Bạn Gái Hợp Đồng Của Hotboy Trường

Chương 4




4.

Tôi không ngờ, Tống Khanh nói được làm được, ngày thứ hai thật sự xuất hiện dưới lầu ký túc xá của chúng tôi.

“Mọi người mau đến xem, hotboy trường đang đứng dưới lầu ký túc xá nữ, đón bạn gái đi ăn sáng kìa!”

Tống Khanh xuất hiện dưới lầu ký túc xá nữ không quá ba phút, trên trang mạng nội bộ đã nổ tung rồi.

Bình luận cũng rất sôi nổi.

“Cái gì? Bạn gái? Tống Khanh không phải thích con trai sao?”

“Lầu trên, nói rõ ràng chút, Tống Khanh thích con trai?”

“Đúng vậy, Bạn của tôi năm ngoái tỏ tình với cậu ấy, cậu ấy tại chỗ nói mình không thích con gái mà.”

“Aaaa, là yêu quái phương nào mà lại có phúc khí như vậy, làm tôi ghen tị quá đi!”

Cùng lúc đó, ở kí túc xá nữ, mỗi khung cửa sổ đều nhô ra bốn cái đầu, toàn bộ đều đang nhìn Tống Khanh, hai mắt sáng rực, thật giống như sói đói nhìn thấy miếng thịt mỡ.

“Woa, Tống Khanh vậy mà đã có bạn gái, sao tôi trước giờ chưa nghe qua nhỉ?” Tô Ngữ cũng bò lên cửa sổ nhìn Tống Khanh chảy nước miếng. Nhìn điện thoại trong tay đang chớp tắt hiển thị tên của Tống Khanh, tôi trong lòng cảm thấy chột dạ.

Tối hôm qua Tống Khanh kết bạn Wechat với tôi, tôi do dự hồi lâu mới đồng ý, muốn xem xem cậu ta rốt cuộc là muốn giở trò gì.

Kết quả cậu ta chỉ nói một câu: “Chúc ngủ ngon.”

Lời thoại oán hận mà tôi đã dày công chuẩn bị liền trực tiếp bị dập tắt.

“Nhanh xuống đây, tôi đưa cậu đi ăn sáng.”

Nghe thấy giọng nói của Tống Khanh, ba người bạn cùng phòng khác cùng với Tô Ngữ đồng thời từ cửa sổ quay đầu lại.

Tôi bị bọn họ nhìn đến phát hoảng, vốn dĩ tôi định từ chối, nhưng khi nhìn thấy vẻ đẹp trai của Tống Khanh, đặc biệt là đôi tay quyến rũ kia… Đây chính là thứ lộ liễu dụ dỗ tôi phạm tội!

“Đợi chút, tôi trang điểm xong sẽ xuống ngay.”

Nói xong, tôi lập tức chạy ra khỏi ký túc xá, vừa đi vừa trang điểm, để lại đám người Tô Ngữ với bộ mặt hết sức bàng hoàng.

“Chết tiệt, Lục Chi Dao, cậu chính là con nhỏ đ.ê t.iện ấy à?”

Tôi chạy nhanh hơn với lương tâm đầy cắn rứt.

Đứng trước sắc đẹp ai có thể cưỡng lại được chứ, thật sự không thể trách tôi!

Khi tôi bước xuống lầu đứng trước mặt Tống Khanh, những cái đầu ló qua từ cửa sổ nhìn xuống, từng người từng người đều hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi.

Tôi nghe thấy đột nhiên có người hét lớn: “Cậu ta chính là Lục Chi Dao!”

“Người viết bài tỏ tình với cậu ta trên Tường Tỏ Tình vậy mà lại chính là Tống Khanh!”

“Chắc chắn là không sai đấy chứ? Tôi rốt cuộc thua cậu ta ở điểm nào? Lẽ nào ngực của tôi chưa đủ phẳng sao?”

“Aaaaaa, tôi bị sập phòng rồi…..”

Tống Khanh nhìn thấy tôi đến, khuôn mặt tươi cười, đôi tay trắng nõn thon dài đẩy nhẹ cặp kính dây vàng trên sống mũi.

Aaaaaa, đẹp trai quá!

“Đi thôi.” Tôi trong lòng đầy hoảng loạn, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.

Tống Khanh vô cùng hài lòng với biểu hiện của tôi, đưa tay nắm lấy tay tôi.

Tôi định từ chối, nhưng Tống Khanh nắm rất chặt. Lại còn chính là đôi bàn tay xinh đẹp ấy đang nắm tay tôi… Không ổn rồi, linh hồn của tôi bay mất rồi.

Cứ như vậy, đón nhận mỗi một ánh mắt đều như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, tôi và Tống Khanh tay trong tay đi về phía cửa hàng ăn sáng bên ngoài trường học.

Ban đầu Tống Khanh muốn đi ăn trong căng tin, tôi liền cảm thấy như vậy khả năng cao tôi sẽ không thể sống sót mà trở ra, vì vậy, tôi kịch liệt đề xuất đi ra ngoài ăn.

“Gần đây có một nữ sinh điên cuồng theo đuổi tôi, tôi không thích cô ấy, liền nói với cô ấy là tôi đã có người mình thích, cô ấy mới miễn cưỡng không quấn lấy tôi.” Ăn sáng xong, Tống Khanh đột nhiên chân thành nói với tôi, “Lý do này, đủ không?”

“Hả?”

Nhìn thấy bộ mặt sững sờ của tôi, Tống Khanh một lần nữa dùng bàn tay thon dài của mình đẩy nhẹ gọng kính lên, “Hôm qua cậu nói cần một lý do, lý do này đủ không?”

Hóa ra là muốn lấy tôi làm bia đỡ đạn.

“Coi như là giúp tôi một việc? Được không?”

Giọng điệu này hình như… có chút làm nũng?

Lục Chi Dao, thận trọng, đừng để viên đạn bọc đường của kẻ địch mê hoặc, đây chính là mỹ nam kế!

Vì vậy tôi lạnh lùng nói: “Tôi không hiểu, vì sao lại là tôi? Cho dù cậu không thích nữ sinh đó, Hồ Đại có nhiều nữ sinh thích cậu như vậy, cậu tùy tiện cũng có thể nhặt ra một người làm lá chắn…”

“Bởi vì cậu là gu của tôi.” Tôi còn chưa nói xong đã bị Tống Khanh ngắt lời.

Chết tiệt, mặt tôi có chút nóng lên.

Lục Chi Dao, đây cũng là mật ngọt của kẻ địch, ngàn vạn lần đừng để cậu ta che mắt!

“Vậy… vậy tại sao cậu còn đăng lên bức hình tôi xấu xí như vậy?” Tôi một đời anh minh bỗng chốc liền bị cậu phá hủy rồi!

“Thật sự là do bạn cùng phòng tôi nhân lúc tôi không biết đăng lên, tôi ban đầu chỉ định đăng bức ảnh này lên. Nhưng cậu ta nói, như vậy không đủ để gây chú ý, cũng không đủ để thu hút sự chú ý của cậu.”

Nói rồi, Tống Khanh giơ điện thoại lên trước mặt tôi.

Trong bức ảnh, chỉ thấy một nữ sinh tóc ngắn, mặc một bộ váy dài màu trắng, ngồi ở bờ hồ đeo tai nghe nghe nhạc.

Sạch sẽ, đơn thuần.

Mẹ ơi, hóa ra tôi ở trong điện thoại của người khác cũng có khí chất thần tiên như vậy!

Đều nhờ kỹ năng chụp hình của cậu…viên đạn bọc đường này, đã đẩy tôi rơi vào tay địch rồi!

Chuyện này của cậu, tôi sẽ giúp!

Dù trong lòng đã đưa ra quyết định, tôi vẫn kiêu ngạo nâng cằm lên.

“Cậu…cậu từ lúc nào đã lén chụp trộm tôi? Còn có, cậu vì sao lại chụp trộm tôi?”

Tôi thậm chí không thể nhớ, đây là tạo hình của tôi khi nào.

Câu hỏi thứ nhất, Tống Khanh không trả lời tôi, nhưng câu trả lời cho câu hỏi thứ hai khiến tôi không còn quan tâm do dự về câu hỏi thứ nhất nữa.

Tống Khanh ánh mắt thâm thúy: “Tôi nói rồi, cậu chính là mẫu người mà tôi thích.”

Không ổn rồi, tôi thực sự không thể cưỡng lại sức hấp dẫn chết tiệt của cậu ta.

“Vậy… có lợi gì cho tôi?” Tôi đưa ra sự đấu tranh cuối cùng.

Tống Khanh thu lại điện thoại, khóe môi cong lên: “Tôi biết cậu thích Hạ Tử Tinh, nếu cậu ta thấy tôi và cậu ở bên nhau, nói không chừng cậu ta sẽ hồi tâm chuyển ý.”

!!!

Ngay cả Tô Ngữ còn không biết bí mật của tôi sao cậu ta có thể biết!

“Sao cậu biết tôi thích Hạ Tử Tinh?”

Tống Khanh lại lần nữa lấy điện thoại ra, mở máy ảnh lên, bật camera trước, rồi giơ lên trước mặt tôi.

“Tất cả đều hiện rõ trong mắt cậu.”

Tôi: “….”

Rõ ràng như vậy sao?

“Vậy chúng ta phải làm gì?” Tôi bị lời nói của cậu ta thuyết phục rồi.

“Hợp đồng người yêu.”

“Hợp đồng người yêu…" Tôi nhớ lại câu nói này.

“Nếu cậu cảm thấy không yên tâm, tôi quay về sẽ soạn thảo một bản hợp đồng.” Thấy tôi không nói gì, Tống Khanh mỉm cười.

“Không cần đâu. Vậy thì hợp tác vui vẻ nhé.” Tôi bắt tay Tống Khanh.

Cùng với hotboy trường trở thành người yêu hợp đồng, nói không chừng còn có thể thức tỉnh Hạ Tử Tinh.

Cuộc giao dịch này nhìn thế nào cũng thấy có lời.

Còn có tay của Tống Khanh, vừa đẹp lại vừa mềm nha!

- Còn nữa -