.
.
.
Trên gương mặt Tú Anh hiện lên vẻ bối rối, trần trừ hồi lâu mới mở miệng.
- Lúc đó em không kiềm chế được bản thân, em say rượu nên có hất rượu chúng một tên trong số chúng. Bọn chúng, vốn rĩ chuyện đấy cũng không to tát nhưng chúng lại lôi em ra làm bao cát chút giận. Em vì thế mới đánh nhau. Chị, chị đừng nói với bố mẹ chuyện này nhé.
- Được rồi, nghỉ chút đi, sáng sớm mai giúp em làm thủ tục xuất viện, giờ cũng muộn rồi.
Tú Anh từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ nghe lời cô như vậy. Có thể là do Tú Anh thấy có lỗi hoặc có thể là do cậu muốn nghỉ ngơi nên ngoan ngoãn ngủ.
Đợi Tú Anh ngủ say, Cô một mình quay lại quán, đợi đến sáng sớm mai cô sẽ không kiềm chế được mất.
Bắt một chiếc taxi, hướng tới là quán bar Die Angel.
Tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà, vang trong hành lang dài hẹp.
- Chị hai.
Mấu tên đàn em đứng canh cửa thấy cô gái đeo mặt nạ tiến đến vội cúi chào. Chiếc mặt nạ hình nửa cánh bướm ấy tượng trưng cho thân phận của cô.
Cô khẽ gật nhẹ đầu, tự tay mở cánh cửa bước vào.
Thái Hoàng tiến tới phía cô.
- Chị mới tới.
Cô gật đầu, đưa mắt nhìn những tên to khỏe đang bị trói giữa nhà kho. Hình như chúng chưa hề bị hành hạ chút nào.
- Chúng khai gì?
- Không trùng khớp nhau, mỗi tên khai một kiểu.
Cô nhếch mép cười, nếu như vậy cô càng có cớ để xử lí chúng. Đối với cô, thứ quan trọng nhất là gia đình. Bất kì thứ gì có liên quan đến gia đình cô đều khó có thể bỏ qua, đặc biệt lại động đến an nguy của họ.
- Tên nào là "Tồ Đạo"? Mang nó ra đây.
Cô ngồi xuống chiếc ghế màu trắng, hai chân vắt chéo, khóe miệng nhiếch cao, đôi con ngươi ánh lên sự thích thú.
- Nhưng chúng đều là người của mình. Chị...
Thái Hoàng lên tiếng.
- Là người của mình nên chị mới phải dạy dỗ chứ.
- Nhưng tên chị mang đi hôm qua là ai vậy. Thằng nhãi đó....
- Vả miệng hai cái.
Thái Hoàng lấy tức dùng lực tự vả mình, cậu biết một khi mệnh lệnh đã ra thì phải thực thi.
- Nó là em trai chị.
.
.
.
Sau khi xử lí xong mọi chuyện trời cũng đã rạng sáng. Cô vội vã đi thì có tiếng gọi từ đằng sau.
Là của Gia Ninh, người hôm qua đã gọi điện cho cô.
- Anh cả muốn gặp chị.
Cô hơi nhíu mày nhưng vẫn tiến về phía căn phòng đó.
Dừng chân trước căn phòng có bảng tên "K.P" - một căn phòng đã có ở đây từ lúc cô đặt chân vào tổ chức, cũng là nơi làm việc của "Anh cả".
Bấm một dãy dài các mã số, cánh cửa mở ra một hộp số, cô nhanh chóng ấn dấu vân tay vào. Một tiếng tinh nhỏ vang lên, cánh cửa được mở ra.
- Anh lại muốn thuyết giảng đạo lí gì nữa đây.
Cô tháo chiếc mặt nạ, ném nó đi đây đó rồi thả mình xuống chiếc ghế sô-pha màu đen trong phòng. Giọng nói có chút khó chịu nhưng lại mang đầy vẻ làm nũng.
- Lâu rồi em mới đến. Gặp anh một chút khó vậy sao?
Vĩng Đăng rời khỏi bàn làm việc, tiến đến ngồi cạnh cô. Anh để đầu cô tựa lên đùi mình, những ngón tay vuốt ve mái tóc đầy yêu thương.
- Không phải sau bữa đó (cái vụ trong ngõ hẻm ý) anh cấm em đến quán sao? Vả lại em mới nhập học không phải là anh bắt em tự tránh chuyện tùm lum còn gì.
Cô tìm tư thế thoải mái nhất để nằm, cái miệng liên tục nói, dễ thương vô đối.
- Vậy sao hôm nay lại đến xử đẹp gần chục tên lính của anh?
Anh mỉm cười, tiện tay búng vào cái trán nhỏ của cô.
- Em có lí do mới làm vậy chứ.
Cô xoa xoa cái trán nhỏ của mình. Chắc giờ có một cục u nho nhỏ ngồi chễm chệ trên đó quá.
- Anh thật vũ phu.
Anh cười, anh cứ cười như vậy càng khiến cô bực mình.
- Em chỉ xin chúng có 2 ngón tay thôi mà, không phải dạy dỗ hộ anh luôn sao. Anh mà mách ba là chết với em.
- Sao lại làm thế?
- Tại chúng động vào người không nên đụng.
Cô hậm hực nói, cô chợt nhớ hình như mình xử mấy tên kia quá nhẹ. Ít nhất cô cũng phải phạt chúng thêm nữa chứ. Ví dụ như bắt chúng mặc bikini hai mảnh, nhảy "vũ điệu cồng chiêng" hoặc múa cột mới đúng. Thật là lúc đó cô quá mềm lòng rồi.
- Là ai cơ?
- Thằng em hỗn náo của em chứ ai?
- Nó cũng đâu đến mức đó. Anh thấy Tú Anh rất thương em, chỉ là nó không biết cách thể hiện tình cảm.
- Ừ.
- Không đi học sao?
Anh cười, nhìn cô nằm như con mèo nhỏ thế này thật thích. Nhưng lúc như vậy cô rất thu hút sự chú ý của người khác, đặc biệt là giống đực.
- Chưa đến giờ mà,... Á. Chết. Thằng Tú Anh còn ở viện.
Cô bật người dậy như một con mèo nhỏ, lao vút đi chỉ kịp để lại một câu chào không trọn vẹn.
Anh lắc đầu nhìn theo cô, đứa em gái này bao giờ mới lớn đây?