Cha Quan hoá phép đứng ở trước mặt Quan Mỵ Du, gương mặt ông nghiêm nghị không có chút mùa xuân nào.
Cô cười trừ, nhìn ông bằng ánh mắt vô tội.
"Cha!" Cô giở giọng ngọt ngào.
"Dám phá cả kết giới, con đúng là coi trời bằng vung rồi." Ông cau mày răn dạy.
"Kết giới nó tự biến mất đó cha, con không có phá. Cha biết con không phá được kết giới này mà, cha!!!"
Cô mếu máo, vừa nói vừa chảy nước mắt rất đáng thương. Từ xưa đến giờ Cha Quan thương cô nhất, cô không tin nửa tháng trời chưa khiến ông nguôi giận.
Tiểu Thúy đi bên cạnh cha Quan cũng thêm mắm dặm muối, nào là:
"Tiểu thư cực khổ rồi, cả ngày buồn chán."
"Tiểu thư ở trong đó ngột ngạt lắm đó ông chủ."
"Ông chủ biết tính tiểu thư là thích đi đây đi đó mà... Im lặng!"
Tiểu Thúy bị quát cũng không dám nói thêm lời nào nữa.
Quan Mỵ Du mếu môi nhìn cha Quan, sau đó nhíu mày tỏ vẻ uất ức nói:"Cha không thương nữa thì thôi. Nhốt con đi, nhốt cả đời này đi luôn cũng được."
Nói rồi cô đi vào phòng đóng cửa tỏ vẻ giận lẫy cha. Ông cũng ú ớ nhìn theo, cuối cùng cũng không chịu dỗ cô.
Quan Mỵ Du đánh hơi được cha Quan đã rời đi, ông cũng không có làm lại kết giới. Cô như mở cờ trong lòng, kế giận dỗi này quả nhiên là có hiệu nghiệm.
*
Lâm Hạo hoàn hồn tỉnh lại, anh nhớ mình đã rơi vào một không gian ma quái. Ở đó những oan hồn muốn bám víu lấy anh, lôi kéo anh ở lại đó. Nhưng cũng không biết ở đâu có một lực vô hình, nó giống như một cái động cơ đẩy linh hồn anh đi về phía trước vượt qua biết bao nhiêu cửa ải.
Rồi anh tỉnh lại, trên giường của nhà họ Lâm. Bên cạnh là Lâm Tử vẫn luôn túc trực.
"Lâm Hạo, con về rồi." Lâm Tử không giấu nổi niềm vui.
Anh đã ngủ hai ngày rồi, ông ấy còn sợ anh sẽ ngủ mãi không dậy nữa.
Lâm Hạo mơ hồ nhìn xung quanh, anh thực sự nhập xác hoàn hồn rồi. Trên tay vẫn còn cầm vòng tay của Quan Mỵ Du, anh cố nhớ lại hoàn cảnh lúc ấy, sao cô không cùng đi với anh?
Hay là cô không thể đi?
"Ông làm phép, tôi muốn quay lại đó một lần nữa."
"Tôi cũng muốn đi."
Triệu Tuấn Dương không biết đến từ lúc nào, hắn cũng đòi đi.
Lâm Tự khó xử nhìn hai người đàn ông, đây là hai người kỳ lạ nhất mà ông đã gặp trong đời.
Lâm Hạo nhìn hắn, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi:"Cậu nhỏ cũng biết chuyện của cô ấy?"
"Biết!"
Anh biết mà, xưa nay Triệu Tuấn Dương tỏ ra là người không tin vào ma quỷ. Sống chung với Quan Mỵ Du cô không tin họ không có chung đụng, cô mê Triệu Tuấn Dương như vậy, không kiếm cớ nắm tay nắm chân mới lạ. Biết cô không phải con người mà còn cố giữ cô lại, hắn có ý gì anh dùng đầu gối suy nghĩ cũng hiểu.
"Chỗ đó không phải ai cũng tới được. Cậu nhỏ cứ ở lại đi, cháu đi là được."
"Cậu muốn đi." Hắn không thể nào đợi thêm được, hắn muốn gặp Quan Mỵ Du để xin lỗi.
Chuyện khốn nạn mà hắn đã làm với cô, cứ bám víu lấy tâm trí hắn không buông tha.
Lâm Tự nhìn hai con người kỳ lạ này, khẽ tặc lưỡi thở dài. Lâm Hạo không phải là con trai của ông, Triệu Tuấn Dương cũng không phải là dòng họ của vợ ông.
Họ đến giống như một sự sắp đặt, vợ ông nói, Triệu Tuấn Dương có ma lực hấp dẫn người khác. Không biết có thuật thôi miên gì mà lời hắn nói, cả nhà vợ ông đều nghe răm rắp...
Hắn nhìn cái vòng tay mà Lâm Hạo đang cầm, tiến tới giật lấy, hắn hỏi:"Cháu gặp cô ấy ở dưới đó?"
"Gặp thì sao?" Anh tức giận vì hắn tự tiện giật đồ của mình.
Với lại vì sao hắn lại tới đây, hắn nói hắn không tin chuyện ma quỷ mà? . Đam Mỹ Cổ Đại
Biết Quan Mỵ Du là ma rồi, tại sao vẫn muốn tìm gặp cô ấy?
Hàng ngàn câu hỏi chạy trong đại não của Lâm Hạo, anh không tìm được câu trả lời.
Cái vòng ấy lại phát sáng, thứ ánh sáng chói loá. Anh không hiểu cái vòng ấy sao cứ thích phát sáng như vậy, lần nào nó phát sáng cũng có chuyện.
Ba người đàn ông không ai mở nổi mắt...
Lâm Hạo và Lâm Tự mở mắt ra lần nữa, vẫn là căn phòng ấy nhưng Triệu Tuấn Dương đâu?
Hắn biến mất rồi, đã biến đi đâu?
"Ông làm phép đi, tôi xuống đó một chuyến nữa."
Anh nằm bên giường, chuẩn bị xuống dưới Địa Phủ. Anh có linh cảm có chuyện gì đó sắp xảy ra, chưa bao giờ anh có một loại cảm giác mãnh liệt đến vậy.
"Không thể được, tôi... Tôi kiệt sức rồi, đợi thêm hai ngày nữa mới được."
Lâm Tự từ chối đề nghị, đi Địa Phủ mà anh giống như đi ra chợ mua bó rau, muốn đến là đến? Vì làm phép ông cảm thấy mình suy yếu rõ rệt, không thể tiếp tục cố sức nữa.
"Ông dám nói không?" Anh xách cổ áo của ông lên gầm.
"Giờ con có giết cha cũng vậy thôi, cha không thể nào làm phép được nữa."
"Vô dụng."
Lâm Hạo bất lực, anh không biết làm phép. Còn Triệu Tuấn Dương hắn và cái vòng đã đi về đâu?