Bạn Gái Cuối Cùng Của Triệu Phú

Bạn Gái Cuối Cùng Của Triệu Phú - Chương 6: Nhẫn, vứt nó đi




- Đàn ông chưa cai sữa so với đàn bà chưa dứt sữa, đáng sợ hơn nhiều -

Khương Nghị đột nhiên đến chơi, dọa cho Nguyễn Trữ Khanh giật mình. Cô nàng nhìn Phùng Sở Sở, thấy cô cố ý đứng dậy đi mở cửa, bèn kéo cô lại nói: "Đừng mở cửa, để anh ta đi đi, mình không muốn gặp anh ta."

Phùng Sở Sở cười vỗ vỗ tay cô bạn, khuyên nhủ: "Cậu cứ trốn tránh anh ta mãi như vậy cũng chẳng phải cách, chẳng bằng để anh ta vào, mọi người ngồi xuống, bình tĩnh nói cho rõ ràng, có lẽ anh ta sẽ hiểu."

Nguyễn Trữ Khanh nghe cô nói có lý, liền buông lỏng tay. Phùng Sở Sở bước lên trước, mở cửa ra. Chỉ thấy Khương Nghị đứng ngoài cửa, tay cầm một bó hoa hồng đỏ to, mặt đầy lo lắng. Vừa thấy Phùng Sở Sở, anh ta có chút giật mình, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, lên tiếng chào hỏi rồi bước vào nhà, mặt đầy nụ cười, chạy về phía Nguyễn Trữ Khanh.

"Anh tới làm gì?" Nguyễn Trữ Khanh đứng dậy, lạnh lùng nhìn Khương Nghị, "Tôi đã nói rồi, chúng ta chia tay, sau này anh đừng đến tìm tôi nữa."

Khương Nghi nôn nóng, thoát cái đã nhét hoa vào trong tay Nguyễn Trữ Khanh, quỳ một chân xuống, móc từ trong túi ra một chiếc hộp bằng nhung xinh đẹp, mở ra, giơ đến trước mặt Nguyễn Trữ Khanh nói: "Anh biết, em giận anh cứ chần chừ mãi không kết hôn với em. Trước kia là do chị anh nói, anh còn trẻ, phải lập nghiệp rồi mới thành gia, cho nên anh mới lần lữa như vậy. Anh xin lỗi, Trữ Khanh, anh biết anh sai rồi. Em yên tâm, anh đã thuyết phục chị rồi, chị đồng ý cho bọn mình kết hôn, hôm nay anh tới là để cầu hôn với em đây."

Nguyễn Trữ Khanh nhìn Khương Nghị quỳ ở đó, người đàn ông này, từ khi tốt nghiệp đại học đến giờ vẫn luôn ở bên cô. Hai người bọn họ, không phải không có những thời gian vui vẻ. Khi ấy cô cũng cảm thấy anh ta là một người đàn ông có thể phó thác chung thân. Nhưng càng tiếp tục cuộc yêu đương này, cô lại càng cảm thấy hy vọng kết hôn thêm mong manh. Không phải là do Khương Nghị không đủ yêu cô, cũng không phải vì cô không yêu Khương Nghị, mà là vì người chị gái vẫn chen giữa bọn họ kia, cô không thể nào có được một Khương Nghị trọn vẹn.

Bất cứ lúc nào, cho dù là kết hôn, có con, địa vị của chị gái trong lòng Khương Nghị vẫn vững chắc không thể lay chuyển. Nguyễn Trữ Khanh cô không thể nào lấy được một trăm phần trăm tình yêu của Khương Nghị. Cô không thể chịu được việc chia sẻ chồng mình với một người phụ nữ khác, hơn nữa còn là một người phụ nữ cô vĩnh viễn không thắng được. Mọi người đều nói, tình yêu tựa như nước hoa, để càng lâu, mùi thơm càng phai nhanh. Mà tình thân, lại giống như rượu lâu năm, chỉ thấy càng ngày càng nồng.

Đã vậy, cô tình nguyện chắp tay xin nhường, không chiếm được Khương Nghị trăm phần trăm, năm mươi phần trăm còn lại cô cũng không cần.

Khương Nghị thấy Nguyễn Trữ Khanh chỉ nhìn mình không nói gì, cũng không nhận lấy chiếc nhẫn, trong lòng có chút hốt hoảng, vừa muốn mở miệng giải thích, lại nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Nguyễn Trữ Khanh từ đỉnh đầu dội xuống: "Hoa và nhẫn này, anh mang về đi. Tôi sẽ không kết hôn với anh đâu."

"Tại sao?" Khương Nghị bật dậy từ dưới đất, hét lớn.

Nguyễn Trữ Khanh lại dị thường bình tĩnh, cô vươn tay, cầm lấy chiếc hộp trên tay Khương Nghị, nhìn chiếc nhẫn kim cương to lớn bên trong, cười khổ nói: "Viên kim cương này, chắc cũng hai cara. Tôi nghĩ, lấy tiền lương của anh chắc là không mua nổi. Khỏi cần phải nói, đây cũng là tiêu tiền của chị anh đúng không."

Khương Nghị bị cô nói cho như vậy, có chút ngượng ngùng, ngập ngừng nói: "Là vì chị anh cứ muốn mua loại to, nói như vậy mới có vẻ có thành ý. Bây giờ anh chưa có nhiều tiền như vậy, cũng chỉ đành hỏi mượn chị ấy thôi. Có điều em yên tâm, sau này anh sẽ trả lại cho chị ấy." Khương Nghị nói xong, có chút gấp gáp, hận không thể giơ tay lên thề với trời.

"Trả? Anh lấy gì mà trả?" Nguyễn Trữ Khanh khinh miệt nhìn anh ta, "Cả người anh, có thứ gì là không phải tiêu tiền của chị gái anh. Anh mua đồ cho tôi, chỉ cần quá năm trăm ngàn, có thứ nào là không phải chị ấy bỏ tiền ra? Ngay cả công việc kia của anh, nếu không có chị gái anh, anh tưởng là anh có thể có được công việc đó sao? Cho tới giờ anh chưa từng dựa vào chính bản thân mình kiếm lấy một phân tiền, cho dù sau này anh có trả tiền lại cho chị ấy, cũng vẫn là dùng tiền của chị ấy để trả chị ấy thôi. Có gì khác với việc chị ấy mua cho anh?"

Khương Nghị càng nghe mặt càng đỏ, mồ hôi trên trán toát ra, anh ta cũng không dám lau, chỉ đứng đó, nghe Nguyễn Trữ Khanh dạy dỗ.

Nguyễn Trữ Khanh nhìn chiếc nhẫn, đột nhiên mặt liền biến sắc, giọng nói trở nên bén nhọn mắng: "Hừ, chị ta nói phải mua loại to mới có vẻ có thành ý? Có phải thế có nghĩa là, trong mắt chị ta, tôi chỉ là một người đàn bà tham tiền, tôi coi trọng anh, chẳng qua là vì coi trọng tiền của chị ta. Tưởng là cầm tiền tới thì cưới được tôi? Khương Nghị, tôi nói cho anh biết, cho dù Nguyễn Trữ Khanh tôi có là một người phụ nữ ham tiền thật đi chăng nữa, tôi cũng có thể dựa vào bản lãnh của chính mình, tìm một người đàn ông giàu có hơn anh gấp trăm, gấp ngàn lần!"

Theo câu nói cuối cùng kia, hộp nhẫn trong tay Nguyễn Trữ Khanh cũng bị quăng ra ngoài như một thứ đồ bỏ đi, đập vào vách tường đối diện, tiếp đó, liền lăn vào trong góc tường.

"Mang theo đồ của anh, lập tức cút khỏi nhà tôi." Nguyễn Trữ Khanh nhét bó hoa lại vào tay Khương Nghị, hạ lệnh trục khách.

Khương Nghị cầm bó hoa kia, quay đầu nhìn hộp nhẫn nằm trong góc, bi phẫn dâng trào, không nhịn được gào lên, "Sao em có thể tuyệt tình như vậy, rốt cuộc anh sai sót ở chỗ nào, chị anh đắc tội em ở đâu mà khiến em phải nói năng cay nghiệt như vậy?"

"Tôi cho anh hay, chính là bởi vì anh có chị anh, có một bà chị tốt như vậy nên tôi mới tuyệt đối không lấy anh!"

Phùng Sở Sở đứng một bên xem cuộc chiến, thấy cả hai đều nổi giận, giống như sắp cãi một trận tưng bừng, nhanh chóng đứng lên trước khuyên can: "Hai người đừng xúc động như vậy, có gì thì từ từ nói, cãi cọ cũng đâu giải quyết được vấn đề."

Khương Nghị nhìn Phùng Sở Sở, mở miệng chỉ trích nói: "Sở Sở, cô cũng thấy đấy, không phải tôi muốn cãi nhau với cô ấy, là cô ấy cố ý gây chuyện với tôi. Tôi có thành ý đến cầu hôn, cô ấy lại nói ra những câu như vậy, tôi có thể không tức giận được sao?"

Nguyễn Trữ Khanh cười lạnh hừ một tiếng: "Tôi cũng đâu có mời anh tới. Một năm qua, tôi đã nói chia tay bao nhiều lần, tự anh biết lấy, nếu không phải giờ không thể nhịn được nữa, tôi sẽ không làm như vậy. Tôi cho anh hết cơ hội này đến cơ hội khác, nhưng anh vẫn cứ như vậy, đến hôm nay, tự anh tới cửa rước lấy nhục, sao có thể trách tôi?"

"Nguyễn Trữ Khanh, cô!" Khương Nghị ức đến không nói lên lời. Anh ta không ngờ, người bạn gái dịu ngoan như con cừu non lại có một ngày trở nên bén nhọn như vậy, khó gần gũi như vậy, giống như đã biến thành một người khác.

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, cắt đứt tiếng cãi vã của hai người. Nguyễn Trữ Khanh tiếp điện thoại, là của mẹ cô gọi đến, muốn cô về nhà một chuyến. Cúp máy, cô nhìn Khương Nghị đang mặt đầy tức giận, lạnh nhạt nói: "Giờ tôi phải về nhà, anh đi đi."

"Không được, em phải nói cho rõ ràng đã!" Tính tình trẻ con của Khương Nghị phát tác, túm lấy tay Nguyễn Trữ Khanh, không cho cô đi.

"Anh buông tôi ra." Nguyễn Trữ Khanh vừa giãy dụa, vừa giận dữ kêu lên, "Anh kéo tôi lại cũng vô dụng, không còn gì để cứu vãn nữa đâu."

Khương Nghị vừa tức vừa hận, dù không nói ra lý do thuyết phục để kéo người lại nhưng vẫn không buông tay, chỉ nhìn chằm chằm Nguyễn Trữ Khanh, không chịu để cô bước ra khỏi cửa.

Phùng Sở Sở bước lên, mỗi tay kéo một người, định tách bọn họ ra còn không ngừng khuyên Khương Nghị: "Anh để cô ấy về nhà trước đã, anh làm như vậy, chỉ khiến Trữ Khanh tức giận hơn thôi. Anh muốn khiến cho chuyện không thể vãn hồi nữa sao?"

Khương Nghị nghe Phùng Sở Sở nói vậy, bấy giờ mới buông tay, có điều trong mắt vẫn đầy tức giận, dáng dấp như muốn ăn thịt người.

Nguyễn Trữ Khanh có chút bất an, nhìn Phùng Sở Sở nhíu mày một cái. Phùng Sở Sở hiểu ý cô, vỗ vỗ vai cô, an ủi, "Cậu đi trước đi, để mình khuyên anh ấy, chỗ này giao cho mình đi."

Nguyễn Trữ Khanh nghe vậy, mới an tâm, ra khỏi cửa, về nhà. Phùng Sở Sở và Khương Nghị ngồi xuống sofa, bắt đầu một cuộc nói chuyện kỳ quái.

Hai người, đều có liên quan đến Nguyễn Trữ Khanh, một là bạn bè, một là bạn trai. Giờ người trong cuộc không có ở đây, hai người lại ngồi tụm lại, muốn đem chuyện của đương sự tử tế bàn một phen.

Phùng Sở Sở nhìn dáng dấp cơn giận chưa tiêu của Khương Nghị, liền đứng dậy rót cho anh ta chén nước, đặt trước mặt anh ta, nói: "Anh uống chén nước đi, ầm ĩ cả nửa ngày như vậy chắc cũng mệt rồi."

Khương Nghị có chút ngượng ngập, trước mặt người ngoài mà bị xấu mặt như vậy, mặt anh ta vốn mỏng, nói ra, thực sự có chút không chịu được. Uống nửa cốc nước, ngập ngừng một chút, Khương Nghị mới mở miệng nói; "Sở Sở, Trữ Khanh có phải đã xảy ra chuyện gì không, tại sao cô ấy đột nhiên lại thành ra thế này? Trước kia dù cô ấy cũng từng nhắc đến chuyện chia tay, nhưng chỉ cần tôi đi cầu xin cô ấy, cô ấy tuyệt đối sẽ không mặt nặng mày nhẹ như thế với tôi. Cô nói xem, có phải cô ấy..." Khương Nghị nói đến đây, chợt ngậm miệng, không biết nên nói tiếp thế nào.

"Lời này của anh là có ý gì?" Phùng Sở Sở cũng nghe ra được chút ý tứ của anh ta, nhưng lại không muốn vạch ra, cho dù có khó nghe hơn nữa, cô cũng muốn nghe Khương Nghị chính miệng nói ra.

Khương Nghị ngượng ngùng vò đầu, lắp bắp nói: "Tôi đang nghĩ, có phải cô ấy... có phải cô ấy có người khác rồi đúng không?"

Phùng Sở Sở nghe vậy, không khỏi nở nụ cười: "Nguyễn Trữ Khanh, nói ra, năm ấy ở trường chúng tôi dù không trêu hoa ghẹo nguyệt như Từ Tịch Tịch, nhưng người thích cô ấy cũng không ít. Bốn năm đại học, tôi chưa từng thấy người theo đuổi của cô ấy ngớt bao giờ. Nhưng cô ấy chưa từng yêu đương, giống như bề ngoài của cô ấy, là một cô gái hiền thục bảo thủ. Cho đến khi tốt nghiệp đại học rồi gặp anh."

"Tôi biết, tôi biết Nguyễn Trữ Khanh không phải cô gái tùy tiện như vậy, chẳng qua là, chẳng qua là lần này thực sự có vài điểm khiến tôi khó hiểu." Khương Nghị tự biết nói sai, vội vàng giải thích.

"Tôi làm bạn với Trữ Khanh bao nhiêu năm như vậy, cô ấy muốn bắt cá hai tay hay tìm một người đàn ông tốt hơn, đều có cơ hội. Có điều, cô ấy là một người an phận, chẳng thích động não bao giờ. Tôi chỉ có thể nói, tình cảm của hai người không thể đi đến cùng, không phải là do cô ấy có vấn đề, mấu chốt là nằm ở phía anh."

"Tôi?" Khương Nghị chỉ mình, khó hiểu nói, "Vừa nãy Trữ Khanh cũng nói, là lỗi của tôi, nhưng mà, rốt cuộc tôi sai ở đâu chứ?"

"Anh thực sự không biết sao?" Phùng Sở Sở nghiêng đầu, cười híp mắt hỏi.

Khương Nghị bị nụ cười của cô khiến cho hơi lạnh cả người, đó không phải là nụ cười mang theo thiện ý: "Nói thật, tôi vẫn cảm thấy, mặc dù mình chẳng phải là một người đàn ông xuất sắc gì cho cam, nhưng đối với Trữ Khanh, tôi không hề thẹn với lòng. Không sai, cô ấy rất đẹp, cũng rất ưu tú, nhưng tôi cũng đâu làm gì sai với cô ấy. Chưa từng khiến cô ấy phải chịu ấm ức gì, cô ấy muốn gì tôi đều đáp ứng, cưng chiều như công chúa. Như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"

"Phụ nữ, đôi khi không cần những thứ này. Hoặc nên nói là, chỉ có vậy thôi thì chưa đủ."

"Vậy rốt cuộc tôi đã thiếu sót gì, cô nói cho tôi biết đi, cho dù có chết, cũng phải để tôi được chết rõ ràng chứ." Khương Nghị nóng vội hỏi dồn.

Phùng Sở Sở than thở, lắc đầu nói: "Thực ra thì Khương Nghị này, anh là người tốt, nhưng đối với Trữ Khanh mà nói, anh không phải là đối tượng kết hôn lý tưởng. Bởi vì, anh chưa đủ yêu cô ấy, anh không yêu cô ấy một trăm phần trăm."

"Tôi còn chưa đủ yêu cô ấy sao? Tôi đã bằng lòng cầu hôn cô ấy, vậy sao có thể nói là tôi không đủ yêu cô ấy chứ?"

"Được rồi, vậy tôi hỏi anh, nếu như Trữ Khanh và chị anh cùng rơi xuống sông, anh sẽ cứu ai?" Phùng Sở Sở biết, đây là một câu hỏi rất quen thuộc, hầu như tất cả mọi phụ nữ đều đã hỏi câu này. Rất lâu sau cũng không được đáp án chính xác, nhưng cô vẫn muốn hỏi Khương Nghị, cô muốn nói cho anh ta biết suy nghĩ thực sự trong lòng mình.

Quả nhiên, Khương Nghị bị vấn đề này gây khó dễ, anh ta khó xử nhìn Phùng Sở Sở, nói: "Thế này, rất khó chọn. Sao phụ nữ các cô hay thích hỏi mấy câu như thế này vậy?"

Phùng Sở Sở nhìn bộ dạng này của anh ta, không nhịn được bật cười: "Tôi nghĩ, phần lớn những người phụ nữ khi hỏi vấn đề này, đều đặt mình và mẹ của bạn trai trên cùng một đường thẳng. Mà tôi cũng tin là, phần lớn những người đàn ông trên cõi đời này, nếu gặp phải câu hỏi như vừa nãy của tôi, sẽ không chút do dự buông tha cho chị gái mà chọn bạn gái. Cho dù có chút trái lương tâm, bọn họ cũng sẽ chọn như vậy. Muốn lựa chọn giữa mẹ và vợ, có lẽ có chút khó khăn, nhưng nếu là chị và người yêu thì phần lớn sẽ không cảm thấy khó khăn như anh."

"Tại sao? Chị gái có thể dễ dàng bị buông tha như vậy sao?" Khương Nghị có chút lẫn lộn, trong lòng anh ta, từ trước tới giờ, chị gái vẫn luôn là một sự tồn tại rất đặc biệt, một sự tồn tại có thể khiến cho anh ta an tâm.

"Đúng vậy, chị gái có thể dễ dàng bị buông tha như vậy đấy." Phùng Sở Sở gật đầu một cái, gằn từng chữ." Đàn ông trên đời này, cuối cùng đều phải sống trọn đời với vợ mình, chỉ có vợ mới làm bạn với anh ta đến già, đến khi chết. Mà chị gái thì sao, cho dù là lớn lên từ nhỏ cùng với nhau, cuối cùng cũng sẽ có ngày lập gia đình, rồi sẽ có một người đàn ông khác xuất hiện, coi cô ấy như vật báu, coi cô ấy là người yêu thương nhất trên thế gian này. Khương Nghị, nhân vật của anh bị sai vị trí hết rồi, anh phải là người đàn ông sẽ che chở cho Trữ Khanh kia, chứ không phải là người đàn ông sẽ che chở cho chị gái mình, chị của anh, rồi sẽ có anh rể anh đến che chở, không cần anh phải nhúng tay, anh hiểu không hả?"

Khương Nghị đã hoàn toàn không còn tức giận, anh ta nghe Phùng Sở Sở nói, những lời này, từ nhỏ đến lớn chưa có ai nói với anh ta bao giờ, mà anh ta cũng chưa từng nghĩ đến. Ý nghĩ buông tha cho chị gái, tại sao lại khiến cho anh ta thấy kỳ quái như vậy?