Bạn Gái Cuối Cùng Của Triệu Phú

Bạn Gái Cuối Cùng Của Triệu Phú - Chương 11: Tất cả vì tiền




- Mẹ kế trẻ tuổi, vĩnh viễn là một cái gai trong lòng con riêng -

Tô Thiên Thanh quẹo xe vào trong nhà, trong đầu vẫn vang lên những lời Phùng Sở Sở nói với anh, trên mặt không khỏi hiện lên một nụ cười. Cô nàng này, đúng là vừa ham mạnh lại hiếu thắng, cho dù anh có nói gì cũng không chịu thua một nước, nhất quyết phải bốp chát lại mấy câu trong lòng mới thoải mái. May mà lần này cô ta chỉ là người tổ chức hoạt động thôi chứ không phải người dự thi. Với một nửa tiêu chuẩn mà Tô Thiên Thanh anh đặt ra, cô Phùng Sở Sở này, căn bản không đạt tiêu chuẩn, thậm chí có thể nói là, không điểm. Loại phụ nữ thế này là kiểu Tô Thiên Thanh anh ghét nhất.

Tô Thiên Thanh vừa lái xe vừa suy nghĩ vẩn vơ, không lâu sau xe đã dừng lại trước cửa nhà. Đây là một ngôi biệt thự nằm giữa trung tâm thành phố, không tính là quả lớn, nhưng hơn ở chỗ có ưu thế về vị trí, cho nên vài năm liền vẫn không ngừng tăng giá. Chỗ này đương nhiên không phải bất động sản duy nhất của anh, nhưng lại là nơi anh thích nhất. Ở đây có hồi ức tốt đẹp của anh, mặc dù sau này, những ký ức kia có xen lẫn những hồi ức đau đớn, nhưng dù sao, anh vẫn rất thích ngôi nhà này.

Những ngày tháng làm bạn với mẹ đó đối với anh mà nói, vô cùng quý giá, lúc ấy anh còn trẻ con, thậm chí còn luôn mong chờ là cha đừng có về nhà nữa, ông ta cứ đi cùng với đám hồng phấn tri kỷ đếm không hết kia đi. Anh thích khung cảnh yên bình trong nhà, mà cảnh tượng ấy, lúc nào cũng bị phá vỡ khi cha quay về.

Cho đến giờ anh mới hiểu được tại sao lúc ấy mẹ luôn kiếm cớ gây sự với cha. Bởi vì, chỉ có quan tâm, mới có thể tức giận, chỉ có chỉ trích, mới có thể gây sự chú ý với đối phương.

Tô Thiên Thanh lắc đầu một cái, đỗ xe vào trong gara, đi vào nhà. Đèn trong phòng khách còn sáng, Tô Thiên Thanh từ xa đã nhìn thấy. Vậy có nghĩa là trong nhà có khách. Bình thường khi anh không ở nhà, giờ này chú Lý quản gia đã sớm về phòng nghỉ rồi.

Chú Lý nghe thấy tiếng Tô Thiên Thanh lái xe vào gara đã biết ngay là anh về, sớm đứng ngoài đón, chỉ chỉ người phụ nữ ngồi trên sa lon phòng khách, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, bà hai đến."

Tô Thiên Thanh nhìn vẻ mặt nặng nề của chú Lý, biết ngay là người đến bất thiện. Có điều, những chuyện thế này anh đã gặp nhiều lắm rồi, sớm không còn bỏ vào trong mắt nữa, lập tức phất tay một cái, bảo chú Lý về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì ở lại đối phó với người đàn bà kia.

Người phụ nữ ngồi trên sô pha kia tên là Tịch Mộc, trông khá trẻ, không lớn hơn Tô Thiên Thanh được mấy tuổi. Nhưng cô ta lại là mẹ kế trên danh nghĩa của Tô Thiên Thanh. Cha của Tô Thiên Thanh, Tô Thừa Quang mặc dù trăng hoa thành tính nhưng không ly hôn với vợ. Mấy năm trước vợ chính thức qua đời xong mới cưới cái cô Tịch Mộc trẻ tuổi này vào cửa. Ai biết ngày vui chưa được mấy, Tô Thừa Quang đột nhiên qua đời vì bệnh tim phát tác, để lại một đống cục diện rối rắm cùng với một người đàn bà rắc rối cho Tô Thiên Thanh.

"Cô tới đây làm gì?" Tô Thiên Thanh bước lên trước, không xưng hô gì cả, cũng chẳng khách sáo, nói chuyện rất thẳng thừng.

Sắc mặt của Tịch Mộc rất khó coi, nhưng nghĩ đến cảnh quẫn bách của mình bây giờ, chỉ đành phải giả bộ hiền lành, cười cười nói với anh: "Không có gì, chỉ tới thăm cậu một chút thôi mà. Nói thế nào đi nữa thì tôi cũng là mẹ cậu."

Tô Thiên Thanh cực kỳ khinh bỉ độ mặt dày của người đàn bà này, châm một điếu thuốc, vừa hút vừa nói: "Muộn thế này rồi còn đến nhà tôi, chỉ để nhìn cậu con trai là tôi đây thôi ư, cô có lòng quá đấy."

"Thiên Thanh, tôi..." Tịch Mộc có chút ngập ngừng.

Tô Thiên Thanh lại cười nhạt một tiếng, tiếp lời nói: "Nói đi, cô đến tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì? Tôi nghĩ, chắc không thoát khỏi liên quan đến tiền đâu."

Tịch Mộc thấy tâm sự bị anh nói trúng, có chút lúng túng, nhưng lại thầm cảm thấy may, không cần phải vòng vo nữa, định nói huỵch toẹt ra: "Đúng vậy, tôi đến tìm cậu, là mong cậu có thể cho tôi mượn ít tiền."

"Bao nhiêu?"

"Ách, một ngàn vạn. À, không, không, năm trăm vạn thôi." Tịch Mộc thấy sắc mặt của Tô Thiên Thanh không tốt lắm, lời đã ra khỏi miệng lại vội vàng sửa lại. Mặc dù cô ta biết, một ngàn vạn với Tô Thiên Thanh mà nói chẳng phải chuyện gì khó, nhưng mà thân phận của cô ta đặc thù, nếu cậu ta có trở mặt, cho dù một ngàn đồng cũng chẳng dễ mà đưa cho cô ta.

Tô Thiên Thanh nheo mắt lại, giả bộ như vô tình hỏi: "Sao tôi phải đưa cho cô năm trăm vạn?"

"Tôi nói thế nào thì cũng là mẹ cậu đúng không. Lúc cha cậu còn sống, tôi cư xử với cậu cũng đâu có tệ, hôm nay tôi gặp nạn, mở miệng cầu xin cậu, cậu không thấy chết mà không cứu chứ?" Tịch Mộc có chút căng thẳng, trên gương mặt trẻ trung xinh đẹp, biểu cảm có chút vặn vẹo.

"Tôi nhớ, sau khi cha chết, có chia năm trăm ngàn di sản cho cô, lại thêm ba nơi bất động sản, số tiền đó đã đủ để cô sống đến hai trăm tuổi. Giờ cô lại chạy tới mượn tiền tôi, có phải có chút nực cười không?"

"Phải, đúng là tôi đã cầm năm trăm ngàn, nhưng còn cậu, cậu lấy được đâu chỉ tần ấy? Chỉ sợ là gấp trăm lần của tôi, hôm nay chẳng qua chỉ mượn cậu có năm trăm vạn mà thôi, cậu có cần phải hẹp hòi như vậy không?"

Tô Thiên Thanh dụi tắt điếu thuốc, mặt đã đổi sắc, lập tức trở nên âm trầm: "Tôi chỉ lấy thứ tôi đáng được nhận thôi, về phần cô, tôi chẳng nợ nần gì cô cả. Cha tôi nói cho cô những thứ này, là vì cô đã hầu hạ ông ta mấy năm, coi như tiền công trả cho cô cũng được. Còn những số tiền khác, không hề liên quan đến cô, cô không cần có ý đồ gì với chúng."

"Cậu nói vậy là có ý gì!" Tịch Mộc giận đến mức nhảy lên từ trên ghế, chỉ vào mũi Tô Thiên Thanh mắng, "Cậu cho tôi là kỹ nữ chắc?"

"Chẳng lẽ cô không phải à?" Tô Thiên Thanh hỏi ngược lại, "Cô lấy cha tôi là vì cái gì? Chẳng lẽ vì con người ông ta sao? Đơn giản chính là vì tiền. Cô đừng tưởng tôi không biết, sau khi cha tôi chết, chưa được vài ngày cô đã loằng ngoằng với một thằng trai bao, vừa bao người lại còn chi tiền, giờ tiền bị hắn lừa sạch, còn thiếu nợ, mới chạy đến chỗ tôi diễn vở mẹ con tình thâm. Tiếc là, đầu óc của cô bây giờ đúng là quá đần, tự nhiên lại chạy đến trước mặt tôi rước lấy nhục."

"Thiên Thanh, tôi xin cậu đấy, cậu nể mặt cha cậu, giúp tôi một lần thôi." Tịch Mộc hiểu, Tô Thiên Thanh là người duy nhất có khả năng giúp cô ta, giờ không phải là lúc mang nghĩa khí ra dùng, có tức giận hơn nữa, bày vẽ kênh kiệu hơn cũng không thể bắt cậu ta phun tiền ra. Cho nên, giọng nói của cô ta bắt đầu biến đổi, giở bài đáng thương, hy vọng chiếm được sự đồng tình của Tô Thiên Thanh.

Đáng tiếc, Tô Thiên Thanh từ xưa đến nay vẫn là kẻ không có cái gọi là đồng tình, nhất là đối với người mình hận, chỉ có càng lãnh khốc và vô tình mà thôi. Anh căn bản chẳng thèm nhìn vài giọt nước mắt Tịch Mộc vừa nặn ra, túm tay cô ta, kéo ra đến cửa, mở cửa, nhìn cũng chẳng thèm nhìn đã đẩy cô ta ra ngoài.

Tịch Mộc đứng không vững, thiếu chút nữa ngã xuống, thấy cửa sắt đã bị đóng sập lại, cô ta thực sự cuống cuồng. Chẳng màng đến hình tượng, xông lên đập cửa, kêu gào: "Tô Thiên Thanh, cậu mở cửa đi, cậu nhất định phải giúp tôi lần này, nếu không, tôi thực sự sẽ..."

"Nếu cô muốn ăn Tết trong tù thì cứ đập tiếp đi." Giọng nói lạnh lùng của Tô Thiên Thanh vọng ra từ bên trong, cắt đứt tiếng khóc lóc than thở của Tịch Mộc. Tô Thiên Thanh xưa nay nói được làm được, Tịch Mộc trong lòng có hơi sợ. Cô ta đứng trước cửa một lát, thấy đèn bên trong đã tắt, cũng chẳng có ai đến mở cửa cho mình, biết đòi tiền vô vọng, đành phải xoay người, rời khỏi nhà họ Tô.

Bên kia, Phùng Sở Sở cũng đã về đến nhà, cô vốn nghĩ tha cho Dương Quang một buổi, mai sẽ tìm anh ta nói chuyện của La Giai Cầm. Nhưng lại bị gã Ngô Phong Hoa kia gây sự, sau đó lại còn bị Tô Thiên Thanh chỉ trích, cơn tức trong lòng để càng lâu lại càng tăng, giờ nhịn không nổi, lập tức gọi điện cho Dương Quang.

Dương Quang vừa tắm rửa xong, đang định lên mạng, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc, biết là Phùng Sở Sở gọi tới, trong lòng vui vô cùng. Anh cũng rất tò mò muốn biết cuộc hẹn hò tiến triển thế nào.

Ai ngờ, vừa mới nghe điện, đầu bên kia đã truyền đến tiếng chất vấn nổi trận lôi đình của Phùng đại tiểu thư: "Em hỏi anh chuyện này là thế nào hả, anh làm mai kiểu gì thế?"

Dương Quang nghe mà chẳng hiểu ra làm sao, hỏi: "Sao vậy, con người của Tiểu Mã không được sao? Giai Cầm không hài lòng à?"

"Không phải là người ta không tốt, mà là anh không tốt. Trước khi làm mai mối, tại sao anh không nói cho rõ ràng trước hả?"

"Anh không nói sao?" Dương Quang càng thêm mờ mịt, "Tài sản rồi lai lịch của Tiểu Mã, anh đã nói cho em hết sạch sành sanh rồi, em còn muốn biết gì nữa chứ? Chẳng lẽ em thấy điều kiện của cậu ta không tốt? Không phải vậy chứ, mặc dù cậu ta không được ưu tú như người đàn ông của em là anh đây, nhưng mà cũng là người tốt, xứng với Giai Cầm, sẽ không để cô ấy chịu thiệt."

Phùng Sở Sở nghe thấy đầu dây bên kia, Dương Quang bắt đầu tự tung tự hứng, không nhịn được mà cười ra tiếng, nhưng nghĩ đến những giọt nước mắt của Giai Cầm, trong lòng lại mất hứng, tức giận ngắt lời anh, nói: "Anh đừng có đứng đó mà bốc phét nữa. Em hỏi anh, chuyện Giai Cầm đã ly dị, tại sao anh không nói với Tiểu Mã hả? Kết quả làm cho người ta ghét bỏ Giai Cầm, rốt cuộc là anh nghĩ thế nào vậy?"

Dương Quang nghe chuyện đã bại lộ, có chút giật mình: "Sao cậu ta biết nhanh thế?"

"Nói thế là anh cố ý không nói cho anh ta biết hả?"

Dương Quang có chút ngượng ngập: "Anh định để bọn họ tiếp xúc trước, bồi dưỡng tình cảm đã, đến khi đó dù cậu ta có biết chuyện Giai Cầm đã ly dị thì cũng không để ý nữa."

"Anh, anh là lợn à. Anh tưởng là mình đánh bàn tính kêu lắm sao?" Phùng Sở Sở hừ hừ nói, "Lần này thì hay rồi, trước mặt người ta bị vạch trần, anh chàng Tiểu Mã kia giận đến mức muốn giết người."

"Sao bọn em lại bị phát hiện chứ? Không phải tự mình chủ động nói ra đấy chứ?"

"Không phải, đúng là xui xẻo, tự dưng lại đụng phải gã chồng trước của Giai Cầm, tên đó sỉ nhục cô ấy trước mặt mọi người, anh không thấy đâu, lúc ấy không khí ở đó ngượng ngập thế nào." Nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, Sở Sở thực sự tức đến phát điên.

Dương Quang thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Aiz, thật đúng là hết cách, anh đã mạo hiểm nguy cơ bị chửi, giúp cô ấy giấu diễm, ai ngờ vẫn bị lộ. Mấy chuyện kiểu này, sau này anh không làm thì hơn."

"Hừ, anh tưởng anh thông minh lắm chắc. Tiểu Mã không gọi điện cho anh sao?"

"Không." Dương Quang cảm thấy có chút không ổn, vỗ trán, nhức đầu nói, "Toi rồi, xem ra ngày mai cậu ta nhất định sẽ tìm anh tính sổ. Chắc đêm nay đang nằm nghĩ cách xem dạy bảo anh thế nào đây."

Phùng Sở Sở cuối cùng cũng bị anh chọc cười, bật cười. Có điều, hôm sau khi cô đến tòa soạn, nhìn một đống ảnh chụp của các cô gái bị trả về thì không tài nào cười nổi nữa.

Xấp ảnh này, tất cả đều do bọn họ đã chọn lựa ra, là những cô gái đẹp sẽ tiến vào vòng tuyển chọn tiếp theo. Phùng Sở Sở đếm một lượt, cũng phải gần hai trăm tấm. Số này, chiếm hơn một nửa số bọn họ đã gửi đi lần trước. Tô Thiên Thanh này đang làm trò quái gì vậy? Phùng Sở Sở cảm thấy, mình càng ngày càng không hiểu nổi anh ta.

Gọi Yến Tử vào, chỉ vào xấp hình kia, sắc mặt của Phùng Sở Sở thật sự không đẹp mắt tí nào: "Đây là xảy ra chuyện gì?"

Yến Tử nhìn bộ dạng này của cô, cũng có chút sợ, khó xử nói: "Buổi sáng, trợ lý của Tô tiên sinh đưa tới, nói là những người này bị Tô tiên sinh bác bỏ, không cần tham gia lượt tiếp theo nữa."

"Sao anh ta không nói sớm!" Phùng Sở Sở giận đến vỗ bàn, không riêng gì Yến Tử, ngay cả bản thân cô cũng sợ hết hồn. Cảm giác ran rát ở tay kia, mãi cho đến giờ ăn chưa mà vẫn chưa dịu bớt.

"Cái này, trợ lý nói, tối hôm qua Tô tiên sinh xem hình, cảm thấy không hài lòng với mấy người này, chê vẻ ngoài của các cô ấy chưa đủ thuận mắt, có vài cô còn khiến người ta nhìn mà ghét, cho nên, mới bảo là không cần." Yến Tử vừa nói, vừa xem sắc mặt Phùng Sở Sở. Mặc dù bình thường vẫn nói giỡn quen rồi, nhưng cấp trên một khi đã lên cơn tức rồi thì cô vẫn thấy có chút bất an trong lòng.

Phùng Sở Sở tiện tay cầm một tấm hình lên, ném đến trước mặt Yến Tử, cả giận: "Phụ nữ đẹp thế này, còn chê chưa đủ thuận mắt? Mắt anh ta có phải bị cái gì đập phải rồi không?"

Yến Tử cầm tấm ảnh kia lên, nhìn kỹ, rồi lại nhìn mấy tấm ảnh khác, có chút toát mồ hôi: "Chị Phùng, chị có thấy không, mấy tấm ảnh Tô Thiên Thanh trả lại lần này, rất nhiều người đều có chung một điểm."

"Cái gì?" Phùng Sở Sở thò cổ ra xem.

"Mặc dù một số người trong số đó bề ngoài không tính là đẹp, nhưng phần lớn cũng coi như được, chẳng qua là mấy cô này, nhìn có vẻ không được đứng đắn, trông bộ dạng hệt như hồ ly tinh."

"Em nói thế, cũng có vẻ như vậy." Phùng Sở Sở lại xem mấy tấm ảnh kia một lần nữa. Có vài người trang điểm quá đậm, nhìn qua trông như gái phong trần, còn có mấy cô, mặc dù trang điểm nhẹ, nhưng dục vọng thế tục trong mắt mãnh liệt đến cô là phụ nữ còn nhìn ra. Làm sao thoát khỏi pháp nhãn của một lão tướng đã trải qua sa trường như Tô Thiên Thanh?

Phùng Sở Sở phất tay một cái, bảo Yến Tử mang xấp hình kia ra ngoài, thông báo cho từng người trong số đó, không cần đến tham gia tranh tài nữa. Bản thân cô thì tựa vào ghế, dở khóc dở cười nghĩ, may mà lần này đến là Nguyễn Trữ Khanh, bộ dạng cả người lẫn vật đều vô hại. Nếu đổi lại là Từ Tịch Tịch, chỉ sợ còn chưa gặp được người thật của Tô Thiên Thanh đã bị loại rồi.

Một cô gái giống như Từ Tịch Tịch, cũng chỉ có Tô Bách lớn lên từ nhỏ cùng với cô ấy mới có thể hiểu rõ bản tính của cô nàng. Trong mắt những người ngoài cuộc kia, thoạt nhìn đều là xem hoa trong sương, chỉ thấy hình dáng, không thấy đường cong.