"Chú đẹp trai kìa"
Tiểu Phong hai mắt sáng rực chỉ tay về phía Mặc Khanh mà nói lớn. Mặc Hạo bên cạnh nghe xong cũng ngạc nhiên nhìn Mặc Khanh mà thầm nghĩ chả nhẽ Mặc Khanh cũng biết cậu nhóc đó là con trai anh ấy sao??? Mặt Mặc Khanh vừa nghi hoặc vừa ngạc nhiên. Cậu nhóc anh vô tình gặp ngày nào lại tự nhiên trở thành con trai anh. Đến bản thân anh còn chả biết được mình có con trai lúc nào, chuyện này thật khó tin. Bà nội Mặc vừa ngạc nhiên cũng vừa vui mừng hỏi lại Uyển An
"Cháu nói thật sao? Cậu nhóc này là con của Lâm Khanh sao?"
Mặc Khanh nghe bà hỏi thế thì liền tỏ vẻ khó chịu mà vội lớn giọng gạt phắc đi
"Bà à. Làm sao cháu có con lớn như vậy chứ? Không thể nào đâu"
"Cháu im đi. Bà đã cho cháu nói chưa?"
"Nhưng mà cháu thật sự không biết mình có con từ khi nào"
"Cháu thì biết cái gì chứ. Cháu có nhớ được Uyển An đâu hả?"
Bị bà mắng nên Mặc Khanh cũng chỉ biết im lặng.
"Bà à. Đây... đây thật sự là con trai của Mặc Khanh. Cháu không có lừa bà"
Giọng Uyển An vừa nhẹ nhàng vừa luống cuống mà giải thích với bà. Bà nội Mặc cũng vội đáp lời cô.
"Bà dĩ nhiên là tin cháu rồi. Cháu yên tâm, nhà ta luôn chào đón cháu mà."
Nghe được những lời nói của bà mọi cảm xúc kìm nén trong cô vỡ òa. Cô chạy lại ôm bà vừa khóc vừa xin lỗi
"Bà ơi. Là tại cháu. Tất cả là tại cháu. Tại cháu mà mọi chuyện mới thành ra thế này"
Bà nội vỗ vỗ lưng cô an ủi. Thật ra bà nội chưa bao giờ trách móc cô vì bà biết chuyện của Mặc Khanh và cô bà là người ngoại cuộc nên không thể nhận rõ được ai đúng ai sai và hơn thế nữa bà biết cháu trai mình thực sự rất yêu cô.
"Không sao đâu. Mọi chuyện từ từ rồi sẽ ổn thôi. Không ai trách cháu đâu mà "
Tiểu Phong chạy lại chỗ Mặc Khanh kéo kéo tay anh rồi ngẩng lên nhìn anh.
"Chú đẹp trai, sao chú lại ở đây?"
"Chú quen biết với mẹ cháu sao?"
Trong lòng cậu bé đã sớm đoán được anh là bố của mình nhưng vẫn giải vờ không biết mà hỏi anh câu đấy. Cậu nhóc muốn thăm dò xem người đàn ông này có yêu mẹ mình không? có yêu quý đứa con là mình không?
"Nhóc con. Cháu.... cháu có biết chú là ai không?"
Tiểu Phong lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết. Uyển An vội kéo tiểu Phong vào lòng rồi thì thầm.
"Con trai, chẳng phải con muốn gặp bố sao? "
"Chú đẹp trai ấy chính là bố của con. Con mau lại gọi bố đi"
Tiểu Phong nghe vậy cũng ngẩng đầu lên rồi hỏi lại Mặc Khanh
"Chú là bố của cháu sao?"
Chưa kịp để anh trả lời cậu bé đã chạy lại ôm lấy chân anh
"Bố. Bố ơi. Tiểu Phong rất muốn được gặp bố "
"Sao bao lâu nay bố không đi tìm mẹ và con vậy?"
Mặc Khanh nhẹ nhàng gỡ tay cậu bé ra khỏi chân mình.
"Cậu nhóc. Chú không phải là bố của cháu đâu"
"Mẹ cháu bảo chú là bố của cháu mà?"
"Có lẽ mẹ cháu đã nhận nhầm rồi"
Uyển An đứng bên cạnh thấy anh không thừa nhận đứa con trai của mình mà chỉ lặng lẽ im lặng rơi nước mắt. Bà nội thấy vậy cũng đánh mạnh vào đầu anh rồi mắng.
"Thằng trời đánh này. Nó là con của cháu mà cháu cũng không nhận sao???"
"Bà à, nhưng cháu không nhớ được cháu có nó khi nào"
"Đợi cháu nhớ ra được thì đừng có mà hối hận đấy"
"Uyển An, cháu mặc kệ thắng cháu trai này của bà đi. Não nó hỏng rồi, khi nào nhớ được chắc chắn sẽ phải xin lỗi cháu ."
"Dì Đường, dì mang hành lý của mẹ con Uyển An lên phòng giúp tôi với "
Cứ thế mà Uyển An đã quay trở về nơi quen thuộc này. Nhưng Uyển An trở về lại khiến Mặc Khanh không hề thoải mái, anh còn chẳng thể nhớ nổi cô gái này là ai? Tại sao thằng nhóc kia lại trở thành con mình? Bây giờ anh vẫn không tài nào chấp nhận được mình đã có một đứa con trai gần 5 tuổi .
Mặc Khanh về phòng thì thấy Uyển An đang xếp đồ của cô vào cùng tủ quần áo với anh mà không khỏi tức giận.
"Sao cô lại để nó vào đấy"
"Vì em là vợ anh"
"Đấy là trên giấy tờ thôi. Đây mới là lần thứ hai chúng ta gặp nhau thôi."
Khóe mắt cô cay cay, giọng nghẹn ngào trả lời anh
"Chúng ta đã quen biết từ rất lâu rồi "
"Là do anh không nhớ được em mà thôi "
"Tại sao tôi lại phải nhớ cô?"
"Vì anh đã từng nói anh rất yêu em còn gì? Em tin chắc sẽ có một ngày anh sẽ nhớ được em mà Lâm Khanh "
"Tôi không biết cô có ý đồ gì. Nhưng mà Trần Uyển An, tôi nói cho cô biết cô đừng hòng lợi dụng tình cảm của bà dành cho cô mà bắt tôi chấp nhận cô"
Nói xong Mặc Khanh tiến lại lôi từ ngăn bàn ra một tập tài liệu rồi vứt nó trước mặt Uyển An
"Cô đọc đi rồi kí vào"
Cảnh tượng này rất quen thuộc. Đó chính là cảnh mà lúc cô và anh cùng nhau kí hợp đồng bạn gái, lúc đó anh cũng đã nói như này. Uyển An cầm tập tài liệu lên mà không khỏi ngạc nhiên, là giấy li hôn. Sao lại là giấy li hôn?
"Cái này là sao vậy Lâm Khanh?"
"Thời gian qua tôi tìm cô cũng vì cái này. Tôi chẳng thể nhớ lại cô là ai mà suốt ngày bà nội cứ nhắc đến cô suốt"
"Tôi thấy là nếu đã như vậy thì ta nên kết thúc quan hệ với nhau đi "
"Nhưng anh không thể làm vậy với em được. Chính anh nói yêu em, cũng chính anh đã lừa em để em kết hôn với anh mà "
Uyển An chất vấn Mặc Khanh với giọng nói tuyệt vọng. Mắt cô nhìn lên gương mặt lạnh lùng của anh mà tim không khỏi đau xót. Cô cũng lấy trong túi ra tờ hợp đồng bạn gái trước đây của cô và anh mà vội vàng đưa nó trước mặt anh. Cô cười nhẹ một cách tuyệt vọng như tự cười chính bản thân mình
"Lâm Khanh, anh nhìn xem. Nhìn xem đây là gì."
"Đây là hợp đồng mà anh đã lừa em kí đấy. Anh và em đã kí hợp đồng và chúng ta đã yêu nhau. Anh có nhớ không?"
"Uyển An, tôi thật sự không nhớ được cô. Nếu như cô đã nói trước kia chúng ta chỉ là quan hệ hợp đồng thì bây giờ tôi muốn kết thúc nó. Tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ trả đủ cho cô"
Từng câu từng chữ của Mặc Khanh như nhát dao cứa vào tim cô. Đúng là anh có rất nhiều tiền nhỉ? Trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Trước kia là anh dùng tiền để lừa cô lấy anh còn bây giờ anh cũng dùng tiền để xin cô buông tha anh. Nhưng cô lại chẳng thể trách móc anh, vì chính cô là người khiến anh thành như bây giờ. Có lẽ đây là ông trời đang trừng phạt cô sao?
"Mặc Khanh, anh cho em 3 tháng. Chỉ 3 tháng thôi. Em chắc chắn sẽ khiến anh nhớ ra em mà"
"Được. Tôi cho cô 3 tháng. Nếu lúc đấy tôi vẫn chưa nhớ ra cô thì cô hãy ngoan ngoãn kí tên vào đơn ly hôn "
"Được. Em hứa với anh, nếu anh thật sự không nhớ được em. Thì lúc đấy em sẽ ra đi mà không cần một đồng nào tiến của anh cả"