Sau khi Cố Mẫn Chi đi, mấy người Hạ Vị Sương giành được thắng lợi vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng. Cục Than đang ở trạng thái hôn mê. Tang Lộ đang ở trạng thái còn hơn cả hôn mê. Nếu không phải bọn họ đã tính trước mà dự trữ đồ ăn cùng nguồn năng lượng, thậm chí còn gieo trồng rau quả mới thì mùa đông quá mức rét lạnh này nhất định sẽ vô cùng khó khăn.
Huống hồ, chẳng ai biết Cố Mẫn Chi sẽ ngoi trở lên lúc nào. Theo sự hiểu biết của Hạ Vị Sương với Cố Mẫn Chi thì cô ta sẽ im lặng một thời gian, nhưng mà sẹo lành thì quên đau, chờ sau này lại gom đủ vốn thì chắc chắn sẽ trả thù lần thứ hai. Cô ả hết sức hẹp hòi, thù dai này là người mà Tang Lộ đã đi ba năm thì vẫn luôn ghim sự tồn tại của Hạ Vị Sương cô.
Ngoài đó ra thì trong lòng Hạ Vị Sương vẫn còn một mối lo khác, chỉ là giờ nói ra cũng chỉ tăng thêm phiền não.
Lầu một của khách sạn bị đám người Cố Mẫn Chi phá hư. Lầu năm lại càng là một đống hỗn độn. Máu, xác người, kính vỡ vương vãi khắp nơi. Muốn biến khách sạn trở lại như cũ là một công trình kì công, ngay cả Mễ Nhạc Nhạc cũng huơ tay chân ngắn qua lại hỗ trợ. Đứa nhỏ này đã luyện ra được lòng can đảm, thấy thi thể vẫn không hề sợ hãi. Người lớn hơi lơ là một tí, quay đầu đã thấy cô nhóc dùng dao găm chọt vào tròng mắt cái xác.
Mễ Nhạc Nhạc rút dao về, cong môi cười đáng yêu: “Em sợ nó biến thành xác sống.”
Dọn hết đồ đạc linh tinh rồi lại phải chặn cửa lần nữa. Cửa chính bị phá hỏng tương đương với mất đi tầng bảo vệ đầu tiên. Thứ cửa kính này lại không dễ sửa, đành phải gỡ ván cửa mấy phòng ở lầu hai, mang xuống đóng kín từng ô cửa sổ ở lầu một bằng đinh.
Trong lúc sửa cửa, cả bọn thảnh thơi tán chuyện với nhau, cũng tự nhiên mà nhắc đến Cố Mẫn Chi. Không phải mỗi mình Hạ Vị Sương nghĩ cô ta sẽ quay trở lại mà những người khác không hiểu rõ Cố Mẫn Chi cũng có mối băn khoăn tương tự.
Bạch Thiến nói: “Cô ả này trông là biết không phải kiểu sẽ dễ dàng để yên.”
Ngụy Vân Lang nói: “Trực giác nói cho em biết cứ tiếp tục ở lại đây thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại cô ta. Shh… Dù sao thì giờ em đã biết vì sao cứ hay tính thấy ở lại chỗ này thì sẽ có tai họa giáng xuống.”
Hạ Vị Sương cau mày, ngẫm nghĩ rồi nói: “Mọi người còn nhớ không, hồi trước em tiên tri kiếp nạn sinh tử của cả bọn, đại khái là mấy tháng sau. Trong tay kẻ địch có súng, địa điểm không phải ở đây.”
Mọi người đương nhiên vẫn nhớ.
Hạ Vị Sương nói: “Lúc ấy em suy luận trước sự kiện đó thì sẽ có chuyện gì xảy ra khiến chúng ta rời khỏi nơi này, nhưng mức độ nguy hiểm không bằng nội dung em đã thấy trong cảnh tiên tri. Em nghĩ hẳn chính là chuyện Cố Mẫn Chi tìm đến đây.”
Hạ Vị Sương nhìn chung quanh, hỏi: “Em muốn hỏi mọi người, còn muốn tiếp tục ở lại nơi này không? Hay là sau chuyện Cố Mẫn Chi lần này, mọi người cũng tự động nảy sinh suy nghĩ rời khỏi nơi này, đổi một nơi khác mà sống?”
Quá rõ ràng, trong lòng mọi người đều có ý định ấy.
Không gì khiến người ta tuyệt vọng hơn việc kẻ địch là đồng bào, hơn nữa còn thuộc phía Chính phủ có tổ chức, có vũ khí, lực lượng đông đảo.
Hạ Vị Sương nói: “Nếu không biết trước về kiếp nạn sinh tử đầu mùa xuân kia thì em cũng sẽ khuyên mọi người rời khỏi nơi này. Hơn nữa… em hy vọng em và mọi người tách ra.”
Nhưng rõ ràng, những người bạn của cô không dễ bị thuyết phục như vậy, thế nên Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc vẫn cứ đi theo. Mà Bạch Thiến thì khác với mọi người, tình huống của chị khá đặc biệt. Chị con cái nheo nhóc, không thể nào di chuyển đường xa trong thời gian ngắn.
Chỉ là giờ đây, Hạ Vị Sương đã biết, rằng cho dù rời khỏi khách sạn Chấn Hoa thì cũng không thể nào thoát được sự đeo bám của Cố Mẫn Chi. Chỉ cần Cố Mẫn Chi còn sống, chẳng chóng thì chầy, cô ta cũng sẽ dính lên.
Ngụy Vân Lang giơ tay vỗ vai Hạ Vị Sương: “Đừng lo lắng quá. Trong thời gian ngắn thì chúng ta vẫn rất an toàn.”
Hạ Vị Sương cong môi cười cười, nói: “Ừ. Bây giờ, quan trọng nhất là Cục Than. Cục Than chưa tỉnh thì chị vẫn chưa yên lòng.”
Bất luận có nói thế nào thì trạng thái hiện tại của Tang Lộ và Cục Than đều rất tệ. Cho dù có kế hoạch rời đi thì cũng phải đợi hai vị này khỏe lên một chút.
Sửa xong cửa sổ lầu một, Bạch Thiến lại triệu tập bầy meo meo trở lại cho ăn.
Tối đến, trời đầy sao, Hạ Vị Sương đứng tại lầu hai, nhìn những xác sống xuất hiện trên đường phố mà im lặng. Cố Mẫn Chi đến gây ra động tĩnh quá lớn, những xác sống chung quanh bị thu hút đến đây rất nhiều. Khu vực an toàn từng được Tang Lộ và Cục Than dọn sạch này dần dà cũng không còn an toàn như trước nữa. Tang Lộ hiện tại lười gần chết. Cục Than thì còn hôn mê. Không có kẻ đi săn lợi hại xử lí xác sống, sớm muộn gì nơi này cũng sẽ như những chỗ khác.
Hạ Vị Sương đang suy nghĩ xem khách sạn còn những lỗ hổng nào cần tu sửa thì Mễ Nhạc Nhạc đã thịch thịch chạy xuống.
“Chị, chị Sương Sương!”
Cô nhóc đã sớm bị tận thế huấn luyện trở nên trưởng thành, bình tĩnh, rất hiếm khi nào hốt hoảng, lúng túng như thế này. Hạ Vị Sương cảm thấy kinh ngạc, vội bước ra đón.
“Sao vậy? Đừng vội, từ từ nói.”
Mễ Nhạc Nhạc cầm đèn pin, thở hổn hển một lúc mới thốt ra tròn câu: “Anh Tiểu Lang xảy ra chuyện rồi!”
Ngụy Vân Lang xảy ra chuyện? Ngụy Vân Lang có thể xảy ra chuyện gì?
Hạ Vị Sương nắm tay Mễ Nhạc Nhạc, vừa đi theo cô nhóc lên lầu vừa hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hoá ra khi trời tối, sao lên thì Ngụy Vân Lang đã mang gia sản chạy lên sân thượng đón gió lạnh. Mễ Nhạc Nhạc rảnh rỗi, bèn đi theo cậu ta. Chẳng qua Ngụy Vân Lang có chuyện cần làm, Mễ Nhạc Nhạc thì chỉ muốn chơi. Trên sân thượng không có gì vui, Mễ Nhạc Nhạc ngồi xích đu lắc lư mấy cái đã lạnh teo, vội chạy xuống. Sau, mãi mà Ngụy Vân Lang vẫn chưa về. Khoai tây nướng trên bếp lò đã chín cả rồi, Mễ Nhạc Nhạc bèn lên sân thượng gọi người. Nào ngờ gọi mấy tiếng cũng không ai đáp lại, bò lên nhìn thì nguy rồi, Ngụy Vân Lang thế mà đã ngất xỉu trên mặt đất.
Mễ Nhạc Nhạc chân ngắn, sức yếu, không có cách nào, đành phải xuống gọi người. Bạch Thiến đã lên sân thượng kéo Ngụy Vân Lang rồi, nhưng sức chị thật sự không đỡ nổi một cậu trai trưởng thành, Mễ Nhạc Nhạc lại chạy xuống gọi Hạ Vị Sương.
“Đang yên lành sao lại ngất xỉu? Còn dấu hiệu gì khác không? Sân thượng có dấu vết đánh nhau không?”
“Không có thấy. Chỉ là mặt của anh Tiểu Lang té ụp xuống, miệng mũi đều bị thương, chảy không ít máu, trông thảm lắm.”
Đúng là rất thảm. Hạ Vị Sương chạy lên sân thượng, quan sát chung quanh một lượt, phát hiện quả thật không có một dấu hiệu gì chứng tỏ là bị tấn công, bèn cùng Bạch Thiến kéo Ngụy Vân Lang trở lại phòng 612.
Các cô đỡ Ngụy Vân Lang lên chiếc giường nhỏ trong phòng tạm của cậu ta, tháo giày, cởi áo ngoài, đắp chăn, lại giúp cậu ta rửa sạch vết thương.
Mễ Nhạc Nhạc sợ anh Tiểu Lang bị hủy dung, tốt bụng cống hiến nước mắt mà mình tích góp được. Chỉ là nước mắt để hơi lâu nên hiệu quả vô cùng yếu ớt.
Mễ Nhạc Nhạc lo lắng bóp mũi Ngụy Vân Lang, ấp ủ cảm xúc, chuẩn bị khóc thêm lần nữa: “Sau này không bị xẹp đó chứ?”
“Không đâu.” Hạ Vị Sương vuốt vuốt bím tóc bị méo của Mễ Nhạc Nhạc, an ủi nói: “Chút ngoại thương này đâu là gì so với nội thương.”
Mễ Nhạc Nhạc: “… U oa!”
Bạch Thiến buồn cười: “Được rồi, em đừng chọc con bé nữa.”
Hạ Vị Sương nói: “Em đâu có chọc. Ngụy Vân Lang hẳn là chạm đến thiên cơ nên bị phản phệ rồi. Vận mệnh tương lai vốn không phải thứ mà con người đang ở hiện tại có thể nhìn đến. Muốn nhìn thì phải trả giá một chút.”
Bạch Thiến: “…” Mẹ bà, giờ ngay cả cô cũng không nhịn được mà cảm thấy lo lắng.
Ngụy Vân Lang hôn mê không rõ nguyên nhân, sức chiến đấu của cả đội lại một lần nữa bị suy giảm, người phải lo tăng lên một vị, quả thật là vô cùng thê thảm.
Hạ Vị Sương an ủi Bạch Thiến: “Tạm thời hẳn là không có nguy hiểm gì. Em nhìn thử rồi, mấy hôm nay đều rất an toàn.”
Cô vừa định đi nghỉ thì Bạch Thiến đứng sau lưng lại lên tiếng hỏi: “Tiểu Sương, nếu Vân Lang phải trả giá vì quẻ bói của mình, vậy còn em thì sao? Em biết còn nhiều hơn, thường xuyên hơn em ấy. Có bao giờ em nghĩ mình sẽ phải trả cái giá thế nào không?”
Hạ Vị Sương khựng lại một lúc rồi thấp giọng đáp: “Trước kia em không dám nghĩ vấn đề này. Hiện tại, cũng không cần nghĩ nữa.”
Xem như là món quà của Nữ thần Số mệnh vậy. Cứ mặc sức vui sướng trước khi bị thiêu đốt lụi tàn thôi.
…
Đêm khuya, Tang Lộ lại lặng lẽ quấn lên, Hạ Vị Sương giật mình tỉnh lại vì lạnh lần thứ mấy không rõ. Loại chuyện này, quen rồi thì giận cũng lười. Cô thuần thục đẩy Tang Lộ đang mơ màng ngáy ngủ ra, lại cắm sạc cho túi chườm điện rồi sưởi ấm ổ chăn.
Số lượng khối xác của người anh em có cánh kia có giới hạn, phải tiết kiệm cho Tang Lộ, Hạ Vị Sương nếu được thì sẽ không dùng.
Cô ngồi dậy, rồi tự dưng lại cảm thấy hơi khó để ngủ lại. Trước kia cô hay mất ngủ, ngủ không ngon, cứ liên tục gặp ác mộng từng đêm. Chẳng biết tự lúc nào mà tình trạng ấy đã được cải thiện. Có lẽ là khoảng an nhàn ngắn ngủi sau khi mệt mỏi bôn ba khiến người ta quyến luyến quá đỗi, hoặc cũng có lẽ là những gì đáng sợ nhất đều đã trải qua, nên Hạ Vị Sương có thể ngủ yên.
Nhưng mấy ngày gần đây, từ sau khi nhiệt độ hạ xuống, lại một lần nữa, Tang Lộ trở thành kẻ tội đồ quấy rầy giấc ngủ của Hạ Vị Sương.
Là chị, trước giờ vẫn luôn là chị, cứ khiến cô không thể nào nghỉ ngơi yên ổn. Cô nàng Tang Lộ này, bất luận lúc nào, ở hình thức gì, vẫn cứ là kiếp nạn mà cô không cách nào trốn thoát.
Nếu nói về cái giá phải trả, có lẽ đây cũng là một trong số đó.
Hạ Vị Sương hít thở thật sâu rồi xoa mặt, thoáng vẻ uể oải.
Cô cảm thấy rất mệt. Không phải nguyên do gì khác mà chính vì dị năng của bản thân.
Hạ Vị Sương chưa từng nói với bất kì ai, rằng mỗi khi sử dụng dị năng nhìn trộm tương lai, cho dù được nghỉ ngơi đầy đủ, không bị đau đầu sau đó thì đáy lòng cô cũng sẽ nảy sinh một cảm giác mệt mỏi khiến người ta hốt hoảng.
Dị năng này rõ ràng đã giúp cô vượt qua rất nhiều khó khăn, song cũng khiến cô càng cảm thấy sợ hãi với cái không biết, khiến cô nảy sinh ảo giác như sinh mệnh bị hao mòn quá mức.
Cái lợi và cái hại của rất nhiều chuyện không thể nói rõ ràng một cách đơn giản như vậy. Hạ Vị Sương tự nhận mình không phải người đặc biệt thông minh. Cô chỉ dốc hết sức đi thật vững từng bước mà thôi.
Đêm khuya suy nghĩ mông lung, cô không nhịn được mà lắc lắc đầu, cười vì mình nghĩ quá nhiều. Vừa lơ đễnh thì Tang Lộ lại ghé đầu sang.
Hạ Vị Sương đẩy Tang Lộ ra rồi dứt khoát kéo chăn bao lấy cả người đối phương. Cô không nhịn được mà vươn tay véo phần thịt mềm trên người Tang Lộ một cái.
Quả là một sinh vật quá thần kì. Trời cao rốt cuộc đã trút bao nhiêu tinh lực vào chị nên mới tạo ra được một Tang Lộ của hiện tại, sau khi đã từng tạo ra Tang Lộ ba năm trước?
Cú đánh lén của Hạ Vị Sương không hề gây ảnh hưởng gì cho Tang Lộ. Cô véo mặc cô, chị vẫn ngủ bất tỉnh nhân sự. Hạ Vị Sương mò tay vào chăn Tang Lộ. Trong chăn ấm áp dễ chịu, nhưng nhiệt độ ấy lại không thể nào sưởi ấm cho chị. Khi tay cô áp lên mái tóc chị, dưới lòng bàn tay vẫn cứ lạnh băng. Tay Hạ Vị Sương từ từ mò mẫm, dò qua trái tim, cổ họng, cánh môi cùng đôi mắt Tang Lộ. Tất cả những điểm chí mạng ấy đều phơi bày dưới bàn tay Hạ Vị Sương. Cô biết chắc, cho dù bây giờ cô xốc chăn của chị dậy, đưa súng vào miệng, từ khoang miệng mềm mại, yếu ớt ấy mà tấn công trái tim bên trong của chị, Tang Lộ cũng sẽ không giãy giụa phản kháng nếu chưa trúng đạn.
Ngẫm nghĩ, Hạ Vị Sương lại không nhịn được mà dùng ngón tay cạy mở bờ môi mềm mại, lạnh lẽo của Tang Lộ.