Cuối buổi học, Chân Đa Trân ngồi trước bàn giáo viên viết nhật ký giáo viên.
Cổ họng có phần đau nhức, nhưng bất kể thế nào, cô vẫn cố chịu đựng đến khi ban một tan học.
Máy lạnh ầm ầm hoạt động.
Bất kể là đông hay hạ, nó đều phải làm việc, số phận của nó cũng khổ như cô vậy...... Trước ngày hôm nay, cô chưa bao giờ cảm thấy vất vả, nhưng đến chập tối, sau khi cô đột nhiên hiểu ra khoảng cách của mình và người đàn ông tỉ phú kia, cô bắt đầu trở nên có chút hận đời.
"Con bé này sao có thể xứng đôi với anh Ưng Chí của chúng ta chứ?"
Một thanh âm trong trẻo mà bướng bỉnh quanh quẩn trong đầu cô.
Có lẽ, cuối cùng cả đời cô cũng không có cách nào sánh vai cùng người đàn ông đó.
Chân Đa Trân giọng điệu miễn cưỡng, che giấu sự buồn bã của bản thân, cầm lấy tách trà lạnh của mình ở trên bàn, một hơi uống cạn.
Để máy ghi âm, bút viết, tấm dạy học trên bàn giáo viên về vị trí cũ, cô đứng lên, nhìn sắc trời đen thui ngoài cửa sổ.
Đêm nay là một đêm mà có căng mắt ra cũng chẳng nhìn thấy ngôi sao nào...... Cô ra khỏi cửa thì mặt trời đã ở giữa không trung, chờ đến khi cô về nhà thì ngay cả một ngôi sao cũng nhìn không thấy.
Hôm nào cô về nhà cảnh sắc cũng như vậy, tại sao hôm nay lại cảm thấy thê lương (buồn thương, lạnh lẽo) đến thế?
Thật phiền!
Chân Đa Trân đứng trước của sổ, nước mắt cứ như vậy đột nhiên rơi xuống.
Cô không biết vì sao mình muốn khóc, nhưng cô cảm thấy mình thật tủi thân, không khóc không được.
Cô cố gắng như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Vận mệnh nếu như tốt một chút sẽ không để cô gặp lại Mạc Ưng Chí, sau khi xảy ra chuyện tình một đêm mới hiểu biết bọn họ có khoảng cách rất lớn, như vậy sẽ làm cô rất khổ sở, rất đau sở...... Mà người đàn ông kia, căn bản là không biết cô đang đau khổ vì khoảng cách của bọn họ......
Chính là, vì sao cô lại muốn trốn ở một nơi không có người mà rơi lệ chứ?
Cô chợt cảm thấy hành động của mình thật buồn cười...... Thì ra cô chỉ thích hợp diễn văn nghệ thôi. Cô lại vẫn luôn cho rằng mình thích hợp làm diễn viên hài kịch nữa chứ!
"Hi, Annie."
Chân Đa Trân vừa bước vào văn phòng liền phát hiện trong văn phòng có hai người đàn ông một lớn một nhỏ còn chưa rời đi.
Nhỏ là Mạc Siêu Luân, còn lớn là giáo viên dạy kèm ở ban phụ - Diệp Chí Uy.
Cô nhìn đồng hồ trên tường - Trời! Đã chín giờ rưỡi rồi.
"Sao còn chưa đi vậy?" Cô mỉm cười với người đàn ông lớn.
"Ba của thằng nhóc này còn chưa tới. Tôi thấy nó ở đây một mình thật đáng thương, liền ở lại với nó." Diệp Chí Uy lần đầu tiên nói chuyện với Chân Đa Trân, giải thích có chút lắp bắp.
"Con không cần, con có cô Annie giúp con rồi." Mạc Siêu Luân lập tức sửa lại.
Liếc mắt nhìn thằng nhóc kia một cái, Diệp Chí Uy âm thầm thề ngày mai nhất định phải ra bài tập thật khó cho nó làm mới được.
"Ba con tại sao còn chưa đón con về nhà vậy?" Nhìn thấy trong mắt Mạc Siêu Luân là sự cô đơn nhưng quật cường, cảm giác đau lòng liền lan tỏa trong lòng Chân Đa Trân.
"Rất bình thường mà." Mạc Ưng Chí gật đầu, cố tình làm như không thèm để ý, "Ba con rất nhiều việc, trước kia đều để gia sư tới đón con, nhưng bây giờ không mời gia sư nữa, vú Vương sẽ đến đón con, chỉ có điều gần đây vú Vương lại xin nghỉ......"
Cậu cố gắng đem tình hình nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng đáy mắt vẫn để lộ sự cô đơn.
Người nào cũng được, cậu hy vọng có người có thể nói chuyện với cậu, cho nên mặc dù Diệp Chí Uy ở lại đấu võ mồm với cậu, cậu cũng không thật sự ghét anh ta.
"Vì sao về sau lại không mời gia sư nữa vậy?" Chân Đa Trân cố gắng duy trì thái độ bình tĩnh - mặc dù có chút khó khăn.
"Mấy giáo viên đó đều là hồ ly tinh, nhìn thấy ba con thì sẽ không để ý đến con nữa, con rất tức giận, ba con cũng không vui." Giọng nói non nớt đầy ý vị cáo trạng.
Ừm, không ngờ trong thế giới hỗn loạn này vẫn còn có đứa bé ngây thơ đến thế. Chân Đa Trân nhìn thấy sự cô đơn trong mắt Mạc Siêu Luân.
Cậu hy vọng những người khác có thể quan tâm đến cậu một chút.
Cô phảng phất như thấy được tuổi thơ mình trong mắt thằng bé, cảm giác đau lòng trào dâng trong lòng cô.
Hồi nhỏ, mẹ cô mất sớm, ba cô đi bước nữa, mẹ kế không thích cô, cho nên cô thường ở một mình ở chỗ ba mẹ cô ngày xưa chung sống, nhớ về cuộc sống vui vẻ xưa kia...... Mà ba cô ngoại trừ đóng học phí cho cô thì cũng chỉ cho cô một chút tiền tiêu vặt.
Thời gian cô đơn, cô chỉ có duy nhất một người bạn là Mạc Ưng Chí ở cách vách.
Nhìn anh cởi mở, sự cô đơn trong lòng cô sẽ mau chóng tan đi, hai người vừa ầm ĩ vừa náo loạn, cùng nhau vượt qua ba năm ngây ngô, đến tận khi anh phải ra nước ngoài du học.
"Cô Annie đưa con đi ăn bánh dâu tây nhé?" Cô vẫn còn nhớ sở thích của cậu.
"Dạ......" Trong mắt Mạc Siêu Luân loé lên vẻ khác thường, rất muốn gật đầu.
"Tôi sẽ mời." Diệp Chí Uy vội vàng ngỏ lời.
Không ngờ thằng nhóc này lại có sức quyến rũ đến vậy, còn có thể khiến Đa Trân đưa nó đi ăn nữa! Xem ra anh ta phải nịnh bợ nó thật tốt mới được.
"A?" Thầy Diệp muốn mời bọn cậu đi ăn sao? Thật tốt, thật tốt. Mắt Mạc Siêu Luân sáng lên.
"Không được!" Giọng nói trầm thấp của Mạc Ưng Chí vang lên sau lưng bọn họ.
"Ba......" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Siêu Luân nhăn lại, lần đầu tiên cậu cảm thấy thất vọng vì sự xuất hiện của ba đẹp trai.
"Anh cuối cùng cũng xuất hiện." Chân Đa Trân nhìn thấy gương mặt góc cạnh của Mạc Ưng Chí, trong lòng liền dâng lên một sự tức giận.
"Công ty có rất nhiều việc. Anh đã cố gắng nhanh hết mức có thể rồi." Mạc Ưng Chí thản nhiên giải thích nhưng sau đó hai cánh môi mỏng lại mím chặt, tựa như không mấy vui vẻ.
Chân Đa Trân bởi vì có người ở đây nên không nói chuyện, chỉ rầu rĩ trừng mắt nhìn con người ngang ngược, liều lĩnh trước mặt.
Anh vẫn dám xuất hiện nói không được sao? Thật đúng là một con người đáng ghét!
Mà Diệp Chí Uy khi thấy người đàn ông toàn thân tràn ngập hơi thở vương giả này xuất hiện, anh ta biết buổi hẹn với người đẹp hôm nay đã bị ngâm nước nóng rồi.
Lưu luyến nhìn Chân Đa Trân một cái, Diệp Chí Uy mới vỗ vai Mạc Siêu Luân, rời đi trước.
"Tôi cũng nên đi rồi." Chân Đa Trân thu dọn thứ gì đó trên mặt bàn.
"Đừng đi! Anh còn phải nói tiếng cảm ơn với em." Đứng cạnh người đẹp, anh vươn tay ngăn bàn tay nhỏ bé đang chuyển động trên mặt bàn lại.
"Hôm nay là thầy Diệp ở cùng con anh, muốn cảm ơn thì cảm ơn anh ta đi." Cô dùng sức rút tay về, khó chịu giải thích.
"Nhưng anh đặc biệt đến là muốn mời em ăn cơm." Nói xong, anh lại có thể lấy ra một đóa hoa hồng rực rỡ nở rộ từ sau lưng.
"Hừ!" Chân Đa Trân hừ nhẹ một tiếng.
Một đóa hoa đã nghĩ là có thể lấy lòng cô? Anh nghĩ cô dễ hầu hạ như thế ư?
Cắm hoa vào bình hoa ở trên bàn, cô tiếp tục thu dọn đồ đạc.
"Cô giáo, đi ăn cơm với con đi mà!" Không nghe thấy Chân Đa Trân trả lời, Mạc Siêu Luân chạy đến bên cạnh hai người lớn, bắt đầu làm nũng.
Nghe thấy thanh âm cầu xin mềm mại của Mạc Siêu Luân, Chân Đa Trân tức đầy một bụng rốt cuộc cũng dừng động tác đang làm lại, "Nhưng ba con lại vì công việc mà bỏ mặc con đó."
Làm người giám hộ mà không chút để ý như thế, anh rốt cuộc là có ý thức trách nhiệm không đây?
"Phải chăm chỉ làm việc thì mới có thể mời em về làm giáo viên cho Siêu Luân mà!" Mạc Ưng Chí nghĩa chánh từ nghiêm (đầy lý do thuyết phục lẫn nghiêm khắc), mà Mạc Siêu Luân ở phía sau anh đã bắt đầu muốn reo hò.
Ba đối xử với cậu quả nhiên rất tốt!
Đúng là nói hươu nói vượn (nói khoác), tập đoàn Hoàn Vũ núi vàng núi bạc, tổng giám đốc của bọn họ tại sao phải vất vả làm việc mới có thể mời gia sư chứ?
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến cô đâu?
Cô có quyền gì mà chất vấn người ta liều mạng đi kiếm tiền, nhưng lại để con học tại ban bổ túc?
Nhìn nụ cười của Chân Đa Trân cứng đờ, Mạc Ưng Chí biết ngay là cô đang tức giận.
"Đừng giận, anh thật sự bề bộn rất nhiều công việc, nhưng chuyện anh sơ sẩy anh nhất định sẽ bồi thường!" Người đàn ông đưa tay phải qua, chặn bàn tay đang hoạt động trên bàn lại.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, rồi kéo tay Mạc Siêu Luân, hừ một tiếng thật mạnh.
"Hôm nay có tới mấy hội nghị nên mới kéo dài đến bây giờ...... Anh đói sắp chết rồi đây, chúng ta cùng đi ăn có được không?" Người đàn ông lớn lấy lòng một lớn một nhỏ.
"Phải có bánh ngọt vị dâu tây con mới chịu!" Mạc Siêu Luân nắm lấy thời cơ ra điều kiện.
"Không thành vấn đề." Người đàn ông lớn đồng ý.
Nói giỡn ư, anh để con mình học ở ban bổ túc là vì Chân Đa Trân ở đó, bây giờ con mồi đã tới tay, đương nhiên là phải đối xử thật tốt với cái bụng của thằng nhóc này rồi.
"Vậy tại sao tôi và thầy Diệp dẫn nó đi ăn lại không được?" Chân Đa Trân nhíu mày, gây khó dễ."
"Anh chỉ hy vọng bọn em không bỏ lại anh thôi mà." Người đàn ông lớn nhướng mày, giải thích cho hành động vừa nãy.
Tuy rằng không tin, nhưng cô cũng lười nói lại, chỉ hừ nhẹ một cái.
Nghĩ đến chuyện tình một đêm xong anh chẳng tỏ vẻ gì, trong lòng cô mặc dù khó chịu nhưng cô lại không muốn anh cảm thấy cô yêu anh......
"Thật đó. Cho anh một cơ hội, anh sẽ bù đắp thật tốt cho hai người." Người đàn ông lớn hết lần này tới lần khác cam đoan.
Chân Đa Trân đành phải chiếm lợi, thuận tiện ăn một bữa ngon.
Chỉ cho thứ khác không nên có chuyện, buộc mình không được nghĩ bất cứ cái gì......
Ba người như một gia đình nhỏ ngồi bên cửa sổ sát đất, vừa ăn cơm, vừa thưởng thức cảnh đêm của nội thành.
Vô cùng hài lòng.
"Ăn no quá!"
Ăn xong một phần chân gà nướng và một chiếc bánh dâu tây bơ, hai mí mắt của Mạc Siêu Luân đã muốn đánh nhau, bắt đầu muốn ngủ.
Mạc Ưng Chí gọi phục vụ đến tính tiền, tìm khách sạn, đưa thằng nhóc Siêu Luân vào phòng VIP.
"Anh rất hay đến khách sạn này sao?" Chân Đa Trân thử hỏi. Nhìn thái độ quen thuộc của Mạc Ưng Chí, cô tự nhiên liên tưởng đến một chuyện.
Nhà ăn có tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm Đài Bắc (một vùng đất nằm ở phía bắc Đài Loan - Trung Quốc)......
Mang trẻ em tới đây tiêu tiền, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, còn bọn họ thì vẫn tiếp tục dùng cơm ở nơi có tầm nhìn rộng lớn...... Chậc, đúng là người có tài có tiền, cuộc sống quá tốt.
Nếu như vậy, cô tuyệt đối không có khả năng tự mình tới ăn ở đây.
Mấy người đàn ông theo đuổi bạn tốt của cô - nữ thần Tâm Nghi khi đưa "người nhà" (bên gái) đi dùng bữa, bình thường cũng không đến chỗ cao cấp như vậy.
Nhìn lại cuộc sống của cô, đúng là vô cùng tiết kiệm, đơn giản.
"Này." Mạc Ưng Chí cắt thịt gà để vào đĩa của Chân Đa Trân. Thật ra nhà hàng này là anh đầu tư cùng bạn, nhưng chuyện này không quan trọng.
"Tôi còn chưa ăn xong của mình mà." Cô chỉ thịt bò trước mặt.
Ra ngoài với người có tiền, cô tuyệt đối sẽ không bạc đãi cái bụng của bản thân, đặc biệt là vào giờ cơm.
Mà thịt bò trước mặt còn chưa ăn xong, cô tuyệt đối sẽ không lấy bụng đi ăn cái khác.
"Gà nướng ở đây rất nổi tiếng, chất thịt tươi non nhiều nước, da vừa mỏng vừa giòn, có rất nhiều trình tự, Siêu Luân mỗi lần đến đây đều phải ăn một cái đùi gà mới buông tha." Mạc Ưng Chí thản nhiên giải thích.
"Ừm?" Là thế này phải không?
Chân Đa Trân dùng ánh mắt hoài nghi liếc nhìn người đàn ông này một cái, anh là tổng giám đốc có tiền, nhất định sẽ không tranh thịt bò với cô đâu.
Vì thế cô đưa nĩa qua, đem thịt gà nhét vào miệng, ăn hết một miếng lớn.
Ừm, ăn rất ngon!
"A, vậy anh chia một nửa con gà cho tôi đi." Chân Đa Trân vừa ăn thịt bò, vừa độ lượng nói.
Chia một nửa phần gà nướng cho cô đương nhiên là không thành vấn đề. Chỉ có điều anh đã từng cùng rất nhiều phụ nữ ra ngoài ăn cơm, không một người nào, không phụ nữ nào là không nói: "Em gần đây đang giảm béo, cho em một phần salad Điền Viên là được rồi.", không ngờ lại có người phụ nữ không làm bộ chút nào trước mặt anh, trong lòng cảm thấy rất dễ chịu.
Có một vấn đề rất quan trọng ở trong lòng anh, không thể không hỏi
"Tiểu Trân, em ăn nhiều như vậy không sợ béo sao?"
"Béo chết cũng muốn ăn! Tôi thà làm quỷ no cũng không muốn bị chết đói đâu." Cô không có hứng thú làm xác ướp gầy trơ xương.
Nói xong, cô lại nhét một miếng thịt bò tươi non vào miệng.
Hứ! Không ăn là đồ ngốc.
"Ha ha......" Mạc Ưng Chí nhịn không được, cuối cùng ôm bụng cười to.
Người đàn ông mặt lạnh thoáng ôn hoà, điều này khiến Chân Đa Trân hiểu Nam nhân băng thì ra anh thật sự không vui......
Rốt cuộc là có vụ làm ăn khó thành công ảnh hưởng đến tâm trạng của anh hay là có liên quan đến chuyện không quan tâm đến đứa con học ở ban bổ túc?