Sáng ngày hôm, Trình Khả Nhu vẫn còn say giấc mộng nhưng cái bụng trống rỗng của cô lại đình công, đánh trống liên hồi làm cô phải tỉnh giấc. Cầm lấy điện thoại ở đầu giường lên xem.
“Mấy giờ rồi? Sao mà đói dữ vậy nè trời!”
Sau đó cô ngồi dậy, lê theo cái thân đầy mệt mỏi đi vệ sinh cá nhân. Còn lúc này Tiểu Mỹ đang ở dưới bếp làm hoành thánh. Trình Khả Nhu sau khi vệ sinh cá nhân xong cả người đều tràn đầy sức sống, lúc đi ngang bếp thấy Tiểu Mỹ đang bận rộn liền hỏi:
“Cô đang làm cái gì vậy?”
Tiểu Mỹ giật mình, “U là trời, làm giật cả mình à! Làm tôi tưởng bà chủ dậy rồi chứ.”
Trình Khả Nhu đi qua xem, thấy Tiểu Mỹ đang gói hoành thánh cô lại ngứa nghề.
“Cô đang gói hoàng thánh hả? Cho tôi làm chung với được không?”
Tiểu Mỹ có chút ngạt nhiên hỏi: “Cô biết làm sao?”
Trình Khả Nhu: “Dể mà, lúc tôi còn ở… nhà…à lúc tôi còn ở nước ngoài đó, từng làm để ăn rồi. Bất kỳ ai ở nước ngoài lâu năm đều rất nhớ mấy món hương vị của quê nhà. Nên đã tự học nấu, người nước ngoài cũng rất thích món ăn của nước chúng ta đó.”
Tiểu Mỹ cũng bán tính tính bán nghi, nhưng vẫn gật đầu đồng ý cho cô phụ.
“Được rồi, vậy cô làm thử đi.”
Trình Khả Nhu liền hăng hái bắt đầu, vừa làm vừa tự khen mình.
“Tôi nói cho cô biết tay nghề gói hoành thánh, há cảo của tôi là số một luôn đó, không có ai sánh bằng đâu. Để tôi làm thử cho cô xem.”
Tiểu Mỹ nhìn cô gói rất đẹp mà còn rất nhanh nữa, Trình Khả Nhu vừa làm vừa ngân nga hát. Tiểu Mỹ cũng lắc lư theo điệu nhạc của cô. Tống Thiên Hàn cũng vừa hay đi đến nghe thấy cô hát, liền đứng ở cửa mỉm cười nhìn cô.
Công ty Rock, phòng tập nhảy. Ana đang cùng với Lina tập nhảy, cho Rocher xem.
“1 2 3 4 5 6 7 8 từ từ đi tới nào, đúng rồi! Tiến lên, đúng rồi, đúng rồi! 5 6 7 8 rất tốt, 3 bước nữa rất tốt! Bây giờ xoay người nào. Tốt lắm!”
‘Bốp bốp bốp!’ Tiếng vỗ tay đã làm mọi người nhìn ra ngoài cửa. Bạch Thiên vừa vỗ tay vừa đi vào, khen ngợi.
“Ồ! Ana và Lina giỏi quá! Hai cô nhảy sexy thật là đẹp. Đã vậy giọng hát còn hay nữa, vừa hát hay lại nhảy đẹp hai người có muốn về làm với tôi không? Tôi sẽ để các cô làm quản lý he he.”
Rocher nghe vậy liền rất tức giận, đi đến chỗ của Bạch Thiên.
"Dám đến tận đây để gây chuyện sao hả? Quá đáng lắm rồi đó!’
Bạch Thiên: “Quá đáng chỗ nào? Tôi là người rất thẳng thắng có chuyện gì, thì đến đây nói thẳng không phải lén la lén lúc như một số người nào đó đâu. Nhưng mà tôi rất hiểu trong cái ngành này, nếu không thật sự giỏi thì rất khó có thể tồn tại được. Phải đi làm ở một công ty âm nhạc ngu ngốc nào đó. Ha ha ha.”
Ana: “Nè, công ty của chúng tôi có đến hàng trăng ngàn người yêu thích và theo dõi đó!”
Bạch Thiên: “Trời ơi, trăm ngàn lận sao? Sao mà có thể so sánh được với công ty của chúng tôi có tới hàng triệu lược yêu thích và theo dõi chứ!”
Bạch Thiên nhìn thẳng vào Rocher đứng im nảy giờ nói với giọng khiêu khích.
“Mà nè nếu xuống dốc quá rồi, anh có thể về công ty của tôi làm, tôi luôn chào đón anh, nhưng lần này quay trở lại thì anh phải làm cấp dưới của tôi anh có chấp nhận không hả, anh Bùi Linh?”
Rocher tức giận, nói: “Tên của tôi là Rocher!”
Bạch Thiên lại cười lớn, “Ha ha ha, thì ra anh vẫn thích cái tên cũ, Rocher! Anh không thấy ngại à!”
Rocher: “Lúc trước anh cũng tên là Back Jack sao? Nhưng hiện tại anh chỉ là một tên già mà thôi.”
Bạch Thiên nhìn thẳng vào mắt của Rocher nói:
“Anh nghe cho kỹ đây Bùi Linh! Tôi tên là Bạch Thiên không còn là Back Jack nữa. Back Jack đã chết cùng với Rocher rồi. Tôi nhắc cho anh nhớ điều này, chính niềm kiêu hãnh của anh, khiến anh không còn biết cúi đầu là gì. Được rồi tùy anh thôi, anh cứ việc bơi trong tuyệt vọng với cái công ty âm nhạc nhỏ bé của mình đi. Ha ha ha.”
Nói xong Bạch Thiên cười chế giễu rời đi, Rocher vô cùng tức giận nhưng không thể làm được gì cả. Rocher rất tức giận trở về phòng làm việc của mình, mở hộc tủ bàn làm việc ra cầm lấy tấm ảnh trước đây của hai người. Họ từng là một nhóm nhạc nổi tiếng mà nhớ lại quá khứ.
Fan hâm mộ khi nhìn thấy Back Jack thì chạy đến mừng rỡ muốn xin chữ ký.
“Á! Anh Back Jack, anh Back Jack!”
Back Jack: “Xin mọi người hãy bình tĩnh! Tôi sẽ ký cho tất cả mọi người!”
“Tôi rất thích bài hát này của Back Jack đó!”
“Mau ký tên cho tôi với!”
“Tôi nữa, tôi nữa.”
Back Jack: “Được, được đều sẽ ký cho mọi người.”
Fan hâm mộ đều vay quanh Back Jack, còn Rocher thì đứng ở một gốc nhìn họ mà tức giận.
“Rõ ràng bài hát này là cùng nhau sáng tác, mà anh dám nhận là của mình sao? Tôi sẽ không dể dàng chấp nhận chịu thua như vậy đâu.”
Nhớ về chuyện của nhiều năm về trước Rocher siết chặt tấm ảnh trong tay mình. Thầm thề rằng, [Rồi sẽ có một ngày tôi sẽ bắt anh quỳ dưới chân tôi mà cầu xin sự tha thứ Bạch Thiên!]