao sáng nhất trên trời.
Từ đó về sau, Tô Phùng Tần tựa hồ luôn có thể nhìn thấy cô ta ở bất kỳ nơi nào, cô gái thân thế bất phàm, cao quý ưu nhã này, cùng với rất nhiều bộ sườn xám khác nhau, xuất hiện ở từng nơi Tô Phùng Tần tới làm việc.
Tại quán cà phê trang trí tinh xảo, lại lò bánh mì nho nhỏ thơm thơm, thậm chí tại sạp hàng bán ở chợ đêm dơ dáy bẩn thỉu náo nhiệt cô ta cũng xuất hiện.
Khi Tô Phùng Tần đang bận rộn, cô ấy sẽ như một người ''vô tình chạm mặt.'', không tìm Tô Phùng Tần bắt chuyện, thậm chí rất ít khi nhìn về phía nàng, chỉ ngồi ở trong góc gõ máy tính, hoặc thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có đôi khi Tô Phùng Tần thật hoài nghi, có phải họ bắt gặp nhau chỉ vì quá trùng hợp hay không? Nhưng trên thế giới, làm gì có chuyện trùng hợp nhiều lần như vậy? Chân Lộ Sanh không chỉ xuất hiện ở quán cà phê, nhà ăn tập thể, mà còn xuất hiện ở quán bún thập cẩm cay ven đường nơi nàng làm công.
Tư vị bị một người theo đuổi Tô Phùng Tần đã từng trải nghiệm qua rất nhiều lần, có một số nam sinh cũng giống cô ta, xuất hiện ở nơi nàng làm, nghĩ cách tặng cho nàng những món quà cổ quái kỳ lạ, gây sự chú ý của nàng.
Thế nhưng cô gái này không làm vậy, tựa như mỗi lần cô ấy đều đến vì nàng, nhưng lại chưa từng nói với nàng lời nào. Điều này khiến Tô Phùng Tần tự tin mà kiêu ngạo lại có chút hoài nghi, có lẽ đây hết thảy chỉ đều do nàng tự cho mình đa tình mà thôi.
Huống chi cô gái ấy là nữ.
Rốt cuộc tất cả hoài nghi cùng quấn quýt, triệt để kết thúc trong một đêm mưa.
Hôm ấy mưa rơi lác đác, mỗi lần trước khi Tô Phùng Tần kết thúc công việc khoảng nửa giờ, Chân Lộ Sanh sẽ không rời đi, nàng ngồi dưới dù, nhìn màn mưa đến ngẩn người, khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ một cách quá đáng, trên người vẫn là bộ sườn xám đắt tiền, cùng với quán nhỏ đơn sơ dơ dáy bẩn thỉu bên đường này hình thành một sự so sánh đầy tương phản.
Mấy người đàn ông đang ngồi bàn bên cạnh Chân Lộ Sanh tựa hồ đã uống say, vẫn một mực liếc trộm cô, một người đàn ông vóc dáng có chút thấp trong bọn họ lắc lắc người bưng rượu tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Chân Lộ Sanh.
Mùi cơ thể đàn ông hòa cùng mùi rượu xông vào mũi khiến Chân Lộ Sanh có chút nhíu mày.
"Vị tiểu thư này, tôi thấy cô ngồi ở chỗ này cũng lâu lắm rồi đó, khẳng định rất nhàm chán đi, có muốn cùng chúng tôi uống rượu không?'' Người đàn ông hít mũi một cái, nhích lại gần Chân Lộ Sanh.
"Xin lỗi, tôi đang chờ người." Chân Lộ Sanh khẽ cau mày, mỉm cười uyển chuyển cự tuyệt.
Thế nhưng Chân Lộ Sanh cũng không biết sự cự tuyệt của cô đối với người đàn ông ấy mà nói, kỳ thật là muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, ngay cả nụ cười xinh đẹp đầy giáo dưỡng và lễ phép ấy của cô, cũng giống như đang làm bộ rụt rè để dụ dỗ.
"Chờ ai? Mọi người cùng nhau chơi mới náo nhiệt nha." Người đàn ông nghe mùi thơm thấm vào ruột gan kia, đã sớm sung sướng đê mê, sau khi say rượu càng tăng thêm sự lớn mật, ông ta tóm lấy tay Chân Lộ Sanh đang để ở trên bàn.
''Ông làm gì vậy?'' phản ứng của Chân Lộ Sanh cực kỳ nhanh, cơ hồ ngay thời khắc bàn tay ấy tiếp xúc đến da thịt nàng, nàng đã mãnh liệt đứng lên.
Người đàn ông ngồi không vững lắc lư rồi ngã xuống đất, tiếp sau đó là một bát đậu phộng đặt trên mặt bàn bay thẳng vào mặt ông ta.
"Này, con mẹ xấu xí, đánh người à?" Mấy người đàn ông đang ngồi ở một bên xem kịch vui thấy đồng chí bị đánh bèn hung hăng đứng lên, chỉ Chân Lộ Sanh lớn tiếng quát mắng.
Tô Phùng Tần đang đội mưa mua mấy chai bia ở cửa hàng tiện dụng gần đó chạy về, thì bắt gặp tình cảnh như vậy.
Nàng nhìn thấy mấy người đàn ông như hung thần ác sát muốn kéo Chân Lộ Sanh đi, còn Chân Lộ Sanh thì nhíu chặt lông mày động tác như muốn né tránh. Trong lòng nàng đột nhiên xông lên một cơn lửa giận.
Nói chung cho tới tận bây giờ Tô Phùng Tần cũng không ngờ rằng mình sẽ có một ngày trở thành anh hùng cứu mỹ nhân hung hãn dũng mãnh như vậy.
Bước nhanh về phía trước, Tô Phùng Tần kéo Chân Lộ Sanh chạy hai bước, sau đó dùng mấy chai bia ôm trong người hung hăng ném về phía những người đàn ông đang đuổi theo, sau những tiếng vỡ nát là những mảnh thủy tinh sắc bén bay tán loạn trải đầy khắp mặt đất, khiến mấy người đàn ông nọ trở tay không kịp.
Hương vị bia nồng đậm quanh quẩn giữa đường phố náo nhiệt, tiếng mắng chửi của những người đàn ông vẫn còn văng vẳng sau lưng.
Tô Phùng Tần kéo tay Chân Lộ Sanh, xuyên qua màn mưa phùn tung bay, xuyên qua chợ đêm bẩn thỉu, xuyên qua hàng hàng lớp lớp người.
Tựa như đang đóng phim lãng mạn và hành động, màn ảnh lay động, đường đi mờ tối, ven đường phát lên nhạc của những chiếc đĩa cổ xưa, hai cô gái nắm lấy tay nhau ra sức chạy.
Khi dừng lại bên bờ sông, trên mặt Tô Phùng Tần nở rộ một nụ cười xán lạn và sảng khoái, nàng thở hổn hển quay đầu nhìn về phía người nọ.
Nghênh tiếp nàng không phải biểu lộ kỳ quái và kinh ngạc của Chân Lộ Sanh, mà là một nụ hôn triền miên nóng bỏng.
Cô gái chỉ nói với nàng hai câu, chỉ quen biết nàng hai tháng, vào thời khắc nàng xoay người lại, đã hôn lên môi nàng.
Đôi môi mềm mại ấy, cái ôm tràn đầy mùi hương thanh xuân ấy.
Điều khiến Tô Phùng Tần cảm thấy kỳ quái, không phải là nụ hôn của Chân Lộ Sanh, mà vì nàng không hề cự tuyệt.
Lòng nàng đang cuồng loạn, rõ ràng không uống rượu, mà lại như say đến choáng váng. Tô Phùng Tần chỉ cảm thấy thời khắc ấy nàng đã không còn lo nghĩ gì nữa, cái gì cũng đều không để ý tới, đầu óc đã sớm là một mảnh trống rỗng.
Thân thể ấm áp dán thật chặt vào nhau, những giọt mưa đã thấm ướt quần áo của hai người.
Tô Phùng Tần không muốn cự tuyệt, không muốn đẩy cô gái đang cưỡng hôn mình ra, nhưng mâu thuẫn là khi, trong một giây ngắn ngủi kinh ngạc, nàng cùng với lòng tràn đầy ngượng ngùng vươn tay choàng lên cổ cô ấy, ngây ngô và thiết tha, chờ đợi để được cho đi và nhận lại.
Mưa rơi bên bờ sông, dưới đèn đường mờ mờ, hai cô gái ôn nhu ôm hôn nhau, hình ảnh ấy thật mỹ hảo biết bao.