Bạn Gái Máy In Tiền Của Tôi

Chương 9




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù đã uống thuốc ngủ nhưng đêm đó Trình Bạch vẫn ngủ không được ngon giấc, nằm mơ suốt đêm.

Những đoạn ngắn rời rạc trong mơ đều là về hồi còn nhỏ ở trong ngõ cũ.

*ngõ cũ: gốc là từ 老弄堂, trong đó 老 là “cũ”, 弄堂 là từ người Thượng Hải dùng gọi các con ngõ ở thành phố mình mang đặc trưng là nơi diễn ra các sinh hoạt chính của cộng đồng người Thượng Hải từ là nơi trẻ em vui chơi đến là chỗ ngồi hóng mát thoát khỏi căn phòng chật chội. Ngõ cũ bao gồm từ những con ngõ có từ thời Thượng Hải mới ra đời cho đến những con ngõ hình thành vào thế kỷ XX. Một bài đề cử các con ngõ cũ đáng tham quan của Thượng Hải: Zhihu

Trời đổ mưa, bệ cửa sổ bị nước nhỏ giọt xuống ti tách.

Những lúc thế này, cha từ ngoài cửa hàng về nhà, hí hoáy với chiếc máy hát cổ cha yêu thích trong phòng khách chật hẹp, cho chạy bài “O sole mio” do Pavarotti thể hiện, cùng ngồi một sô pha với mẹ, hai người cười nói với nhau.



Cô thích trời mưa nên vui vẻ xách chiếc ô mới của mình ra ngoài chơi.

Nhưng chỉ chớp mắt, cơn mưa tan biến.

Chiếc ô nhỏ mỏng manh ấy bỗng chốc cũ đi.

Con ngõ cũ tối đen như mực.

Cô mới chuyển từ trung tâm trợ giúp pháp lý qua công ty luật, liều mạng tăng ca trở về nhà, rón rén nhẹ bước lên tầng hai, còn chưa lấy chìa khóa ra mở cửa đã nghe thấy trong nhà có tiếng húng hắng như tiếng ho khan…

Mở mắt ra, Trình Bạch cảm thấy ngủ còn mệt hơn không ngủ.

Sau khi rời giường, gửi tin nhắn cho bên giúp việc hôm nay cho người tới quét dọn, cô bỏ mặc chai rượu vỡ tối qua ở đó, sửa sang cá nhân một chút, trang điểm che bớt sắc mặt trông không được tốt đi, cho rùa đá ăn rồi đánh xe đi làm.

Tắc đường là chuyện thường.

Quãng đường bốn cây số đi hết hơn nửa tiếng, mười giờ tới chỗ làm.

Trợ lý luật sư Tiêu Nguyệt đã mua giúp cô bữa sáng.

Vào văn phòng được mười phút thì nghe gõ cửa.

Trình Bạch gọi cô ấy vào.

Tiêu Nguyệt là một cô gái trẻ hăm ba hăm tư tuổi, tốt nghiệp chưa đầy hai năm, để tóc ngắn, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn, mắt hạnh cười trông rất xinh, hai tay để đồ ăn sáng xuống bàn: “Luật sư Trình, sáng nay có sandwich giăm bông và sữa bò tươi, vừa thấy chị tới, em đã cho vào lò vi sóng hâm nóng lại, ấm vừa rồi đấy ạ.”

690x390_d26166e9c155a21f779d3b4a5d47c8ba

“Cám ơn.”

Cô cười cảm ơn.

Ngẩng đầu lên thấy Tiêu Nguyệt vẫn đứng đó nhìn cô chăm chú không đi, cô bật cười bó tay: “Lại gặp phải thứ gì không hiểu đúng không?”

“Luật sư Trình thật sự là quá thông minh, em nghĩ gì chị cũng biết hết!” Tiêu Nguyệt nắm hai tay để trước ngực đầy mong chờ, “Qua em đọc một hướng dẫn xét xử của Tòa án nhân dân tối cao và hai án lệ đặc biệt, có vài chỗ không rõ lắm, em cầm sang hỏi chị một chút được không? Nếu hiện tại chị không bận.”

“Đi cầm sang đây đi.”

Trình Bạch thở dài đồng ý.

*Ví dụ Tòa án nhân dân tối cao ban hành công văn hướng dẫn về việc xét xử tội phạm liên quan đến phòng, chống dịch bệnh Covid-19

Cô rất thích Tiêu Nguyệt.

Vững vàng, cầu tiến, chủ động.

Mặc dù không đến mức cực kỳ thông minh nhưng ở trong giới luật sư này, thực sự có rất nhiều “người thông minh”. Đôi khi, không quá thông minh mới có thể đi được xa hơn.

Tiêu Nguyệt là trợ lý luật sư của cô từ năm ngoái lúc còn ở Thừa Phương.

Sau khi Phương Nhượng đóng cửa Thừa Phương, mọi người ai đi đường nấy, hầu hết mọi người trong đội của cô không muốn rời khỏi Bắc Kinh đã cắm rễ bén gốc, chỉ có Tiêu Nguyệt quê ở miền Nam là chủ động đề xuất tới Thiên Chí cùng cô, còn viết một bức thư tự tiến cử vì sợ cô không đồng ý.

Cho nên, xét kĩ thì, cô bé này coi như là “đệ tử thân truyền” của Trình Bạch.

*đệ tử thân truyền: đồ đệ người thầy đích thân dạy bảo.

Tiêu Nguyệt thấy cô đồng ý liền vội vàng đi ra lấy tài liệu đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Trình Bạch đọc sơ qua, gợi ý mấy câu, cô ấy liền hiểu ra ngay, xong xuôi, trước khi ra ngoài còn không quên hỏi hôm nay Trình Bạch bố trí công việc thế nào.

Thế là Trình Bạch nhớ tới Tằng Niệm Bình.

Cô có hẹn cơm tối với Chu Dị và Biên Tà, phải sáu giờ tối mới đi, không có gì phải vội.

Cô dặn Tiêu Nguyệt liên lạc với Chu Dị lấy toàn bộ tài liệu liên quan và ghi chép biến động vốn của công ty của Biên Tà và Cao Thư Bằng, sau đó nhìn sang tờ giấy để mở trên mặt bàn.

Trên đó vẫn còn lưu vết hôm qua cô gấp.

Số điện thoại vẫn đọc được rất rõ ràng.

Trình Bạch cầm điện thoại di động nhìn một hồi, đôi mắt đen sâu thẳm như vùng biển đêm dập dềnh con sóng cảm xúc dao động lên xuống, cuối cùng cô vẫn bấm gọi.

*

Trong bệnh viện, Biên Tà vác cặp mắt thâm quầng, lại một lần nữa không kiểm soát nổi tay mình, cầm điện thoại, vào danh sách bạn bè của Wechat, yêu cầu kết bạn với “Tuyết rơi bung dù” vẫn nằm nguyên ở đó, chẳng thay đổi chút nào.

Quả là không thể tin nổi.

Chắc hẳn là tối qua đại luật sư Trình nhắn xong câu “ừ, đang xem đây” đó rồi đi ngủ, đến tận giờ vẫn chưa dậy hay sao? Anh không tin có người lại không chấp nhận lời mời kết bạn Wechat của anh.

Bắt đầu từ tối qua thấy Chu Dị nhìn chằm chằm điện thoại bằng thái độ là lạ, anh liền ra sức tò mò chuyện vỉa hè về Trình Bạch và mối quan hệ đầy kích thích của hai anh em Phương Bất Nhượng, Phương Nhượng, khụ, à không, là ân oán tình thù giữa họ, sau đó liền nổi hứng cướp điện thoại của Chu Dị đòi kết bạn Wechat với Trình Bạch.

Sau đó thì…

Chờ.

Chờ rồi lại chờ, chờ tới tận khi Chu Dị dọn dẹp phòng xong đi về, anh ngủ một giấc dậy kiểm tra lại, vẫn không nhận được thông báo nhắc nhở lời mời kết bạn được chấp nhận.

“Mâu thuẫn to rồi.”

Vào khoảnh khắc lần thứ một trăm để điện thoại xuống, Biên Tà nhận định về chuyện này như vậy.

“Đây là “sự khinh thị về mặt ngoại giao” hết sức nghiêm trọng.”

“Khinh thị, tôi thấy cậu sắp cận thị thì có!” Vị mặc áo bờ lu ngồi đối diện đang lật xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh không chịu nổi phải đẩy chiếc kính gọng vàng chỗ sống mũi một cái, bắt đầu quở trách, “Biên Tà, tôi nể tình mười mấy năm làm bạn với nhau tôi mới nói với cậu câu này, cậu tiếp tục cái đà này là không thể được. Cơm phải ăn đúng giờ, đừng có kén, có không ngon cỡ nào cũng phải cố mà nhét vào. Hai mươi mấy sắp lên đầu ba đến nơi rồi còn như gà tiểu học, cậu không thấy xấu hổ à?”

*gà tiểu học: cách gọi dùng để chế giễu nhưng người lớn hành xử một cách trẻ con. Trong giờ ra chơi, từ trên cao nhìn xuống, đám học sinh tiểu học như những bầy gà con đang nô đùa.

Được đấy, từ học sinh tiểu học giáng cấp xuống làm gà tiểu học.

Hay lắm.

Biên Tà thầm nhủ đúng là mình chẳng thấy xấu hổ chút nào.

Nhưng anh chẳng bao giờ đôi co với đám bác sĩ này, tương lai chưa biết chừng còn phải nhờ người ta cứu mạng, cho nên cứ hứa hẹn đi thì hơn: “Biết rồi, cậu yên tâm, tính tôi sợ chết lắm, mấy tháng trước phải chạy bản thảo còn gì? Đợt này tôi sẽ điều chỉnh lại, có thời gian thư thả, nhất định ăn uống thật đàng hoàng.”

Bác sĩ và luật sư là hai nghề dễ kết giao bạn bè nhất, chưa chắc ai cũng có bạn làm luật sư nhưng bạn làm bác sĩ thì hầu như ai cũng có quen một, hai người.

Đương nhiên, nhà văn là nghề khó kết giao bạn bè nhất.

Một là nghề này chẳng có tác dụng vẹo gì, hai là khốn lắm, lỡ cuộc đời có chút gì hay ho là bị người ta mông má lại viết hết vào sách, đúng là khó chịu.

Biên Tà và Chử Hiền Văn là bạn thời đại học. Lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe xong, Chử Hiền Văn cũng đang rảnh nên đút hai tay vào túi tiễn anh ra ngoài, vừa đi vừa căn dặn anh sau này đừng bốc đồng.

Lải nhà lải nhải.

Biên Tà nghe một hồi, hồn đã thoát xác, chẳng biết là bay đi đâu.

Mãi đến khi nghe thấy một cái tên trong hành lang bệnh viện thì mới lôi được hồn anh quay về với thể xác.

“Tốt quá, cảm ơn luật sư Trình…”

Luật sư Trình?

Biên Tà dừng chân nhìn qua phía người nói.

Bệnh viện lúc nào cũng ngập mùi thuốc sát trùng, mặc dù Biên Tà rất không muốn miêu tả trần trụi như thế nhưng đây chính là sự thật.

Trên băng ghế ở hành lang có một ông cụ tuổi tác đã cao đang ngồi.

Chính là người anh từng thấy ở quầy lễ tân.

Ăn mặc giản dị nhưng sạch sẽ.

Hôm nay, người này đeo kính lão, trên đùi để mở một quyển “Luật bảo hiểm”.

Lúc Biên Tà nhìn về phía đó, ông đang áp chiếc điện thoại trông đã rất có tuổi đời sát vào tai, mặc dù vẫn cố nói tiếp nhưng giọng đã bắt đầu nghẹn ngào, mắt đỏ hoe, mặt vui mừng.

“Có, có, có hết.”

“Được.”

“Ừ, được, cảm ơn luật sư Trình.”

“Tạm biệt.”

Cúp máy.

Tằng Niệm Bình ôm mặt suýt thì òa khóc. Ông ngồi nguyên trên băng ghế, lấy ống tay áo chùi lung tung trên mặt một hồi mới bình tĩnh lại, vội vàng gấp sách đứng dậy đi về phía một gian phòng bệnh.

Hướng đó vừa hay đúng là hướng Biên Tà và Chử Hiền Văn đi.

Chử Hiền Văn hỏi anh: “Sao vậy?”

Biên Tà không đáp, đi theo đến chỗ cửa căn phòng bệnh kia, đứng ngoài cửa liếc nhìn vào trong: Một thanh niên gầy gò nằm trên giường bệnh cười nói với ông cụ. Ông cụ ngồi bên cạnh cẩn thận gọt táo cho anh ta.

Anh hỏi Chử Hiền Văn: “Phòng này bệnh gì thế?”

Chử Hiền Văn liếc xem số giường, đáp: “U não. Nhà này khổ lắm, mấy tháng trước đang gom tiền làm phẫu thuật thì sau đó hình như gặp chuyện gì đấy nên phải đền tiền cho người ta. Bác sĩ mổ chính đến là sốt ruột thay nhà họ. U não mổ càng sớm càng tốt, càng để thì càng bị chèn ép nhiều mạch máu và dây thần kinh, chuyển biến xấu rất nhanh. Như cậu ta thì không thể kéo dài quá hai tháng.”

“Tôi thực sự không nghe nổi chuyện thế này.”

Biên Tà ngẫm nghĩ, đi khỏi cửa phòng bệnh.

Chử Hiền Văn hiểu anh, không nhịn được cười: “Đám nhà văn bọn cậu thật là, vừa gai góc lại vừa yếu mềm, mâu thuẫn ghê gớm.”

Biên Tà không ý kiến lại gì, sau khi chào anh ta ở cửa bệnh viện mới nhớ ra mình chưa ăn sáng, giờ lại đã sắp trưa, dù sao dạo này cũng đang rảnh, thế là liền đi tản bộ loanh quanh kiếm một quán cơm nho nhỏ ngồi ăn.

Chỉ có điều gọi đầy một bàn thức ăn nhưng cuối cùng chẳng động mấy đũa.

Lúc đi tính tiền, chủ quán nhìn anh bằng ánh mắt vừa phẫn nộ lại vừa hoài nghi, xem chừng là đang nghi ngờ phải chăng đầu bếp nhà mình nấu nướng quá xuống tay.

Khoảng thời gian sách mới phát hành thế này là thời gian Biên Tà nghỉ ngơi. Anh không thích phòng làm việc sai trợ lý đến chăm nom mình cả ngày, chẳng có tự do gì cả, nên tuy giá trị bản thân khá cao, chuyện ăn ở vẫn không khác người bình thường là bao.

Anh lại lười, không lái xe.

Cho nên, cơm nước xong, anh tính đi tàu điện ngầm về nhà. Thật không ngờ, ở trạm tàu điện ngầm gần bệnh viện, anh lại gặp lại Tằng Niệm Bình.

Biên Tà nhớ rõ hôm qua ông cụ này tới hãng luật, nhân viên lễ tân gọi điện thoại cho Trình Bạch nhưng phía Trình Bạch đáp không có thời gian, mời ông ấy về trước.

Nói vậy nghĩa là không muốn gặp.

Hơn nữa, xem cách ăn mặc của ông, thực sự không giống người có tiền để thuê Trình Bạch nhưng vừa rồi anh lại nghe thấy trong cuộc nói chuyện điện thoại của người này có nhắc “luật sư Trình”.

Đây chắc chắn không phải là trùng hợp.

Lòng Biên Tà thấy ngứa ngáy.

Lúc không bận viết sách, Biên Tà là một tên rất rảnh chuyện, lại thêm ghim vụ tối qua gửi lời mời kết bạn mà mãi không được chấp nhận, ma xui quỷ khiến anh liền sán lại gần.

Câu bắt chuyện đầu tiên là: “Bác à, bác định tới Thiên Chí à?”

Tằng Niệm Bình giật mình, hoàn toàn không quen Biên Tà.

Nhưng Biên Tà có quen ông.

Anh giải thích cho ông ấy chuyện hôm qua thấy ông ấy ở quầy tiếp tân của Thiên Chí, tiếp đó còn nói mình có một người bạn làm việc ở bệnh viện, hàn huyên dăm chuyện tâm tình của người bệnh, tàu điện ngầm còn chưa tới trạm, anh đã rút ngắn được khoảng cách với Tằng Niệm Bình.

Trên người Biên Tà không có cái vẻ kiêu căng ngạo mạn của kẻ có tiền, nói năng hòa nhã làm người ta thấy tin tưởng sẵn sàng mở lòng.

Đó là một kiểu rất nghiêm túc.

Nghiêm túc nhìn chăm chú, nghiêm túc nghe từng câu từng chữ, tiếp chuyện rất đúng chừng mực.

Nói theo cách nói của Chu Dị thì có thể người đàn ông này không cực kỳ giỏi xã giao nhưng chỉ cần làm bạn với anh thì tự nhiên sẽ sẵn sàng hết lòng với anh.

Anh và Tằng Niệm Bình cùng lên tàu điện ngầm rồi cùng xuống ở trạm Thái Cổ Hối, thuận đó liền cùng nhau đi lên hãng luật Thiên Chí.

Lúc thấy hai người tới cùng nhau, nhân viên lễ tân suýt thì rơi cằm xuống đất.

Ban đầu Trình Bạch ngồi ở văn phòng là chờ Tằng Niệm Bình, cuối cùng Biên Tà và Tằng Niệm Bình lại tới cùng với nhau làm cô thực sự bối rối.

Hôm nay Biên Tà vẫn mặc áo khoác dài nhưng chiếc khăn quàng dài đã đổi sang cái màu đen, bên trong mặc một chiếc áo len dệt kim màu xanh lục nhạt, trông vô cùng nhã nhặn, vừa vào cửa liền chủ động chào hỏi Trình Bạch trước: “Chúc luật sư Trình một buổi chiều tốt lành, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

… Buổi chiều của luật sư Trình chẳng tốt lành tí nào.

Cô nhìn Biên Tà một cái rồi nhìn Tằng Niệm Bình, cho là hai người gặp nhau trước cửa công ty nên không nghĩ gì nhiều, cô hỏi: “Hôm nay Biên tiên sinh tới có chuyện gì không?”

Không thấy hẹn trước gì hết.

“Chuyện là, tôi nói tôi tới chờ cô tối đi ăn thì cô có tin không?” Biên Tà gãi mũi, vô thức liếc nhìn giá sách của Trình Bạch, khung bằng khen mười thanh niên tiêu biểu anh dựng thẳng dậy đã lại bị úp ngược xuống.

Trình Bạch im lặng nhìn anh một thoáng, đáp: “Giờ mới ba giờ.”

Biên Tà nhìn trời, đổi một cái cớ khác: “Vậy tôi đến tặng sách, không phải bữa nói tặng cho luật sư Trình sách mới của tôi đó sao?”

Trình Bạch bình tĩnh nhắc nhở anh: “Sách đâu?”

Biên Tà thực sự chỉ là nhất thời nổi hứng nên tới, đi người không, hai tay trống trơn, làm gì có sách xiếc gì.

Nghe Trình Bạch hỏi vậy, anh suýt thì quỳ.

Chợt nghĩ, Trình Bạch quá sắc bén, xem chừng khá khó chơi, hay là anh về ổ chó của mình chờ?

Trình Bạch không hiểu vi mạch não của tay nhà văn này vận hành thế nào nhưng cũng chẳng buồn hỏi tiếp, gạt anh ta sang bên, nói chuyện với Tằng Niệm Bình trước: “Lão Tằng, qua phòng họp nói chuyện với tôi nhé.”

Sau đó mới quay qua nói với Biên Tà: “Nếu Biên tiên sinh muốn chờ tôi cùng đi ăn thì có lẽ phải chờ thêm một lúc nữa. Nếu anh không chê thì có thể ngồi tạm ở văn phòng tôi, tối Chu Dị tới chúng ta cùng đi.”

“Ồ…”

Biên Tà lại bắt đầu ngứa ruột ngứa gan.

Anh nhìn Tằng Niệm Bình một cái rồi nhìn Trình Bạch, rón rén giơ móng lên hỏi thử: “Chuyện là, thực ra nửa đường tôi gặp được bác Tằng, cũng có nghe bác kể chút chuyện. Hai người thảo luận vụ án có thể cho tôi dự thính một chút không? Luật sư Trình yên tâm, lần này tôi không viết lung tung đâu!”

Lời hứa của Biên Tà phần đa là vô giá trị.

Trình Bạch từ chối không chút nghĩ ngợi: “Không thể.”

Biên Tà liền ỉu xìu ngay xuống như quả bóng bị người ta chọc xì hơi.

Đúng là công dã tràng!

Nãy giờ tốn công bắt chuyện có được gì, Trình Bạch vốn không cho phép anh được dự thính!

“Được thôi.” Anh cũng không tiện trơ mặt ra đi nghe, không thể làm gì khác hơn ngoài nói, “Vậy luật sư Trình cho tôi mượn sách trên giá để đọc nhé?”

Trình Bạch không ý kiến gì.

Dù sao Biên Tà cũng được coi là bạn của Chu Dị, bạn của bạn qua chơi, còn là ở văn phòng của cô, không thành vấn đề.

Nhưng lúc cô sắp ra khỏi văn phòng, Biên Tà chần chừ một chút, cuối cùng hỏi một câu: “Chờ một chút, luật sư Trình, tôi mượn xem quyển đó được không?”

Trình Bạch quay đầu lại xem, anh ta chỉ tay vào một chỗ của giá sách.

Chỗ đó là quyển “Quốc gia lý tưởng” bản tiếng Anh năm 1945.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.

Trình Bạch cảm nhận được một sự thăm dò đầy thận trọng, đối phương rất tò mò về cô, coi bộ rất muốn mở quyển sách đó ra xem nhưng lại sợ động chạm tới cô.

Hơn nữa, sức quan sát nhạy đến đáng sợ.

Nếu là quyển khác thì cũng thôi, nhưng quyển này…

Trình Bạch lắc đầu: “Quyển đó cũ lắm rồi, không có gì để xem đâu, Biên tiên sinh xem quyển khác đi.”

Đây là từ chối khéo.

Biên Tà rụt tay về, hiểu ý Trình Bạch, gật đầu.

Trình Bạch cầm tài liệu đi ra ngoài.

Mới đi qua cửa chưa được hai bước, giọng Biên Tà lại vang lên sau lưng: “Luật sư Trình chờ thêm một chút nữa, tôi còn một việc muốn hỏi…”

Trình Bạch dừng bước, đột nhiên phát hiện ra Biên Tà đúng là cái máy hỏi: “Không phải là anh muốn hỏi tôi chuyện thêm bạn bè đấy chứ?”

“…”

Đúng là muốn hỏi chuyện này thật.

Biên Tà nghiêng đầu thò đầu ra khỏi cửa nhìn cô, ra dấu bé bằng đầu ngón tay: “Thế không thể đồng ý một chút được thật à? Chỉ một chút thôi.”

Trình Bạch bật cười, đột nhiên cảm thấy người này thật thú vị, chẳng mấy khi lại có kiên nhẫn trả lời: “Ngại quá, tôi không add Wechat người lạ. Có công chuyện gì thì Biên tiên sinh cứ gọi điện thoại cho tôi.”

“Ồ, là vậy à.”

Đã là quan hệ hợp tác rồi mà vẫn còn là “người lạ”.

Biên Tà ngẫm ra ý trêu tức từ câu trả lời của Trình Bạch, chẳng hiểu tại sao tự dưng lại cảm giác hình như cô ấy đang chọc mình chơi.

Anh nghiến răng, ép buộc bản thân nặn ra một nụ cười.

“Cũng không có gì, chỉ là bạn bè trên Wechat thôi mà, không có gì to tát cả.”

Đúng, chỉ là bạn bè trên Wechat thôi mà.

Anh chẳng thèm!

Người muốn xin anh kết bạn Wechat có thể xếp hàng ra tới tận đường Hoài Hải đấy nhé!

Trình Bạch cười rất chuẩn mực, giơ tài liệu mình đang cầm cho anh xem: “Vậy Biên tiên sinh đọc sách nhé, lát nữa gặp.”