“Là mẹ của em sao?”
“Đúng vậy, bà ấy là mẹ em”
“Vậy sao trước đây em có vẻ sợ hãi như vậy chứ?”
“Tại do đợt trước em có cãi nhau với mẹ, sau đó bỏ đi rồi trốn về nước nên sợ mẹ bắt quay lại”
“Em cãi nhau với bà ấy sao? Em đã sống như nào ở nước ngoài vậy hả?”
Mặc Khanh rối rít hỏi cô rồi mặt bắt đầu căng thẳng lên, anh nhìn lên gương mặt cô rồi lại nhìn xuống Tiểu Phong tự trách.
“Em vẫn sống được, sống tốt. Thì do lúc đó mẹ khuyên em nên bỏ Tiểu Phong nên em có nóng giận mà bỏ đi. Nhưng không sao, bây giờ em và mẹ làm hòa rồi, mẹ cũng rất quý Tiểu Phong nữa”
Mặc Khanh nghe như thế lại càng tự trách hơn, anh im lặng nhìn cô. Cả nhà cũng chỉ biết im lặng thôi, chẳng ai lên tiếng vị đều cảm thấy có lỗi với cô vô cùng. Cô thấy vậy cũng cố gắng khiến bầu không khí trở lên tốt hơn
“Mọi người sao vậy? Sao yên lặng quá vậy. Không sao đâu mà. Còn có chuyện quan trọng hơn bây giờ cần làm đấy ạ”
Cả nhà nghe xong thì nhìn vào cô mà ngạc nhiên
“Đừng nói là em còn chuyện gì dấu cả nhà nữa nha”
"Không, em kể hết rồi nhưng mà… nhưng mẹ em muốn gặp nhà chúng ta "
“Vào… vào ngày mai”
Bố mẹ Mặc Khanh và bà nội nghe xong thì vui mừng còn Mặc Khanh nghe xong thì vừa sợ vừa run. Chẳng phải là anh chưa từng gặp bà ấy nhưng lần này là gặp với tư cách con rể và mẹ vợ chứ không phải là giám đốc công ty như lần trước nữa.
Cả đêm hôm đấy Mặc Khanh không ngủ được mà cứ lăn qua lăn lại. Uyển An đang ngủ cũng bị anh gọi dậy
“Em nói xem, mẹ em liệu có ghét anh không?”
"Bà ấy chắc không bắt em chia tay anh chứ? Không được, anh phải bảo Phong Phong nghĩ cách giúp anh thôi "
"Nếu bà ấy không thích anh thì sao? Anh lo quá, không ngủ được "
“Lâm Khanh…anh không ngủ thì phải để em ngủ chứ. Anh yên tâm, mẹ em hiền lắm Không ăn thịt anh đâu. Bà ấy sẽ không biến con gái mình thành hóa phụ đâu. Yên tâm đi nha”
"Ngoan, nghe lời em ngủ đi "
Cho dù Uyển An nói đến vậy thì anh vẫn không tài nào ngủ ngon được. Mãi đến gần sáng vừa chớp mắt được một chút thì bị Uyển An gọi dậy. Cả Mặc gia đã sớm dậy chuẩn bị đón tiếp thông gia rồi, ai lấy đều vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Mẹ Mặc Khanh căng thẳng đến nỗi tay còn run cả lên, lúc kí hợp đồng hàng trăm tỷ.
Đến giờ hẹn, xuất hiện trước cổng Mặc gia là một chiếc siêu xe Rolls-Royce với biển full 9. Bước xuống từ xe là một người phụ nữ quá 50 tuổi nhưng rất khí chất. Từ trên xuống dưới, từ cái kính hàng hiệu đến đôi giày cao gót, cả người bà ấy ít nhất cũng phải gần 1 tỷ. Uyển An vội vàng chạy đến bên mẹ mình rồi dẫn bà ấy vào nhà. Cả nhà họ Mặc đã đứng thành hàng đón tiếp. Mẹ Mặc Khanh vội lên trước chào hỏi
“Chào bà thông gia, nghe đến bà đã lâu nay mới được gặp bà”
"Không dám nhận thông gia với bà Mặc đây. Con gái tôi làm gì có phước ấy chứ "
Một câu nói ấy khiến bầu không khí vốn đã căng thẳng lại càng căng thẳng hơn. Uyển An vội lay tay mẹ mình mà giải vây
“Mẹ, sao mẹ nói vậy. Mẹ hứa với con không làm khó gì rồi mà”
" để con gái mẹ phải uất ức ra nước ngoài đến hai lần thì tại sao mẹ phải dễ dãi với nhà họ?"
“Mẹ, mẹ kì quá à”
Mặc Khanh lấy hết dũng mà đứng lên cúi đầu 90° xin lỗi mẹ vợ
"Phải, phải, là Mặc gia của con không phải trước. Con xin tạ lỗi với mẹ ạ "
“Chẳng biết kiếp trước con gái tôi làm sai ở đâu mà kiếp này nó lại thích cậu. Mặt mũi, tài năng thì không nói nhưng cách biểu hiện tình cảm của cậu có vấn đề à? Tỏ tình không làm lại đi học theo mấy cái phim ngôn tình rồi bắt nó kí hợp đồng hôn nhân. Cậu bị nghiện kí hợp đồng sao?”
“Mẹ, con biết con sai rồi. Con thực sự sai rồi”
“Từ giờ còn sẽ chăm sóc cô ấy là Tiểu Phong cẩn thận, chắc chắn sẽ không làm cả hai phải buồn lòng nữa”
“Mẹ, mẹ tin con đi, con có thể viết giấy đảm bảo”
Mặc Khanh cúi cúi người xuống ra hiệu cho Tiểu Phong giúp mình. Cậu bé nhanh chóng hiểu ý mà bắt đầu làm nũng với bà ngoại.
“Bà ngoại xinh đẹp của cháu ơi, bà muốn cháu trai bảo bối này không có bố sao. Bà tha lỗi cho bố cháu đi bà”
“Cháu yêu bà nhất trên đời”
Mẹ Uyển An cũng không muốn con gái mình và cháu ngoại phải buồn lòng nên cũng không gây khó dễ cho Mặc gia nữa. Mục đích của bà ấy chỉ là đến xác nhận xem cuộc sống của con gái mình như thế nào. Bây giờ thấy Mặc Khanh hối lỗi như vậy cũng yên lòng phần nào
“Được rồi, tôi cũng không muốn gây khó dễ với các vị. Dù gì tôi cũng có mỗi đứa con gái này. hôm nay tôi đến để bàn chuyện hôn sự của hai đứa”
"Số tiền tôi trả nợ thay nhà họ Mặc cũng không cần trả lại. Coi như là của hồi môn tôi cho con gái mình. Nhưng nhất định phải tổ chức hôn lễ đàng hoàng, tôi không muốn con gái tôi cả đời này không được mặc áo cưới "
“Con hứa với mẹ vợ. Chắc chắn con sẽ cưới hỏi Uyển An đàng hoàng”
Cả nhà họ Mặc nhìn nhau rồi tỏ rõ vẻ vui vẻ. Mặc Khanh, Uyển An và cả Tiểu Phong đều nhìn nhau mà cười tươi. Mẹ Uyển An nhìn thế cũng mỉm cười.