Khi Khả Nhu đã chạy về phòng mình đóng cửa lại mà khóc lóc. Hân Thư ôm lấy ngực mà đau đớn nói:
"Mẹ thà hấp nhận để con ghét bỏ mẹ! Rồi sẽ có một ngày nào đó, con sẽ hiểu ra nổi khổ của mẹ thôi!"
Rồi Hân Thư cầm lấy bức ảnh của 2 mẹ con, từ từ mở cái khung ra, và ở phía sau của tấm ảnh, còn có một tấm ảnh khác mà bà đã giấu đi suốt mấy chục năm nay. Đó chính là bức hình của bà khi còn trẻ, và cũng từng là một ca sĩ. Đau lòng nhớ lại nhiều 20 năm trước. Khi đó là là cô ca sĩ có một giọng hát rất hay, và bà thường hát cho các quán bar. Cũng chính ở nơi này Hân Thư và Bạch Thiên yêu nhau. Hằng ngày Bách Thiên đều đến để nghe cô hát.
Bách Thiên: "Anh sẽ cố gắng mở 1 công ty âm nhạc. Anh sẽ giúp em trở nên nổi tiếng!"
Hân Thư nghe vậy liền rất vui, "Thật hả anh?"
Bách Thiên gật đầu, "Thật chứ!"
Hân Thư rất vui tựa vào vai Bách Thiên, "Cảm ơn anh nhiều lắm!"
Hai người quen biết đã lâu, Bách Thiên lại vô cùng tốt với Hân Thư. Và Hân Thư quyết định trao thân cho Bách Thiên.
Bách Thiên ôm Hân Thư ở trong lòng nói suy nghĩ của mình.
"Hai chúng ta hãy cùng góp vốn mở công ty âm nhạc đi! Rồi chúng ta cùng nhau quản lý!"
Hân Thư: "Em có thể làm được sao?"
Bách Thiên: "Nhưng để phát hành album đầu tiên, chúng ta cần phải có rất nhiều tiền, cả mấy triệu tệ!"
Vì yêu và tin tưởng Bách Thiên, nên Hân Thư đã đã ký giấy vay mượn nợ từ bọn cho vay nặng lãi. Và đưa hết số tiền đó cho Bách Thiên mở công ty. Và vào một Hân Thư phát hiện ra rằng mình đã có thai, cũng muốn gây bất ngờ cho Bách Thiên nên đã âm thầm đến công ty, muốn báo tin cho Bách Thiên biết tin vui này. Nhưng khi vừa mới mở cửa, Hân Thư lại nhìn thấy ông đang ôm ấp một cô gái trẻ ở ngay trong văn phòng làm việc.
Cô gái trẻ ngồi trên đùi Bách Thiên làm nủng,
"Anh đừng có như vậy mà, người khác sẽ nhìn thấy bây giờ!"
Bách Thiên sờ soạn đùi cô gái nói: "Ở đây sẽ không có ai nhìn thấy đâu, em đừng có lo quá!"
Hân Thư nghe thấy những lời này của bọn họ, liền giống như rơi từ vực thẩm, trái tim của vụn vỡ, nước mắt cũng không thể kiềm chế được mà tuông rơi. Hân Thư như người mất hồn trở về nhà, người dì đã nuôi cô từ nhỏ thấy vậy liền hỏi:
"Hân Thư à, đã xảy ra chuyện gì vậy? Mau nói cho dì nghe đi!"
Hân Thư đau khổ khóc lóc, đem chuyện vừa mới nhìn thấy kể cho dì của mình nghe. Sau đó nắm lấy tay của người dì khóc lóc nài nỉ.
"Con không muốn ở lại cái nơi này nữa! Con muốn đi thật xa! Dì dẫn con đi đi, đi bất kỳ đâu cũng được hết, chỉ cần rời xa nơi này có được không dì?"
Người dì nhìn thấy cô như vậy cũng rất là thương cô, nên gật đồng ý. "Được!"
Một năm sau khi hai người rời khỏi chốn thành đô phồn hoa, đến thôn Đại Lâm xa xôi hẻo lánh. Và người dì cũng đã qua đời, Hân Thư đứng trước di ảnh của người dì.
"Con không biết cảm ơn dì ra sao, vì đã giúp đỡ con trong tất cả mọi chuyện! Con xin phép được ở lại đây, và sẽ không bao giờ quay về nơi đó nữa!"
Còn lúc này Khả Nhu ngồi ở trong phòng ấm ức khóc.
"Hu hu hu..."
Cô nhớ đến mấy lời nói của mẹ cô lúc nảy, mà bật khóc lớn hơn. Đột nhiên ở bên ngoài tiếng đập phá đồ đạt, làm cho Khả Nhu giật mình lắng nghe xem đã xảy ra chuyện gì.
Bọn đòi nợ ở bên ngoài cửa đập phá đồ đạt, 'Rầm! Rầm! Rầm!"
Hân Thư nghe vậy liền từ trong nhà chạy ra xem.
"Làm cái gì vậy?"
Bọn đòi nợ nhìn thấy Hân Thư ra ngoài liền nói:
"Bây giờ đã là 12 giờ rồi! Khi nào mới trả tiền đây?"
Bọn chúng cầm đồ đạt lên đang định đập, Hân Thư vội vàng ngăn lại.
"Đừng, đừng, đừng đó là công cụ kiếm sống của tôi! Không có chài tôi không thể cán mì được đâu!"
Bọn chúng đặt chài xuống, "Vậy thì không phá cái chài!"
Bọn chúng lại chuyển sang cái nồi nấu mì, Hân Thư lại ngăn cảng.
"Khoan đã, khoan đã, nồi cũng không được! Nếu không có nồi thì làm sao mà nấu mì được!"
Bọn đòi nợ bực lại định lấy mấy hủ gia vị. Hân Thư lại nói:
"Đừng, mấy hủ gia vị này cũng để lại đi, khách đến ăn mì mà không có gia vị thì làm sao mà bán được nữa!"
Bọn đòi nợ có chút bực bội nói: "Cái này không được, cái kia cũng không được! Vậy thì bắt cô ta chặt hết ngón tay chắc là được."
Nói xong bọn chúng xong đến bắt lấy Hân Thư. Hân Thư vùng vẫy hét lên.
"Đừng mà, làm ơn đi!"
Khả Nhu ở trong phòng nghe thấy như vậy liền xong ra bên ngoài.
"Mẹ! Mẹ ơi!"
Hân Thư: "Thả tôi ra! Cứu tôi! Cứu tôi với!"
Khả Nhu từ trong nhà xong ra, cô xong ra đập cho hai tên đòi nợ ngã lăn ra. Rồi nhanh chóng cầm lấy cái chài chắn ở trước mặt mẹ mình, nhìn bọn họ.
"Không được bắt nạt mẹ tôi, mau tránh ra hết cho tôi!"
Bọn đòi nợ đứng dậy hung hãng hỏi: "Bây giờ cũng đã qua 12 giờ rồi 1000 tệ đâu? Có trả nợ không?"
Hân Thư sợ hãi nói: "Tôi chưa có đủ tiền!"
Bọn nghe vậy liền đá bay bàn ghế, " Không có tiền hả? Nếu không có tiền tôi sẽ phá nhà đó nha!"
Khả Nhu: "Dừng lại, tôi có tiền! Tôi có..."
Bọn chúng nghe vậy liền xác nhận lại:
"Có tiền đúng không?"
Khả Nhu gật đầu nói: "Tôi có!"
Khả Nhu quang cái chài trong tay, rồi đi vào trong nhà lấy tấm bảng vừa mới nhận giải thưởng, mang ra đưa cho bọn chúng.
"Đây nè! Mở mắt ra mà xem đi, là tiền i đi thật đó! 1000 tệ, tôi vừa mới thắng cuộc thi, các người muốn lấy thì lấy đi!"
Bọn chúng định qua lấy tấm bảng thì, Hân Thư đã cướp trước rồi bẻ gẫy tấm bảng rồi quang xuống đất. Thấy vậy Khả Nhu vội ngăn mẹ mình lại.
"Mẹ! Khoan đã mẹ! Đừng làm vậy mà!"
Hân Thư dẫm nát tấm bảng rồi nói: "Tôi sẽ không trả cho các người đâu!"
Khả Nhu cũng rất tức giận khi mẹ mình làm như vậy liền hỏi:
"Mẹ! Tại sao mẹ làm như vậy?"
Hân Thư: "Mẹ không chấp nhận số tiền có được từ cuộc thi âm nhạc, mà mẹ ghét đâu hiểu chưa? Sẽ không bao giờ!"
Khả Nhu: "Trời ơi! Mẹ! Cũng chỉ là tiền thôi mà mẹ! Nếu chúng ta không có tiền trả cho họ, thì mẹ con mình gặp rắc rối lớn đó!
Hân Thư: "Mẹ chấp nhận!"
Bọn đòi nợ: " Nếu đã không có tiền trả nợ, có nghĩa là từ bây giờ chúng tôi có thể phá bất cứ thứ gì trong nhà các người có phải không hả? Lên đi!"