Trình Khả Nhu vẫn đang vùng vẫy để thoát khỏi tên cướp. Cô dùng hết sức lực hô lên.
“Cứu với! Cứu với!”
Tống Thiên Hàn vừa lái xe tới thấy cô bị tên cướp không chế liền nhanh chóng xuống xe.
“Nè tên kia! Dừng lại!”
Tên cướp bất ngờ khi nhìn thấy Tống Thiên Hàn muốn đến giúp nên đã lơ là, Trình Khả Nhu nhân cơ hội này lấy lại túi của mình, rồi tung chỏ liên tục vào bụng tên cướp, miệng không ngừng mắng.
“Cướp hả? Cướp nè, dám cướp của chị đây hả?”
Tống Thiên Hàn thấy cô đánh tên cướp dữ dội như vậy cũng không dám đến gần, mà chỉ trơ mắt đứng nhìn cô liên tục đánh tên cướp tới tối tâm mặt mũi. Nhưng khi thấy cô đánh hăng quá Tống Thiên Hàn vội chạy tới kéo cô ra.
“Nè, bình tỉnh! Bình tĩnh đi!”
Tên cướp nhân cơ hội này liền bỏ chạy, Trình Khả Nhu muốn đuổi theo nhưng lại bị Tống Thiên Hàn cản lại, nhìn thấy tên cướp đã chạy đi, cô chỉ có tức giận hét lớn với tên cướp.
“Đừng có để tôi gặp đó!”
Tống Thiên Hàn hỏi thăm, “Nè cô có sao không vậy?”
Trình Khả Nhu nghe thấy anh hỏi cô cũng chỉ thở hổn hển, nhìn anh một cái. Cô mở túi của mình ra kiểm tra liền hốt hoảng hét lên.
“Tiền của tôi? Tiền của tôi mất hết rồi.”
Trình Khả Nhu lại tức giận muốn đuổi theo tên cướp đó để lấy tiền lại.
“Anh sẽ chết với tôi…”
Tống Thiên Hàn nhanh tay kéo cô lại, “Ê, ê, ê! Khoan, khoan, khoan cô đứng lại đã.”
Trình Khả Nhu: “Buông tôi ra coi!”
Tống Thiên Hàn: “Thôi! Cô hãy bình tĩnh đi! Lỡ như hắn có đem theo dao thì sẽ có chuyện đó! Tôi nghĩ là cô nên báo cảnh sát đi!”
Trình Khả Nhu cảm thấy anh nói cũng có lý, nên không đuổi theo tên cướp nữa. Nhìn Tống Thiên Hàn hỏi:
“Mà anh đi theo tôi làm gì vậy?”
Tống Thiên Hàn: “Cô còn để quên đồ ở trên xe của tôi, nên tôi quay lại để trả cho cô.”
Trình Khả Nhu muốn mở điện thoại lên xem thì chợt nhớ cô đang nói chuyện với mẹ cô, bây giờ màng hình lại tối thui, cô hoảng hốt thốt lên.
“Mẹ?”
Cô vỗ vào điện thoại rồi nhìn Tống Thiên Hàn nói tiếp,
“Điện thoại của tôi hết pin tắt nguồn luôn rồi, chắc bây giờ mẹ tôi đang lo cho tôi dữ lắm, đã như vậy bây giờ không còn đồng nào nữa chứ.”
Tống Thiên Hàn thấy cô đen đuổi như vậy cũng muốn giúp.
“Nè cô có muốn ứng tiền của tôi trước không?”
Trình Khả Nhu buồn bả nói: “Thôi đi không cần đâu. Chỉ là chuyện nhỏ không thành vấn đề, nếu không có chỗ ngủ tôi tìm một nơi nào đó ngủ tạm là được, không có tiền ăn tôi cũng có thể nhịn đói 2 ngày vẫn ổn mà, không sao hết.”
‘Ọc ọc ọc’ vừa mới nói thì cái bụng đói đã phản bội lại cô rồi. Cô vội ôm lấy bụng cười trừ.
Tống Thiên Hàn: “Tôi nghĩ cô đừng có ép bản thân mình quá, cứ về nhà của tôi trước đi rồi tính!”
Trình Khả Nhu: “Hả?”
Bên này mọi người vẫn chưa liên lạc được với Trình Khả Nhu. Thấy Trình Hân Thư lo lắng như vậy. Chu Bảo Cầm liền an ủi.
“Chị đừng có lo lát nữa Khả Nhu sẽ gọi lại cho chị mà! Chị cứ bình tĩnh đi!”
Chu Tiểu Linh cũng lên tiếng, “Có lẽ điện thoại của chị Khả Nhu hết pin thôi, khi nào thuận tiện chị ấy sẽ gọi lại cho dì thôi mà.”
Trình Hân Thư: “Dì cũng hy vọng là như vậy!”
Buổi trưa hôm ấy sau khi đến spa làm đẹp xong, Mạc Thiên Vũ đã cùng với Lina đến nhà hàng. Nhìn thấy Lina dẫn mình đến nhà hàng cao cấp, anh liền hỏi:
“Cô làm ở bên này nhiều tiền đến như vậy sao? Có thể dẫn tôi đi ăn ở chỗ sang trọng như vầy.”
Lina cười nói: “Hi hi! Vì hôm nay là anh Rocher mời tôi!”
Mạc Thiên Vũ: “Anh Rocher cũng đến hả?”
Vừa nói xong một người đàn ông cũng bước vào sau hai người họ. Người đàn ông tháo kính râm xuống, nhìn hai người mỉm cười, người đàn ông chính là Rocher ông chủ công ty âm nhạc Rock, ông còn có một cái tên khác là Bùi Linh. Đi cùng với người ông ta còn có một người phụ nữ, cô ấy cũng là một ca sĩ có tiếng, tên là Ana. Ana nhìn thấy Lina liền đi đến trước mặt, nắm lấy tay cô khen ngợi. ngôn tình sủng
“Lina, gần đây nhìn em tươi tắn lên hẳng luôn đó em đi spa ở đâu vậy? Sao không thấy rủ chị gì hết, dẫn chị đi với nha! Đi Đi!”
Lina mỉn cười nói: “Để hôm sau nha chị, để ăn trưa đã!”
Ana ra ám hiệu mắt cho Lina, Lina lập tức hiểu vấn đề, liền vui vẻ nói:
“Ôi trời, để em giới thiệu chị chỗ này nha! Chị xem nè, da căng mướt luôn.”
Ana: " Vậy chúng ta đi thôi, đi thôi!"
Mạc Thiên Vũ nhìn hai người bọn họ rời đi, cũng biết được mục đích Lina nói mời anh đến ăn, cũng chỉ là muốn giúp cho Rocher gặp riêng anh mà thôi.
Rocher: “Ngồi đi Thiên Vũ, đã rất lâu rồi không gặp! Tôi rất là nhớ cậu đó!”
Mạc Thiên Vũ đành phải ngồi xuống, “Được thôi anh Bùi!”
Rocher liền nhắc anh, “Rocher!”
Mạc Thiên Vũ: “Xin lỗi anh nha! Vì tên cũ của anh vẫn còn nằm sâu trong não của tôi. Mà nè anh Rocher, nếu như anh muốn gặp tôi đến như vậy, thì chỉ cần một cuộc gọi của anh, tôi đến tìm anh không cần phải bày ra trò này đâu.”
Rocher: “Còn không phải vì cậu Thiên Vũ đây quá nổi tiếng quá sao. Muốn gặp được cậu cũng khó như là lên trời vậy. Nên tôi mới nhờ cô Lina đưa cậu đến đây đó mà. Ha ha ha.”
Mạc Thiên Vũ: “Nói như vậy thì anh đang muốn gì từ tôi đây?”
Rocher: “Vậy thì tôi nói thẳng luôn nha! Tôi muốn cậu quay trở về làm việc với tôi!”
Mạc Thiên Vũ: “Nhưng anh có gì để đảm bảo không, nếu tôi chuyển từ một công lớn cây lớn sang công ty Rock của anh. Tôi sẽ nhận được gì nhiều hơn?”
Rocher: “Tất nhiên là phải có đảm bảo rồi, cậu cũng đừng quên trước đây tôi với Bạch Thiên đã từng làm nhạc chung với nhau. Tôi biết rất rõ Bạch Thiên, không thể sáng tác được bất kỳ bài hát nào. Suốt ngày chỉ biết nói mà thôi, nếu bây giờ cậu chuyển về làm việc với tôi. Tôi đảm sẽ giúp cho cậu có thật bài hát, và bài nào cũng trở nên nổi tiếng hết!”