Bạn Gái Của Iceboy

Chương 27




:

.

.

Tôi giờ chẳng thể làm gì ngoài bước về phía trước. Không gian lúc này vô cùng náo nhiệt, nhưng tôi lại thấy như thế thật hết sức phiền phức.

Ngoài này trời có chút lạnh, gió se luồn vào trong áo. Cũng sắp sang mùa đông lạnh giá rồi.

Ngoài trời lất phất vài hạt mưa, có lẽ là mưa chuyển mùa. Mưa không to lắm, nhưng tạt vào mặt tôi lại có cảm giác rất rát, rất lạnh và rất khó chịu.

Trời lại mưa rồi, rơi đúng lúc tâm trạng tôi đang buồn bực. Có phải ông trời phái mưa xuống làm chất xúc tác không?

Tôi tùy tiện tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống. Mở tin nhắn cuối cậu gửi cho tôi. File ghi âm được kích hoạt. Một giọng nói ấm áp mang chút quen thuộc vang lên.

" Minh Trang.... Lúc cậu nghe được file này thì có lẽ mình đang ở trên máy bay rồi, bay, bay xa khỏi cậu. Cậu thử nhìn lên trời xem, có thấy vệt trắng trên đó không? Nó viết chữ I Like You đấy... "

Tôi theo quán tính ngẩng đầu nhìn lên, quả thật tôi thất rất nhiều thứ màu trắng, nhưng không phải là khói trắng mà là nước màu trắng trong suốt. Những hạt mưa hắt vào da mặt tôi, có cái gì đó cay xè ở sống mũi. Có cái gì đó tràn qua khóe mi, hòa lẫn những giọt mưa vô tình.

" Mình xin lỗi. Mình biết nói những lời này vào lúc này là không thích hợp. Nên, mình chọn cách rời xa cậu. Cậu biết không, người con gái ấy... vô cùng tuyệt vời. Cô ấy với cậu... là một cá thể đặc biệt, chiếm vị trí quan trọng trong lòng mình. Mong rằng cậu sẽ hạnh phúc bên một nửa còn lại.

Đừng cố liên lạc cho mình, nhé! Hãy giữ lại tình bạn của chúng ta. Mãi mãi là bạn nhé! Tạm biệt."

...

Từng dòng người vội vã lướt qua, họ cố gắng đi thật nhanh để tìm chỗ trú mưa. Không ai quan tâm đến tôi, một con bé mặc đồng phục học sinh ngồi lì dưới cơn mưa.

Thời gian không biết qua bao lâu, chuông điện thoại trong túi tôi đổ chuông. Tôi nghe thấy, nhưng tôi không muốn nghe máy, tôi cần ở một mình, tôi cần có không gian yên tĩnh.

Chuông điện thoại cứ gieo liên tiếp như vậy rất lâu, tôi mặc nó. Mãi cho đến khi nó không kên nữa, tôi mới bỏ máy ra xem. Là người nào kiên nhẫn như vậy? Gọi đến cả máy tôi sập nguồn luôn rồi.

Có lẽ sẽ chẳng ai nhận ra nỗi buồn của tôi, cũng sẽ chẳng ai nhận ra tôi đang khóc. Mưa hòa cùng nước mắt.

Thì ra Thiên thích tôi, vậy mà tôi lại diễn trò yên đương với em trai trước mặt cậu. Thì ra cái câu "Người đó không hiểu tôi, cô ấy không biết rằng tôi thích cô ấy" là đang nói tôi. Thì ra ngay từ đầu tôi vốn đã bỏ lỡ rất nhiều thứ quan trọng.

....

Không biết qua bao lâu, dạ dày tôi đau thắt thành từng cơn. Tôi không có tiền sử bệnh dạ dày nhưng nếu nhịn đói quá lâu sẽ đau như thế này. Từng trận co rút liên tiếp làm cơ thể tôi khó mà chống cự được. Có lẽ tôi nên đi tìm chút gì đó để ăn. Suốt từ hôm qua đến giờ, tôi chưa có cái gì vào bụng cả.

...

Chống tay vào thành ghế làm điểm tựa cho cơ thể đứng dậy. Nhưng đầu tôi lại truyền đến cơn đau nhói lạ thường, chắc do tôi ngồi dưới mưa quá lâu nên vậy. Do trời mưa nên đường khá trơn lại tối. Những ánh điện lập lòe dưới làn mưa làm đầu óc tôi choáng váng. Tôi cố gắng bước đi, nếu nhớ không nhầm thì đi một đoạn nữa là đén trạm xe bus.

Lúc qua đường, tôi thấy có một chiếc xe khá to lao về phía mình, dù rõ ràng thấy xe nhưng không hiểu sao hai chân không thể nào nhấc lên được. Tôi cứ trơ mắt nhìn chiếc xe lao gần về phía mình.

...

Rất lâu sau đó, khi nhớ lại tôi mới cảm thấy mình như vậy cũng không gọi là không hiểu nổi. Dù sao trên phim truyền hình cũng có rất nhiều cảnh tương tự mà. Mà lúc đó, tôi mắng chửi nữ diễn viên ấy cộng ông đạo diễn vô cùng thậm tệ. Mà lúc bị tai nạn thì hay rồi, tôi cũng là đang tự mắng chửi mình vô cùng thậm tệ.

...

Chiếc xe lao gần đến phía tôi thì phanh gấp. Đầu xe chỉ cách thân tôi có hơn hai chục phân (20cm). Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vô cùng chói tai, qua lớp mưa mỏng nhưng tôi vẫn thấy có một lớp đen xì dưới mặt đường.

- Đi đứng thế nào vậy, muốn chết lắm hay sao? Muốn cũng từng có đi ra ngoài tùy tiện tìm một người chết cùng. Thật là xui xẻo hết mức.

Người lái xe đập mạnh tay vào vô-lăng, thò đầu ra ngoài cửa mắng chửi tôi. Tôi biết mình làm sai nên cũng không có nói gì, đứng tránh qua một bên.

Chiếc xe lao nhanh, làm một vũng nước to tạt mạnh vào người tôi. Cơ thể không giữ được thăng bằng liền ngã nhào xuống đất. Đầu lại truyền đến một cơn choáng váng, ý thức cũng mơ hồ dần đi. Cuối cùng cũng chỉ thấy một gương mặt quen thuộc.

...