Bạn Gái Hợp Đồng Của Hotboy Trường

Chương 1




1.

Cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy Hạ Tử Tinh ở trần, tay đang sấy tóc.

Cậu có lẽ vừa tắm xong, mái tóc ướt sũng, trên cơ bụng rắn chắc vẫn còn đọng lại những hạt nước li ti.

Tôi giống như con quỷ nhỏ nhìn thấy thịt Đường Tam Tạng, vô thức nuốt nước miếng.

“Lục Chi Dao, cậu không thấy tôi không mặc quần áo ư? Thật không biết xấu hổ, lại còn xem đến phấn khích như vậy.”

Hạ Tử Tinh vừa lau đầu vừa quay lại, liếc nhìn tôi với vẻ ghét bỏ.

Nói xong, cậu tiếp tục lau tóc, không tự giác dùng khăn tắm che đi cảnh xuân đang lộ ra của mình.

“Cắt, tôi đã từng thấy cậu cởi truồng, lộ lưng thì có tính là gì chứ?”

Tôi dùng giọng điệu khinh thường để che giấu nhịp tim tăng nhanh của mình, sau đó đem món đồ trong tay đưa cho cậu.

“Đây, người anh em, âu phục của cậu ủi xong rồi.”

“Lần sau vào nhớ gõ cửa.” Hạ Tử Tinh đón lấy âu phục, gõ nhẹ lên đầu tôi, sau đó xoay người đi vào nhà vệ sinh thay đồ.

“Gõ cửa rồi thì làm gì còn cảnh xuân tươi đẹp cho tôi xem nữa chứ?” Tôi lẩm bẩm trong lòng.

Năm phút sau, Hạ Tử Tinh một thân âu phục màu đen lại lần nữa đứng trước mặt tôi.

Tôi cảm nhận được hô hấp gấp gáp của mình, dáng người Hạ Tử Tinh thích hợp nhất là mặc âu phục, trông cậu hệt như một người mẫu.

“Ừm, đẹp lắm! Ngài chính là Ngô Ngạn Tổ Tinh thành, Thái Từ Khôn Hồ Đại* nha", tôi vừa nịnh nọt, vừa lợi dụng thời cơ vỗ nhẹ vào lồng ngực Hạ Tử Tinh “Chúng ta đi thôi.” Rồi thuận thế khoác lấy tay cậu.

Chú thích: Hồ Đại là viết tắt của Đại học Hồ Nam.

“Còn chưa đến đó mà cậu đã bắt đầu thừa dịp chiếm tiện nghi của tôi rồi sao?” Hạ Tử Tinh ghét bỏ gỡ tay tôi ra, “Tôi nói rồi đó Lục Chi Dao, đợi xong việc rồi, cậu phải mời tôi ăn lẩu.”

“Hai bữa!” cậu ra giá cho tôi.

“Nhất định là vậy, xong việc rồi tôi sẽ xem cậu như là tổ tiên mà cúng bái.”

Hạ Tử Tinh cau mày: “Sao tôi lại cảm thấy cậu đây là muốn trù cho tôi chết nhỉ?”

Tôi đẩy cậu ra bên ngoài “Mau xuất phát thôi, sắp đến giờ rồi. Đợi lát nữa đừng có để bị lộ tẩy!”

“Yên tâm đi, kỹ năng diễn xuất của tôi không đến Bắc Ảnh tuyệt đối là mất mát của bọn họ, bảo đảm khiến cho người đó cho rằng tôi chính là bạn trai cậu.” Hạ Tử Tinh tràn đầy tự tin nói.

“Tuyệt. Kỹ năng diễn xuất của cậu hồi nhỏ tôi đã thấy qua.”

Khi còn nhỏ Hạ Tử Tinh làm vỡ cái ti vi mới mua của chú Hạ, chú Hạ còn chưa nổi giận cậu ta liền khóc đến thảm thương, chú Hạ xót con thiếu chút nữa đã đổ lỗi tại cái ti vi, nếu không phải Hạ Tử Tinh bị phát hiện đang trộm cười vào giây cuối cùng, thì mông cậu đã không bị chú Hạ đánh thành bốn vạch.

Nghe tôi nói, sắc mặt Hạ Tử Tinh lập tức đen lại: “Lục Chi Dao, cậu còn vạch trần khuyết điểm của tôi thì tôi sẽ không đi nữa.”

“Đừng mà, tôi sai rồi, Hạ ảnh đế, thật sự sắp đến giờ rồi.”

Hạ Tử Tinh khịt mũi lạnh lùng ngồi lên xe điện, chở tôi tiến đến địa điểm xuất phát.

Không phải buổi hẹn hò của tôi và Hạ Tử Tinh, mà là tôi và một chàng trai khác.

Tại sao cùng một người khác hẹn hò, lại còn dẫn theo Hạ Tử Tinh đóng giả bạn trai đến?

Điều này bắt nguồn từ sự việc xảy ra từ ba ngày trước.



Tôi bị người ta đăng trên Tường Tỏ Tình*.

Chú thích: Tường Tỏ Tình là một app tỏ tình của Trung Quốc.

Ròng rã ba ngày.

Khi người bạn thân của tôi, Tô Ngữ nói cho tôi biết tin này, phản ứng đầu tiên của tôi là kinh ngạc.

Có người thích tôi?

Phản ứng thứ hai là, Hạ Tử Tinh mà biết chuyện liệu cậu ấy có tức giận hay không?

Không ngờ Hạ Tử Tinh sau khi biết chuyện không những không tức giận, mà còn cười không ngậm được miệng nói với tôi: “Lục Chi Dao, cậu 19 năm hoa đào không nảy mầm, cuối cùng đã đâm chồi nảy lộc rồi ư?”

Thật giống như cuối cùng thì cũng đã có người thích tôi.

Lúc ấy, tôi trong lòng có chút tịch mịch, từ trong phản ứng của cậu tôi chắc chắn một điều: Hạ Tử Tinh thực sự không thích tôi một chút nào.

Nhưng khi tôi nhìn thấy tin trên Tường Tỏ Tình, thiếu chút nữa một ngụm máu còn chưa phun thì đã trực tiếp chết yểu.

Trên Tường Tỏ Tình là bức hình tôi đầu bù tóc rối ngồi trong lớp học, tay chống cằm ngủ gà ngủ gật, trên khóe miệng còn lưu lại vệt nước miếng đang chực trào rơi xuống.

Bên cạnh bức ảnh là dòng tái bút: “Lục Chi Dao, tôi thích cậu, cậu có thể làm bạn gái tôi được không?”

Lần đầu tiên có người ở trên Tường Tỏ Tình dùng phương thức này để tỏ tình, trực tiếp gây lên một trận kinh thiên động địa, chấn kinh cả Hồ Đại.

“Trời đất, tôi lần đầu tiên thấy người mắt mù đến mức độ này, là do không nhớ ngày chăm sóc tai mắt ở chỗ bác sĩ nhãn khoa hay sao? Nên khám bệnh thì đi khám bệnh đi bạn học ơi!”

“Bức ảnh bạn gái này để ở nhà làm vật trừ tà à?”

“Lẽ nào búp bê người lớn không tốt hơn sao?”

“Hồ Đại rộng lớn, không thiếu cái lạ, không biết là ai có khẩu vị độc đáo như vậy? Vậy mà lại cùng một gu với lão phu ta.”

“Tôi nghi ngờ người này và Lục Chi Dao có thù, hay là bạn học Lục Chi Dao nợ tiền người ta không trả?”

Tô Ngữ cũng hỏi tôi: “Bạn học Lục Chi Dao, cậu đã đắc tội với ai?”

Ừ nhỉ, tôi đã đắc tội với ai rồi?

Tôi nghĩ lại một lượt trong đầu: là tuần trước khi xếp hàng trong căng tin tôi đã giẫm lên chân của một bạn học nam. Nhưng tôi đã nói xin lỗi rồi mà?

Hay là lúc hoa khôi Trịnh Miêu Miêu và Hạ Tử Tinh hẹn hò nhìn thấy tôi dùng ánh mắt sắc như dao liếc cô ấy một cái, từ đó liền bắt đầu ghi hận tôi?

Còn nợ tiền ư?

Tôi Lục Chi Dao cái gì cũng không có, chỉ là có rất nhiều tiền nha, được mệnh danh là nữ hoàng căng tin, mua đồ ăn vặt trước giờ chưa từng nhìn giá, tôi sẽ nợ tiền người ta sao?

Tôi hoàn toàn không có manh mối!

Tô Ngữ tiếp tục an ủi tôi: “Lục Chi Dao, có lẽ cái người này cố ý dùng loại phương thức này để gây sự chú ý của cậu, đây có thể chỉ đơn giản là muốn tỏ tình với cậu mà thôi.”

Tôi: “???”

Đây nào có giống tỏ tình chứ?

Rõ ràng là muốn tôi chết!

Nhưng mà bài viết này đăng lên được ba ngày, theo phương thức bày tỏ hết sức rêu rao này, mỗi ngày đều có người tụ tập ở lớp học và ký túc xá của tôi, lớn tiếng hỏi: “Ai là Lục Chi Dao vậy?”

Sau đó dùng ánh mắt hiếu kỳ như đi xem sở thú nhìn tôi.

Tôi là khỉ sao?

Ngày thứ ba tôi không thể chịu đựng nổi, cũng đăng dưới bài viết đó một bình luận: “Tôi chính là Lục Chi Dao, thích tôi phải không? Có bản lĩnh thì đến trước mặt tôi mà tỏ tình đi, ngày mai 12 giờ trưa, ở mái đình đằng sau sân vận động, ai không đến là cháu trai.”

Tôi nghĩ, khi thấy tôi người thật xuất hiện, kẻ chơi khăm sẽ ngay lập tức xóa bài đăng. Kết quả, buổi tối bên dưới bình luận của tôi xuất hiện nột chữ: “Được.”

Sau đó thông tin bài tỏ tình (tức là bức ảnh xấu xí của tôi) được xóa đi rồi.

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là: câu trả lời này có chút kì quái, không phải là thật sự có người muốn dùng phương thức này để gây sự chú ý của tôi đó chứ?

…..

Hạ Tử Tinh sau đó xem bài tỏ tình đó xong, cười đến nỗi thở hổn hển, chỉ đến khi nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của tôi mới cố gắng nhịn cười.

“Đây là ai vậy, dám bắt nạt Dao tỷ của tôi, nhất định phải đánh hắn tàn phế!”

“Cậu mới là g.ái đ.iếm* ấy” Tôi tức giận hít một hơi, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi, “Nếu cậu cũng không thể trơ mắt đứng nhìn như vậy, vừa hay giúp tôi đi.”

Chú thích: 窑姐(yáojiě) nghĩa là g.ái đ.iếm có phiên âm giống 瑶姐(yáojiě) trong tên của Lục Chi Dao 陆之瑶(Lùzhīyáo).

“Yên tâm đi Dao tỷ, bắt nạt cậu chính là bắt nạt tôi, tôi tuyệt đối sẽ đánh gãy chân chó của hắn.”

“Thô lỗ!” Tôi trừng cậu, “Tôn Tử nói: thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành*.”

Chú thích: Một câu nói của Tôn Tử: dụng binh cách tốt nhất là dùng mưu lược để thắng đối phương, tiếp theo là cô lập li gián đối phương, tiếp theo nữa là dùng binh lực tấn công, hạ sách cuối cùng mới là trực tiếp tấn công thành.

Hạ Tử Tinh: “Nói tiếng người.”

“Cậu giả vờ làm bạn trai tôi, cùng nhau đi gặp cậu ta. Cậu ta làm tôi xấu mặt như vậy, rõ ràng là muốn chỉnh tôi, coi tôi như trò cười, nếu thấy tôi có bạn trai, lại còn đẹp trai như vậy, khẳng định sẽ hộc máu tại chỗ, tưởng tượng ra cảnh đó, có phải là so với đánh cậu ta một trận liền cảm thấy có thành tựu hơn không?”

Tôi nói xong, không biết gợi cho Hạ Tử Tinh linh cảm gì, chỉ thấy cậu gật đầu như giã tỏi.

Thế là, tôi thành công lừa gạt Hạ Tử Tinh thành bạn trai mình. Thời gian: một tiếng đồng hồ. Mục tiêu: làm kẻ tỏ tình với tôi kia tức chết!

- Còn nữa -